“Chỉ là thêm vào?”. U Phủ giật mình một cái, lông mày nhăn lại thật sâu: “Xem ra tiểu tử này không ngốc, không phải dễ đối phó như vậy, phải tìm cách khác rồi”.
Lời vừa nói ra, U Thiên Lan và Lận Tiệp hai nàng, như bị đâm một đao trong lòng.
U Phủ nói như vậy, rõ ràng ý nghĩa bản thân U Phủ, cũng không cho rằng giá trị hai nàng sánh được với chín đại truyền thừa bí nghĩa.
Sở dĩ vẫn an bài các nàng đi làm như vậy, thuần túy là U Phủ cho rằng Tần Liệt trẻ tuổi, còn mang một tia ảo tưởng, ảo tưởng Tần Liệt nhịn không được sắc đẹp dụ hoặc, nhất thời xúc động làm ra quyết định không lý trí.
Mắt thấy Tần Liệt không dao động, U Phủ lại ngưng trọng hẳn lên, bắt đầu càng thêm cẩn thận nghiêm túc tự hỏi việc này.
Hắn hướng U Thiên Lan và Lận Tiệp phất phất tay, sắc mặt lạnh nhạt, nói: “Các ngươi đi xuống đi”.
Hai nàng xoay người muốn đi.
U Phủ bỗng nhiên nhớ tới yêu cầu của Tần Liệt, bất ngờ nói: “Chờ một chút”.
Hai nàng quay đầu nhìn phía hắn.
“Các ngươi giữ thân thể sạch sẽ, tuyệt không thể phát sinh quan hệ với bất luận kẻ nào, chỉ có ở sau khi hắn đòi các ngươi, các ngươi mới có thể luyến ái kết hợp với người khác!”. Phen lời này U Phủ nói cực nặng.
U Thiên Lan và Lận Tiệp hai nàng như hai đóa hoa đẹp bị mưa rền gió dữ đánh nhiều lần, đôi mắt đã ảm đạm không ánh sáng.
“Biết rồi”. U Thiên Lan cúi đầu nhẹ giọng đáp một câu.
Mặt Lận Tiệp cũng xám như tro tàn.
Hai canh giờ sau.
Tần Liệt hít một hơi thật sâu, trong mắt thần quang rạng rỡ, hô: “Đã nhớ hết những chữ cổ này của U Nguyệt tộc!”.
“Vậy chín đại truyền thừa bí nghĩa thì sao?”. Ni Duy Đặc tùy ý hỏi.
“Cần thời gian sửa sang tổ hợp, sau đó mới có thể biết hàm nghĩa cùng ảo diệu cụ thể, chẳng qua... Ta nghĩ không cần thiết tiếp tục ở lại U Nguyệt tộc làm việc này”. Hắn nhếch miệng cười nói.
Chín đại truyền thừa bí nghĩa, tổng cộng chỉ có hơn bảy ngàn cổ phù. Hắn ở sau khi làm rõ hàm nghĩa những phù văn đó, chỉ cần tiêu phí một đoạn thời gian, có thể thật sự làm rõ sự kỳ diệu của những ý nghĩa bí mật đó.
Nay ‘Nguyệt Lệ’ đã ở U Nguyệt tộc hấp thụ đủ nguyệt năng, lại trở nên sáng ngời như kim cường, hắn cũng đạt được thứ hắn muốn, tất nhiên không cần thiết nán lại ở nơi này.
“Ngươi chuẩn bị về linh vực trước?”. Ni Duy Đặc hỏi.
“Ừm!”. Tần Liệt gật đầu: “Bên kia còn có rất nhiều việc phải làm”.
“Vậy đi thôi”.
Ni Duy Đặc hóa thành chân thân, để hắn tiếp tục bay lên cổ, sau đó lơ lửng ở bầu trời U Nguyệt tộc.
