Nước giếng dội ào ào lên người Bặc Tường nhưng không thể ngăn cản sức mạnh hỏa diễm mãnh liệt, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn Bặc Tường bị thiêu thành than.
Mà ngọn lửa màu tím kia vẫn thiêu đốt trên thi thể Bặc Tường, dường như không hao hết một tia năng lượng cuối cùng, phương pháp gì cũng không thể dập tắt nó.
Tất cả tộc nhân Lăng gia giờ phút này đều kinh hãi muốn chết, đều sinh ra cảm xúc tuyệt vọng.
Ngoại giới đồn rằng, Bặc Tường mặt ngoài là đệ tử Cốc chủ Hỏa Sát Cốc Cố Thông, trên thực tế, nói Bặc Tường là con riêng của Cố Thông.
Một điểm này rất nhiều người đều lén xác nhận.
Bởi vì cảnh giới bản nhân Bặc Tường thấp kém, thiên phú cũng rất tầm thường, nhưng mười mấy năm trước, tại một thế lực cấp thanh Thạch phụ thuộc Thất Sát Cốc, Cố Thông nói tiểu tử này có thiên phú tu luyện, cho nên đã thu làm đồ đệ dẫn vào Hỏa Sát Cốc.
Sau đó, Bặc Tường được Cố Thông không tiếc bất cứ giá nào tài bồi, cảnh giới vẫn chỉ tiến triển thong thả. Đến nay chẳng qua cũng chỉ là Khai Nguyên cảnh trung kỳ mà thôi.
Điều này khiến mọi người suýt rớt cả tròng mắt.
Thế nhưng, Cố Thông đối với Bặc Tường quan ái có thừa, vẫn dốc hết tài nguyên tu luyện lên người gã.
Mãi đến khi có người truyền ra, nói Bặc Tường là con riêng của Cố Thông, mọi người mới hiểu được, biết vì sao Cố Thông ưu đãi Bặc Tường như vậy.
Nay Lăng Huyên Huyên thiêu chết Bặc Tường, Lăng gia làm sao còn có thể có đường sống?
- Tỷ, muội, muội không muốn như vậy...
Lăng Huyên Huyên vừa thấy Bặc Tường chết cũng thất kinh, thất thanh thét to:
- Muội cũng không muốn như vậy, nhưng muội không khống chế nổi hỏa thế, muội cũng không ngờ rằng ngọn lửa này đột nhiên trở nên hung mãnh như vậy.
Nàng cũng không ngốc, vừa thấy Bặc Tường bị thiêu chết lập tức biết mình đã ép Lăng gia lên tuyệt lộ.
Nàng rất rõ ràng, Lăng gia sẽ bởi vì sự vọng động của nàng mà nghênh đón tai hoạ ngập đầu!
- Bặc Tường đã chết, Bặc Tường đã chết!
Một gã Hỏa Sát Cốc võ giả sắc mặt biến đổi lớn, cả kinh kêu lên:
- Không xong! Cốc chủ nhất định phát cuồng!
- Ngữ Thi, chuyện này...
Lúc này Kim Sát Cốc Lý Trung Chính cũng sợ run, gã trầm ngâm một chút, đột nhiên nói:
- Lăng gia xong rồi, không ai có biện pháp che chở Lăng gia.
- Báo cho cốc chủ!
Võ giả Hỏa Sát Cốc thét to.
- Lăng Ngữ Thi, muội muội của ngươi dẫn Lăng gia vào tuyệt cảnh vạn kiếp bất phục. Ngay cả ngươi, ta cũng không có biện pháp bảo vệ rồi, nhưng ta sẽ yêu cầu với Cốc chủ Hỏa Sát Cốc, hi vọng trước khi ngươi chết để ta chiếu cố ngươi vài ngày!
Sau khi Lý Trung Chính điều chỉnh tâm lý, tâm tình bình phục lại, gã hít sâu một hơi, nói:
- Ta có thể cho ngươi vài ngày hồi ức tốt đẹp, hắc hắc!
Phần đông tộc nhân Lăng gia nghe được lời Lý Trung Chính nói đều nghe ra ý dâm tà trong lời nói của gã, lập tức bùng lên cơn giận dữ.
Lý Trung Chính thèm nhỏ dãi Lăng Ngữ Thi nhiều năm, một lòng muốn chiếm hữu. Gã hao hết tâm tư, lợi dụng đủ loại cách, cuối cùng bức bách Lăng Ngữ Thi sắp sửa gả cho gã làm thiếp.
