Chương 933
Thân Nhã và Trần Diễm An đều ăn không ít, mà Trần Diễm An còn cố ý chụp ảnh lại gửi cho Diệp Giai Nhi.
Thật ra Diệp Giai Nhi cũng là người cuồng lẩu, nhưng thời gian gần đây thượng hỏa, bị cấm không cho ăn cay. Trần Diễm An cố ý gửi ảnh cho cô ấy thèm.
Quả nhiên, Diệp Giai Nhi lập tức gọi tới, mắng mỏ chỉ trích Trần Diễm An một trận, chọc cho Thân Nhã cười ha ha không ngừng.
Sau khi ăn lẩu, Trần Diễm An còn muốn uống cà phê, mấy ngày nay Quý Hướng Không ở nhà cấm cô ấy uống cà phê, còn tịch thu toàn bộ cà phê nữa.
Dạo này Trần Diễm An ngủ không tốt lắm, buổi tối thường xuyên mất ngủ, hoặc là giấc ngủ rất nông. Quý Hướng Không còn tức giận bảo do cô tự chuốc lấy, uống nhiều cà phê như thế, đầu óc hưng phấn, có thể ngủ mới là lạ.
Quán cà phê có cái tên rất tao nhã, Tiểu Kiều Lưu Thủy. Chỉ nghe cái tên thôi cũng cảm thấy rất nên thơ.
Bên trong chật ních người, hai người đến vừa vặn chỉ còn một bàn trống, đến đây uống cà phê đều cần hẹn trước.
Giá cà phê đương nhiên không cần phải nói, mà cũng không biết ai thiết kế trang hoàng cho quán, khoảng cách giữa mỗi bàn đều dùng gỗ làm thành một quỹ đạo quanh co khúc khuỷu, dòng nước trong suốt chảy dọc bên trong, ở cạnh còn có bồn cây xanh biếc.
Trong quán cà phê không ai nói chuyện, rất an tĩnh, mọi người uống cà phê, nghe nước chảy, hun đúc tình cảm, thả lỏng cả thể xác và tinh thần.
Trên cửa quán có gắn chuông gió, chỉ cần có người đẩy cửa đi vào đều sẽ vang tiếng thanh thúy.
Trần Diễm An nhìn qua, sau đó hai mắt sáng ngời, lấp lánh nhìn chằm chằm người đàn ông vừa bước vào. Ngoại trừ cô ấy, chỉ cần là giới tính nữ trong quán thì đều nhìn qua.
Hoắc Đình Phong mặc sơmi màu xám, đeo cà vạt đen, quần dài màu xám, bên ngoài khoác áo khoác vest nâu nhạt, phát huy triệt để cái gọi là tao nhã kết hợp với lỗi lạc.
Thân Nhã cũng nhìn thấy, tim đập nhanh hơn, cúi đầu uống cà phê.
Nhưng có người lại e sợ thiên hạ không loạn, Trần Diễm An hưng phấn reo lên: “Anh Hoắc, bên này, anh Hoắc.”
Thân Nhã cảm thấy mất mặt, rất muốn bóp chết cô bạn mình.
Đôi chân thon dài đi thẳng tới bên này, mỗi bước đều như dẫm lên trái tim phụ nữ, khiến bọn họ run rẩy.
“Cô Trần.” Anh đã khỏi cảm, giọng nói không có vẻ ram ráp nữa, lịch sự vươn tay phải ra.
Trần Diễm An lập tức buông tách cà phê, vươn tay bắt tay anh, lòng tấm tắc cảm thán, cũng không biết người đàn ông thế này cuối cùng sẽ vào tay cô gái nào!
Thân Nhã còn đang cúi đầu uống cà phê, đôi mắt thâm sâu của Hoắc Đình Phong chuyển qua người cô, vẫn là vẻ thân sĩ đó: “Cô Thân.”
Đối phương đã vươn tay đến, đương nhiên không có lý nào không bắt tay. Cô đứng lên, nắm tay anh.
Tay anh quá nóng, nóng đến mức khiến Thân Nhã mất tự nhiên. Cô muốn rút tay về, nhưng Hoắc Đình Phong tựa như nắm chặt đầu ngón tay cô.
Cô hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, anh lại buông cô ra, nét nghiêm nghị trên gương mặt tuấn tú toát lên vẻ dửng dưng.
“Anh Hoắc vừa đến hay đến lâu rồi?” Trần Diễm An tò mò hỏi.
“Vừa tới…” Hoắc Đình Phong trả lời.