“Ta phái người đi Thất Mục đảo tìm ngươi vài lần”. Minh Phong nói.
“Ta bế quan tu luyện, cũng không biết chuyện này. Hôm nay vừa mới tỉnh lại, lập tức tới Minh Phong đảo”. Tần Liệt giải thích.
“Lý Mục bảo ta nói cho ngươi, Viêm Nhật đảo các ngươi có phiền toái, bảo ngươi tốt nhất có thể thuyết phục Tà Anh đảo Tà Anh đồng tử, giúp ngươi ở Thất Mục đảo xây dựng một tòa Không Gian Truyền Tống trận nối liền Viêm Nhật đảo”. Minh Phong lại nói.
“Xây dựng Truyền Tống trận nối liền Viêm Nhật đảo? Vậy có ích lợi gì? Viêm Nhật đảo căn bản không có Không Gian Truyền Tống trận của mình, ngay cả Huyết Sát tông, cũng chỉ có một tòa Truyền Tống trận chỉ có thể nối liền Huyết Chi tuyệt địa, một tòa Truyền Tống trận đó có tính cực hạn, chỉ có thể nối liền Huyết Chi tuyệt địa, nơi khác đều không được”. Tần Liệt nhíu mày thật sâu.
“Hiện tại Viêm Nhật đảo có một tòa Không Gian Truyền Tống trận nhỏ một chút, có thể trực tiếp truyền tống người. Đương nhiên, tòa Không Gian Truyền Tống trận đó không thể truyền tống vượt đại lục”. Minh Phong nói.
“Có rồi? Sao lại có?”. Tần Liệt kinh ngạc hẳn lên.
“Cái này ta cũng không biết”. Minh Phong lắc đầu.
“Tà Anh đồng tử biết xây dựng Không Gian Truyền Tống trận?”. Tần Liệt hỏi tiếp.
“Hắn quả thực biết”. Minh Phong rất khẳng định.
Tần Liệt càng thêm ngạc nhiên.
Không Gian Truyền Tống trận xây dựng cực kỳ không đơn giản, chỉ có Trận Pháp sư am hiểu không gian lực, mới có thể mượn dùng linh tài, khắc đường nét không gian, lấy hoàn cảnh thiên nhiên độc đáo xây dựng lên.
Đoạn Thiên Kiếp loại gia hỏa thuần túy kiểu chiến đấu đó, mặc dù tinh thông không gian lực, cũng không thể làm ra Truyền Tống trận.
Chỉ có La Hàn loại gia hỏa hiểu biết không gian lực, bản thân lại là Luyện Khí sư này mới có thể thực hiện.
Toàn bộ Bạo Loạn chi địa, nhân vật có thể xây dựng Không Gian Truyền Tống trận, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mỗi một nhân vật như vậy, đều được chín đại thế lực cấp Bạch Ngân coi như chí bảo đối đãi, gần như không thể rời khỏi tông môn.
Hắn không lường trước được Tà Anh đồng tử của Khư Địa thế mà cũng sẽ là nhân vật như thế.
“Tà Anh đồng tử trước kia là sư đệ của Thiên Khí tông La Hàn, bởi vì... Hắn là tên lùn, từ nhỏ đến lớn luôn bị người ta kỳ thị, dần dần tâm lý vặn vẹo. Chờ học thành, hắn từng làm ra rất nhiều chuyện nghe rợn cả người, cho nên về sau bị Thiên Khí tông đuổi khỏi sư môn”. Sắc mặt Minh Phong nghiêm túc: “Tà Anh đồng tử tuy tính cách có vấn đề, nhưng bản lĩnh ở trên xây dựng Không Gian Truyền Tống trận, sẽ tuyệt không kém La Hàn bao nhiêu, đồn đại, nếu không phải bởi vì bị đuổi khỏi Thiên Khí tông, hắn có thể sẽ là người tinh thông nhất của Thiên Khí tông ở phương diện Không Gian Truyền Tống trận”.
“Thực sự lợi hại như vậy?”. Mắt Tần Liệt sáng lên.
“Không cần hoài nghi”. Minh Phong gật gật đầu.