Nhưng vì Lăng Huyên Huyên đột nhiên bùng nổ, vì Bặc Tường chết thảm, gã biết cho dù là gã cũng không có biện pháp để cho Lăng Ngữ Thi sống sót.
Vì thế, gã lấy lui làm tiến, muốn trước khi Lăng Ngữ Thi chết, cầu Cốc chủ Hỏa Sát Cốc giao nàng cho gã vài ngày.
Để cho gã có thể đạt được sở nguyện.
- Tỷ tỷ! Dù sao Lăng gia chạy không khỏi một kiếp này rồi, chúng ta, chúng ta liều mạng cùng bọn chúng!
Sau khi Lăng Huyên Huyên nghe ra ác ý của Lý Trung Chính, đồng tử màu tím rực lên ánh điên cuồng.
Ánh sáng kia khiến Lý Trung Chính phải sinh lòng ý sợ hãi, theo bản năng cách nàng xa một chút.
Lăng Ngữ Thi cũng không nói.
Sự đột biến, sau khí Lý Trung Chính bộc lộ mặt tối tăm của gã, thật thần kỳ, nàng nhìn thật kỹ Lý Trung Chính, nhìn võ giả Kim Sát Cốc, Hỏa Sát Cốc này.
Đôi mắt của nàng dần dần biến thành màu tím đậm. Mái tóc dài óng ả của nàng không gió mà động, như sóng cả màu tím đang cuộn trào.
Không có ai biết, một khắc Lăng Huyên Huyên bùng nổ đánh chết Bặc Tường, huyết mạch cả người nàng cũng sôi trào.
So với Lăng Huyên Huyên nàng còn căm giận hơn, lửa giận trong lòng như một hạt giống ở mọc rễ nẩy mầm trong máu của nàng, nhanh chóng lớn mạnh trưởng thành...
Lửa cháy rừng rực thiêu đốt dòng máu của nàng, thiêu đốt đầu não của nàng, như đốt rụi bức tường phong ấn nào đó. Trong đầu của nàng có tiếng nổ ầm ầm.
Sau đó, đồng tử mắt nàng biến thành màu tím đậm, nàng phát hiện thế giới đang nhìn, tất cả những gì trong mắt nàng đều trở nên khác thường.
Nàng có thể nhìn thấy quỹ tích lưu động của dòng linh lực trong gân mạch cơ thể của những kẻ Kim Sát Cốc, Hỏa Sát Cốc này. Trong mắt của nàng, trên thân thể những võ giả kia có thêm từng đường kẻ, đường kẻ đó đi qua nội tạng, da thịt, gân mạch, xuất hiện từng điểm sáng, đó chính là linh lực lưu động của võ giả…
Nàng nhìn Lý Trung Chính, nhìn cặp mắt tục tĩu kia, còn có thể biết suy nghĩ của Lý Trung Chính.
Chẳng những nàng có thể nhìn thấu phương thức vận chuyển linh lực của đối phương, còn có thể nhìn thấu tâm tư đối phương, có thể thấy rõ tâm linh người khác.
Tại lúc tộc nhân Lăng gia nổi giận bùng nổ, nàng nhìn Lý Trung Chính chằm chằm. Cơn giận bị áp chế trng lòng, bỗng nhiên thông qua phương thức không thể nào lý giải, xông vào trong óc Lý Trung Chính.
Lửa giận, hận ý, như lũ quét bùng nổ trong tâm linh Lý Trung Chính.
Đây là một loại bí thuật tâm linh!
Toàn thân Lý Trung Chính cứng lại, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi thảm thiết. Gã nhìn Lăng Ngữ Thi trước mắt, chợt phát hiện, cô gái dịu dàng thanh nhã trong ấn tượng của gã đột nhiên biến thành mãnh thú Hồng hoang.
Gã nhìn ngọn lửa màu tím lúc trước đốt Bặc Tường thành tro bụi, dường như đang xuất hiện trong não hải của gã, mới đầu còn nhỏ bé, dần trở nên mãnh liệt.
Gã bị ngọn lửa tím bao phủ mà sợ hãi cùng cực, ôm đầu gào thét chói tai. Gã nhìn Lăng Ngữ Thi, sợ hãi lui từng bước về phía sau.
Giờ khắc này, Lăng Ngữ Thi trong mắt gã như là biến thành lệ quỷ dữ tợn, biến thành chúa tể Tà Thần nắm giữ tính mạng hắn.
Đang lúc mọi người kinh ngạc, Lý Trung Chính từng bước lui về phía sau, một bên lui, một bên run rẩy.
