CHƯƠNG 1302
“Em biết anh cảm thấy em bẩn! Ngay cả chính em cũng cảm thấy như vậy! Nhưng chuyện này rõ ràng có thể đơn giản hóa, anh trước đó cũng từng ngủ với Thân Nhã, hơn nữa không chỉ một hai lần, mà em không cẩn thận ngủ với ông ta một lần, như vậy xem ra là công bằng!”
“…” Khóe mắt của Trần Vu Nhất dường như hơi dao động, bỗng xuất hiện ý cười lạnh lẽo.
“Còn nữa, anh không thể ly hôn với em, cho dù bởi vì chuyện này, nhưng em cũng tuyệt đối sẽ không ly hôn với anh! Sau khi say rượu em ý thức không rõ ràng quả thật đã bị bác sĩ xâm hại, nhưng lúc đó là trước khi kết hôn, mà em và anh cũng trong quan hệ chia tay, cho nên em căn bản không tính là ngoại tình!”
Lần này, Trần Vu Nhất đã mở miệng: “Nói xong chưa?”
“Tại sao anh không nói gì cả! Em nói nhiều như vậy, anh ngay cả một câu cũng không chịu nói, rốt cuộc là ý gì?” Lâm Nam Kiều không chịu được nữa.
“Cô nói đều đúng, cũng đều có lý, còn muốn tôi nói cái gì nữa?” Trần Vu Nhất không nóng không lạnh nói.
Lâm Nam Kiều không có lời nào để đối đáp, cô ta không biết nói gì nữa, cũng không biết trả lời thế nào nữa.
Nghĩ một lát, cô ta mở miệng nói: “Vậy anh là tha thứ cho em rồi sao?”
Trần Vu Nhất ném lại một câu trả lời mơ hồ không rõ cho cô ta: “Cô cảm thấy sao?”
Anh ta bất luận là biểu cảm hay thần sắc đều quá huyền ảo, căn bản không để người khác suy đoán, Lâm Nam Kiều hoảng loạn nói: “Anh muốn ly hôn với em sao?”
“Đúng.” Trần Vu Nhất trả lời rất dứt khoát, không hề lòng vòng.
“Nhưng em tuyệt đối không thể ly hôn với anh! Tuyệt đối không thể, em bây giờ mang thai, anh không thể ly hôn với em.” Cảm xúc của cô ta lần nữa trở nên kích động.
“Cô nói rất đúng…” Trần Vu Nhất hoàn toàn tán thành lời nói của cô ta: “Vậy nên cô không cần để tâm lời của tôi, chỉ cần ăn no ngủ ngon, điều chỉnh cơ thể của mình tốt, tôi bây giờ phải làm việc, tránh ra.”
“Lời này của anh là có ý gì?” Lâm Nam Kiều không hiểu, vẫn chặn ở trước cửa, không chịu tránh ra: “Tối nay anh vẫn là đừng làm việc nữa, cùng em về phòng nghỉ ngơi, chúng ta nói chuyện triệt để.”
Sự kiên nhẫn đến lúc này đã gần như tiêu hao hết, Trần Vu Nhất cuối cùng đã nổi giận, phát hỏa: “Tránh ra!”
Hai chân chợt mềm nhũn, Lâm Nam Kiều suýt nữa quỳ trên đất, lại nghĩ tới hai lần bạo lực trước của Trần Vu Nhất, cô ta lập tức theo phản xạ có điều kiện mà dịch người ra.
Cửa phòng sách ở trước mặt cô ta, rầm một tiếng đóng lại, âm thanh vô cùng chói tai, khiến tai của cô đau nhức.
Sau khi về phòng, Lâm Nam Kiều vẫn đang há miệng thở dốc, lồng ngực phập phồng không ổn, sự phát triển của sự việc càng lúc càng nằm ngoài dự tính.
Hiện nay, Trần Vu Nhất là quyết tâm muốn ly hôn với cô ta, cô ta có thể nhìn ra.
Ngồi trên sô pha, Lâm Nam Kiều nghĩ kỹ lại, nghĩ tới câu nói vừa rồi mà Trần Vu Nhất đã nói.
… Vậy nên cô không cần để tâm lời của tôi, chỉ cần ăn no ngủ ngon, điều chỉnh cơ thể của mình tốt.
Anh ta, tại sao lại nói ra câu này?
Dựa theo tâm trạng lúc này của anh ta, căn bản không thể nói ra câu nói này, cô ta cảm thấy, trong này nhất định ẩn chứa thâm ý.