“Ngươi và hắn có giao tình hay không?”. Tần Liệt hứng thú nồng đậm hẳn lên.
“Giao tình?”. Minh Phong cười gượng hai tiếng, hắc hắc nói: “Trái lại từng đấu mấy trận, gia hỏa này rất khó quấn lấy, ai nợ cũng không mua, ta dù sao không thuyết phục được hắn”.
Dừng một chút, Minh Phong lại nói: “Lý Mục thế mà bảo ngươi năn nỉ hắn, ta cũng không biết vì sao, dù sao theo ta thấy, ngươi tuyệt không có khả năng mời được hắn hỗ trợ”.
“Hiện tại thế cục Bạo Loạn chi địa như thế nào?”.
“Rất không ổn?”.
“Đã không ổn như thế nào?”.
“Tam Lăng đại lục bên kia, bọn dị tộc đó coi như là an phận, có lẽ là lần trước bị Tịch Diệt lão quái đánh sợ rồi, trái lại không tiếp tục làm loạn”.
Minh Phong nhíu mày thật sâu: “Nghe nói, dị tộc phát hiện ở Tam Lăng đại lục không thể đột phá phòng tuyến của Tịch Diệt tông, liền dần dần dời đi trận địa. Dị tộc vốn nên hoạt động ở bên đó chia làm hai toán, phân biệt động thủ ở khắp nơi của Thiên Diệt đại lục cùng Thiên Lục đại lục”.
“Ba đại gia tộc Thiên Diệt đại lục, ở dưới sự trợ giúp của Hắc Vu giáo, huyết chiến liên tục với dị tộc, tuy còn có thể đứng vững đầu trận tuyến, cũng đã chết và bị thương thê thảm nặng nề”.
“Thiên Lục đại lục bên kia, thì càng thêm không chịu nổi”.
“Bọn dị tộc lấy Thanh Quỷ tộc dẫn đầu, trước mắt nhằm vào chỉ là địa giới phía dưới Huyễn Ma tông, Huyễn Ma tông và Hắc Vu giáo vốn bất hòa, Hắc Vu giáo lại phái cường giả đi Thiên Diệt đại lục cứu hỏa, tự nhiên sẽ không để ý tới phiền toái của Huyễn Ma tông”.
“Huyễn Ma tông mâu thuẫn nội bộ trùng trùng, bên ngoài, tựa như lại đắc tội bốn phương thế lực lần trước ở Tam Lăng đại lục, tóm lại bọn họ hiện tại bị dị tộc quấy cho sứt đầu mẻ trán”.
Minh Phong nói rõ thiên hạ đại thế gần đây.
“Ồ, may mắn”. Tần Liệt đột nhiên có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Lão tổ, Bạch Cốt ma quân, Chiêu Hồn quỷ mẫu, Tà Anh đồng tử, cùng nhau tới đây cầu kiến”.
Ngay lúc Tần Liệt cùng Minh Phong nói chuyện, Lục Hằng chợt thu được tin tức, biết được lão ma nổi danh cùng Minh Phong lão tổ trên ba hải đảo ở gần, thế mà lại dắt tay nhau đến.
“Ồ? Ba người cùng nhau tới?”. Minh Phong kinh ngạc hẳn lên.
“Còn có Cổ Đà và Xích Yển, hai người này cũng đi chung với bọn họ, còn có... Không ít thủ hạ của bọn họ”. Lục Hằng tiếp tục nói.
Sắc mặt Minh Phong chợt âm trầm xuống: “Nói như vậy, bọn hắn đem Minh Phong đảo bao vây rồi?”.
“Hình như là thế”. Lục Hằng cười khổ.
“Ngao!”.
Cát Nhĩ Bá Đặc long ngâm thét dài từ ngoài hải đảo truyền đến, tiếng rống tràn ngập phẫn nộ nóng giận.
Tần Liệt biến sắc: “Chúng ta đi nhìn xem!”.
“Đừng!”.
Minh Phong lão tổ nâng tay, vẻ mặt ngưng trọng: “Trong đảo bố trí tầng tầng cấm chế kết giới, bọn hắn muốn mạo muội xâm nhập, không dễ như thế. Một khi ra khỏi lực lượng cấm chế, bọn hắn ra tay, sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào”.