“Chúng ta đi trước một bước, chờ hắn khi nào muốn bàn chuyện truyền thừa bí nghĩa với U Nguyệt tộc các ngươi, hắn sẽ lại đến U Nguyệt tộc. Trong lúc đó, các ngươi tốt nhất có thể chuẩn bị nhiều thẻ đánh bạc một chút, miễn cho đến lúc đó không có thứ gì có thể cầm đến trao đổi những bí nghĩa đó”.
Tiếng rống của Ni Duy Đặc sắc nhọn như quỷ khóc, quanh quẩn ở toàn bộ tộc địa U Nguyệt tộc, ở dưới rất nhiều tộc nhân U Nguyệt tộc nhìn chăm chú, hắn uốn lượn vặn vẹo thân thể bay lên rời đi.
***
Thiên Lục đại lục.
Giữa Huyễn Ma tông cùng Hắc Vu giáo ‘Vạn Độc Trạch Lâm’ đầm lầy khắp nơi, rất nhiều cường giả Thanh Quỷ tộc cùng Địa Quỷ tộc tụ tập, bọn người Bách Cách Sâm, Lâm Đốn, An Đức Lỗ, Ba Lặc Mỗ còn có Cáp Khắc cũng trong hàng ngũ.
Trong ‘Vạn Độc Trạch Lâm’, trên trời bị chướng khí bảy màu bao trùm, trong rừng tràn ngập mùi độc ăn mòn.
Mười mấy tộc nhân Thanh Quỷ tộc nằm ở trước mặt bọn họ, hốc mắt hãm sâu, huyết nhục tinh khí trong cơ thể đang nhanh chóng xói mòn.
Những kẻ này đều là lính gác của Thanh Quỷ tộc.
“Toàn bộ đều là Vu độc, khắp nơi đều là Vu trùng, bọn Vu trùng đó có cả ngàn vạn, so với châu chấu còn nhiều hơn, trải rộng ở mỗi một góc của Vạn Độc Trạch Lâm”. Một tộc nhân Thanh Quỷ tộc tinh khí thần vẫn luôn xói mòn, trong mắt tràn ngập sợ hãi: “Rất nhiều Vu trùng có thể thẩm thấu vào linh hồn, chân hồn của ta cũng đang bị cắn nuốt, ta đem hết toàn bộ phương pháp, cũng không thể đem Vu trùng tiêu diệt, các vị đại nhân, Vu độc Hắc Vu giáo nắm giữ, chúng ta căn bản không thể phá giải, cũng không có cách nào hay để chống đỡ, một khi trúng Vu độc, sẽ so với bị Liệt Diễm Huyền Lôi trực tiếp đánh giết còn đáng sợ hơn”.
“Hắc Vu giáo là thế lực cấp Bạch Ngân cổ xưa nhất của Bạo Loạn chi địa, lợi hại hơn Huyễn Ma tông rất nhiều, hiện tại ba đại gia tộc và bộ phận cường giả hồn đàn Nhân tộc của Huyễn Ma tông, đều đã tụ tập ở Hắc Vu giáo, quả thực không quá dễ dàng đối phó”.
“Chỗ sâu trong Hắc Vu giáo bị vô số Vu trùng bao trùm, khắp nơi đều là khí độc, muốn công phá có chút khó giải quyết”.
“Xem ra phải tạm thời chậm lại chút”.
Hồn đàn cường giả của Thanh Quỷ tộc cùng Địa Quỷ tộc trao đổi một phen, dần dần có quyết định chuyển công Lạc Nhật quần đảo.
“Lạc Nhật quần đảo này, luôn hướng Tịch Diệt tông còn có Thiên Kiếm sơn cung cấp Liệt Diễm Huyền Lôi, còn có không ít thế lực cấp Xích Đồng, cũng lấy Liệt Diễm Huyền Lôi để cản trở bước chân chúng ta, là thời điểm hủy diệt bọn chúng rồi!”. Bách Cách Sâm âm trầm xa xa.
“Động thủ đi”.
Nửa ngày sau.