“Lục Hằng, ngươi để bọn Tà Long kia tiến vào, ta giúp bọn hắn mở ra một cái cửa vào!”. Minh Phong lão tổ phân phó.
“Rõ!”. Lục Hằng vội vàng rời đi.
“Lục Diêm Tỏa Không!”.
Minh Phong phóng lên trời, lơ lửng ở chỗ trăm mét trên Minh Phong đảo, từ trong cổ tay áo rộng thùng thình của hắn vung xuống mấy ngàn quầng lửa màu xanh biếc.
Những ngọn lửa màu xanh biếc đó âm trầm băng hàn, có dư thừa năng lượng dao động.
Mấy ngàn quầng lửa màu xanh biếc, to như cối xay, xoay chuyển, nhanh chóng hội tụ lại, hình thành màn hào quang màu xanh lục lớn vô cùng, đem bầu trời trong Minh Phong đảo che kín.
Cùng lúc, các cây cổ thụ che trời gieo trồng ở trên Minh Phong đảo, lá cây màu xanh biếc, thân cây to như hông Cổ Thú, đều toát ra hào quang xanh lét.
Hào quang ngưng tụ thành thực chất, từng cột đánh lên trời, hòa vào màn hào quang lửa màu xanh lá kia.
Màn hào quang âm trầm băng hàn, được nháy mắt rót vào sinh cơ mênh mông nồng đậm, tựa như có thể khiến màn hào quang cuồn cuộn không ngừng thu hoạch năng lượng, vĩnh viễn không khô kiệt.
Ngoài màn hào quang màu xanh lá, mặt trăng mặt trời tinh tú biến ảo đều bị che lấp.
Minh Phong đảo như biến thành một không gian hoàn toàn phong bế.
“Lão tổ! Ta mang Tà Long vào rồi!”. Lục Hằng kêu lên.
“Lại đây!”.
Hai tay Minh Phong vồ một cái, liền ở chỗ màn hào quang màu xanh lá bên cạnh hắn đột nhiên hiện ra một đường hầm thật dài.
Cát Nhĩ Bá Đặc, còn có các tộc nhân kia của hắn giương nanh múa vuốt, nhanh chóng xuyên qua đường hầm tiến vào.
“Vô sỉ không biết xấu hổ!”.
Trên thân rồng dày đặc lân giáp của Cát Nhĩ Bá Đặc, rõ ràng có mười mấy vết thương, còn có vảy rồng mấy chỗ cũng bị xé rách xuống, từ trong đó nhỏ xuống máu tươi.
Hắn vừa mắng, vừa vặn vẹo thân rồng, nhe răng trợn mắt, xem ra đau đớn dị thường.
Bọn Tà Long theo hắn cùng nhau xuống, cũng là mình đầy vết thương, tựa như chỉ trong chốc lát như vậy, toàn bộ đều gặp công kích điên cuồng.
“Bạch Cốt ma quân, Chiêu Hồn quỷ mẫu, Tà Anh đồng tử, ba người này còn có thủ hạ của bọn họ, cộng thêm Cổ Đà cùng Xích Yển, lập tức ra tay, vô số linh khí và lực lượng đánh giết xuống, lập tức khiến Tà Long chịu khổ”. Lục Hằng cũng đi tới, hướng Minh Phong và Tần Liệt giải thích: “Bọn hắn rõ ràng đến với mục đích không tốt!”.
“Nhìn ra rồi”. Mặt Minh Phong lão tổ âm trầm: “Không biết Cổ Đà và Xích Yển thuyết phục ba người Bạch Cốt ma quân, Chiêu Hồn quỷ mẫu cùng Tà Anh đồng tử như thế nào, ba gia hỏa này một khi liên thủ, lại thêm Cổ Đà cùng Xích Yển, ở Khư Địa thật đúng là không ai có thể trêu chọc”.
Tần Liệt cũng là mặt trầm như nước.
Lúc mọi người nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng cười quái dị ‘khặc khặc’, một lão nhân gầy teo cao cao, mặc một bộ trường bào màu đen, trên áo choàng lấy nền trắng khắc khung xương khô, dẫn đầu lơ lửng ở trên đảo.
Sâu trong con mắt trắng bệch của lão nhân toát ra hào quang vô tình mất nhân tính, giương giọng kêu lên: “Minh Phong, thế nào? Không ra gặp chúng ta những người bạn cũ này sao?”.
Một lão ẩu hình thể hơi béo, mặt đầy nếp nhăn, trong tay chống một cây trượng xương rắn, trên trượng xương rắn đó quấn quanh các u hồn, ả cũng âm trầm cười đi lên trước, dừng lại ở trên màn hào quang lửa biếc: “Minh Phong, chúng ta chính là có chuyện tốt tìm ngươi”.
Cùng lúc, một nam tử chiều cao không vượt qua một thước, cùng mặt không biểu cảm xông ra, hờ hững nói: “Minh Phong, người khác không phá được đại trận Minh Phong đảo của ngươi, ta lại có thể”.
Bạch Cốt ma quân, Chiêu Hồn quỷ mẫu, cùng Tà Anh đồng tử không suất lĩnh thủ hạ, đến một mình, lơ lửng cao cao giữa không trung hòn đảo.
Cổ Đà và Xích Yển hai người, chờ sau khi bọn họ tới trước, mới một trái một phải hiện hình.
Cổ Đà và Xích Yển mặt xám mày tro, trên người còn có vết trảo bị Cát Nhĩ Bá Đặc cào qua, bộ dáng có thể nói là vô cùng chật vật.
Nhưng tinh thần hai người lại vô cùng tốt.
“Minh Phong, lần trước ở Hàn Băng đảo, ngươi chặn ngang một cước, đem Diêu Thiên này thả chạy, hại chúng ta ngay cả Hàn Băng Phượng Hoàng cũng không tìm được. Lần này, Minh Phong đảo của ngươi cũng bị bao vây rồi, ta cũng muốn xem, ngươi còn có thể làm những gì?”. Cổ Đà nổi giận đùng đùng nói.
“Minh Phong, ngươi nếu biết điều, thì đem Diêu Thiên kia giao ra đây!”. Xích Yển thét chói tai: “Chúng ta chỉ cần Diêu Thiên kia! Mười bốn con Tà Long, thì là do Bạch Cốt, quỷ mẫu cùng Tà Anh đồng tử chia, chúng ta tuyệt không đi chạm vào!”.
“Minh Phong, ngươi nếu chịu theo chúng ta cùng nhau giết rồng, hắc hắc, mười bốn con Tà Long, trừ con cấp tám kia, còn lại ngươi có thể chọn lựa hai con, thế nào?”. Bạch Cốt ma quân mê hoặc nói.
Tần Liệt và Minh Phong lão tổ chợt liếc một cái, xem như hiểu rõ ý đồ của những người này, nhìn ra ý đồ đến của bọn họ.
Long Nhân tộc Cổ Đà, cùng Tích Dịch tộc Xích Yển, muốn chỉ là huyết mạch Thần tộc trong cơ thể Tần Liệt.
Bạch Cốt ma quân, Chiêu Hồn quỷ mẫu và Tà Anh đồng tử, đều là tà ma Nhân tộc, không thể trực tiếp hút huyết mạch Thần tộc để lột xác bản thân, cho nên đối với huyết mạch Thần tộc không có ý nhúng chàm.
Nhưng mười bốn con Tà Long ở trong mắt bọn họ, có thể nói là giá trị liên thành, một thân đều là kỳ bảo.
Chỉ cần một con Cát Nhĩ Bá Đặc cấp tám, có lẽ có thế lực kháng bất cứ một ai trong bọn họ, đáng tiếc, bọn họ có ba người, lại thêm Cổ Đà và Xích Yển, bắt giữ Cát Nhĩ Bá Đặc cũng không phải vấn đề quá lớn.
Bọn họ là vì rồng mà đến.
“Thật sự là rồng xuống đồng bằng bị chó khinh!”. Cát Nhĩ Bá Đặc rít gào.