Hai chiếc phi hành linh khí cỡ lớn có cờ gấm mặt trời, di chuyển ở trên không lãnh địa ban đầu của Huyễn Ma tông, đem những võ giả Nhân tộc chạy thoát Thanh Quỷ tộc tiêu diệt đón lên.
Một đám cường giả Thanh Quỷ tộc do Lâm Đốn dẫn dắt đột nhiên xuất hiện.
“Giết cho ta!”. Hắn hạ đạt mệnh lệnh.
Cùng thời gian, ở một mảng bầu trời khác của Huyễn Ma tông, ba chiếc Lưu Kim Hỏa Phượng cũng đang làm việc tương tự tiếp ứng người sống sót của Nhân tộc.
Khác nhau là, bọn họ thuộc về Huyết Sát tông, chịu Mạt Linh Dạ điều động.
Ba Lặc Mỗ và Cáp Khắc cầm đầu cường giả Địa Quỷ tộc từ dưới lòng đất đột nhiên lao lên trời.
***
“Chu Khang lấy đá tin tức cho chúng ta biết, bọn họ đã bị Địa Quỷ tộc phục kích, tổn thất thảm trọng, cũng đang chạy tán loạn khắp nơi”. Hồng Bác Văn vội vàng tìm tới Mạt Linh Dạ, đem tin tức vừa mới đạt được bẩm báo.
Mạt Linh Dạ biến sắc, nhìn về phía Vũ Lăng Vi bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Tà tộc tạm thời bỏ qua Hắc Vu giáo, hẳn là đem mục tiêu hướng về phía chúng ta, Lạc Nhật quần đảo rốt cuộc cũng bị ép tham chiến rồi”.
Vũ Lăng Vi thở dài một hơi, nói: “Chỉ cần chúng ta còn sinh hoạt ở Bạo Loạn chi địa, thì không tránh khỏi một kiếp này”.
Mạt Linh Dạ gật gật đầu, phân phó Hồng Bác Văn: “Đem tin tức thông báo Tống nha đầu, nàng hẳn là biết chúng ta sắp gặp phải cái gì”.
“Ta lập tức đi”. Hồng Bác Văn xoay người rời đi.
“Lạc Nhật quần đảo có lòng tin có thể ngăn cản Tà tộc tấn công hay không?”. Vũ Lăng Vi thấp giọng nói.
Mạt Linh Dạ lắc lắc đầu, vẻ mặt cay đắng, nói: “Nay Bạo Loạn chi địa, đừng nói là chúng ta, chỉ sợ ngay cả Tịch Diệt tông cũng không phải đối thủ của Tà tộc”.
“Vậy phải như thế nào là tốt?”. Con ngươi Vũ Lăng Vi u ám.
“Đi một bước tính một bước đi”. Mạt Linh Dạ thở dài: “Cửa ải mấu chốt này Tần Liệt lại không có mặt, bằng không, vẫn có hy vọng...”.
Vũ Lăng Vi ngạc nhiên: “Ngươi đánh giá đối với hắn vậy mà cao thế? Hắn cho dù có bản lãnh bằng trời, cũng không phải hồn đàn cường giả?”.
“Ngươi chưa từng gặp hắn, cho nên không biết năng lực của hắn”. Mạt Linh Dạ cười khẽ, nói: “Hắn tuy không phải hồn đàn cường giả, lại am hiểu sáng tạo kỳ tích, rất nhiều chuyện không có khả năng, ở trong tay hắn đều sẽ biến thành có thể”.
“Hắn thực thần kỳ như ngươi nói?”. Vũ Lăng Vi không tin.
“Đáng tiếc hắn không có mặt”. Mạt Linh Dạ bất đắc dĩ ai thán: “Bằng không, ngươi có lẽ có thể kiến thức hắn kỳ diệu, biết ta nói không sai”.
Trong mắt Vũ Lăng Vi tràn đầy kinh dị, trong lòng vẫn là tựa tin mà không tin, không cho rằng Tần Liệt thực thần kỳ như lời Mạt Linh Dạ.