Tà Long tộc, mặc dù là ở trước khi Bác Thiên tộc buông xuống, cũng là một chủng tộc mạnh mẽ của thái cổ thời đại.
Sau khi Bác Thiên tộc đến, Tà Long tộc lựa chọn thần phục, biến thành con dao sắc trong tay Bác Thiên tộc, theo Bác Thiên tộc cùng nhau chinh chiến khắp nơi.
Thời kỳ đó, nơi Tà Long long ngâm đi qua, mạnh như Cổ Thú, Âm Minh tộc, Tu La tộc, cũng phải tạm lánh mũi nhọn.
Lại càng không cần nhắc tới giết rồng.
Vật đổi sao dời, Bác Thiên tộc ở trận chiến trăm tộc bị thua, không thể không bảo toàn thực lực, dẫn dắt Tà Long cấp cao của Tà Long tộc rút khỏi linh vực.
Tà Long cấp thấp, chỉ có thể lấy phương thức thân hồn chia lìa ngủ say, yên lặng chờ thời đại mới đến.
Nay, Cát Nhĩ Bá Đặc một chi Tà Long này thức tỉnh, lại phát hiện Nhân tộc từng nhỏ yếu nhất, thoáng cái biến thành bá chủ mới của linh vực.
Mà bọn họ bễ nghễ chúng sinh, từng một lần hùng bá thiên địa, lại rơi xuống làm mục tiêu bị đuổi theo giết hại.
Cát Nhĩ Bá Đặc sinh ra một loại cảm giác thê lương bi thương.
“Minh Phong, lấy sức một mình ngươi, là không thể thay đổi thế cục”. Bạch Cốt ma quân tiếp tục cất tiếng cười to: “Không sợ nói cho các ngươi, lúc này, thủ hạ của ba người chúng ta, đã phân ra một bộ phận đi Thất Mục đảo. Trên Thất Mục đảo, còn có mấy con Tà Long nhỉ? Yên tâm, không bao lâu, bọn Tà Long đó sẽ bị bắt giữ, Tà Long còn sống, so với Tà Long đã chết đáng giá hơn rất rất nhiều! Ha ha ha!”.
“Phát tài rồi, phát tài rồi!”. Chiêu Hồn quỷ mẫu lấy nụ cười làm người ta sợ hãi hét lên: “Vì xây dựng tầng hồn đàn thứ hai, ta đã dùng hai trăm năm tích lũy tài liệu, đáng tiếc vẫn là xa xa không đủ. Lần này, nếu có thể đạt được ba năm con Tà Long còn sống, ta có thể đổi lấy đủ nhiều tài liệu, giúp ta một lần nữa rèn luyện ra một tầng hồn đàn!”.
“Ta cũng nghĩ như vậy”. Tà Anh đồng tử lạnh lùng nói.
Hồn đàn cường giả, mỗi một lần đột phá tiến giai, đều kèm theo linh tài con số thiên văn khổng lồ.
Bạch Cốt ma quân, Chiêu Hồn quỷ mẫu và Tà Anh đồng tử, đều sinh sống ở Khư Địa, sau lưng không có thế lực cấp Bạch Ngân ủng hộ, bọn họ mỗi một lần đột phá đều dị thường gian khổ, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Tà Long, ở trong mắt bọn họ, chính là lượng lớn linh tài, có thể đổi lấy rất rất nhiều linh tài khiếm khuyết cho bọn họ, giúp bọn họ tiến thêm một bước.
Cho nên bọn họ tình thế bắt buộc.
“Tộc nhân của ta, những tộc nhân ở lại Thất Mục đảo!”. Cát Nhĩ Bá Đặc hét giận dữ mà lên, muốn lao ra khỏi màn hào quang lửa biếc, cùng tà ma bên ngoài liều cái ngươi chết ta sống.
“Ngươi đi ra tất cả sẽ xong rồi!”. Tần Liệt hét to: “Bọn hắn chỉ hy vọng ngươi làm như vậy!”.
“Xin bình tĩnh một chút!”. Minh Phong lão tổ cũng vội nói.