Mọi người cảm nhận rất rõ ràng, dường như tinh khí thần Lý Trung Chính đang nhanh chóng suy kiệt, tựa hồ bị tà vật không thấy từng chút cắn nuốt.
- Đây, đây là sao?
Lăng Thừa Chí ngu ngơ, chốc chốc ông ta nhìn Lăng Huyên Huyên, chốc lại nhìn Lăng Ngữ Thi trở nên cổ quái.
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ là vì những biến hóa của các nàng?” Tộc lão Khang An dần dần hiểu ra.
- Lăng Phong! Lăng Phong ngươi...
Có người kinh hô.
Chỉ thấy Lăng Phong trong Lăng gia tộc nhân vốn có vẻ không bắt mắt, như đột nhiên biến thành mãnh thú phát cuồng, thở hổn hà hổn hển, trên mặt hiện ra thần sắc điên cuồng làm người ta sợ hãi.
Thời điểm Bặc Tường, Lý Trung Chính uy hiếp Lăng gia, Lăng Phong không rên một tiếng, chính là đang trừng mắt với hai kẻ đó.
Gã trừng trong chốc lát, như hãm sâu trong cừu hận, trong mắt gã chỉ còn lại ý niệm giết hết những người Kim Sát Cốc, Hỏa Sát Cốc này.
Vì vậy mà hắn làm.
Lăng Phong cũng tu luyện Linh quyết thuộc tính Hỏa, nắm Hỏa Vân chùy trong tay, đột nhiên lao tới một gã võ giả Kim Sát cốc.
Hỏa Vân chùy vốn chính là linh khí phàm cấp nhị phẩm, trong mắt những võ giả Thất Sát Cốc kia quả thực không đáng nhắc tới.
Sau khi vào Thất Sát Cốc, Lăng Phong đột phá đến Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, vốn gã có cơ hội thu hoạch linh khí phẩm chất cao, nhưng gã dùng quen Hỏa Vân chùy, vẫn tiếc phải vứt bỏ.
Hôm nay, một lần nữa gã lấy ra Hỏa Vân chùy, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác huyết mạch tương liên kỳ diệu.
Nhiều năm qua gã đã vuốt ve Hỏa Vân chùy vô số lần, từng lần chiến đấu lại chưa bao giờ có cảm giác thần kỳ như thế.
Thời điểm gã giết tới võ giả Kim Sát Cốc, gã nghĩ đến Hỏa Vân chùy như một bộ phận cơ thể, như biết thành tay chân kéo dài…
Rót lực lượng vào Hỏa Vân chùy, Hỏa Vân chùy đột nhiên trào ra dòng sông lửa màu tím!
Ngọn lửa trào ra như dòng sông lớn, lao đi theo điều khiển của Lăng Phong, cuốn về hướng võ giả Kim Sát Cốc, Hỏa Sát Cốc.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, đại đa số đều là võ giả Khai Nguyên cảnh. Sau khi con sông lửa màu tím chạy tới, trong nháy mắt bị ngọn lửa màu tím bám vào thân thể.
Tình trạng giống như Bặc Tường kia, bọn họ không thể dập tắt ngọn lửa trên người, bọn họ kêu lên thảm thiết, sợ hãi gào thét, nhưng không cách nào dập tắt.
Lý Trung Chính ôm đầu, giống như gặp quỷ, từng bước lui về phía sau, đã lui ra khỏi trạch viện.
Gã là người duy nhất không bị dòng sông lửa bao phủ, không bị đốt thân thể.
Sau Lăng Huyên Huyên và Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong cũng bắt đầu bùng nổ, bắt đầu bày ra lực lượng của gã.
Trong trạch viện, võ giả Kim Sát Cốc, Hỏa Sát Cốc đều bốc cháy, thống khổ kêu gào.
Lăng gia tộc nhân nhìn mọi chuyện đột biến, nhìn ba người Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên, Lăng Phong, kinh hãi cùng cực.
Bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì, không biết nên ứng đối như thế nào.
Mãi đến khi Lăng Ngữ Thi tỉnh táo lại, hạ mệnh lệnh:
- Tất cả tộc nhân Lăng gia, lập tức rút lui khỏi thôn trấn, mau chóng rời xa phạm vi thế lực Thất Sát cốc!
- Đi! Lập tức đi!
Lăng Khang An cũng kịp phản ứng.
- Không cần mang bất cứ thứ gì, chỉ cần người rời khỏi, có thể đi xa bao nhiêu hay bấy nhiêu, trốn được người nào hay người nấy!
Lăng Khang An, Lăng Thừa Chí thét to, tất cả tộc nhân Lăng gia đều ý thức được, còn lưu lại chỉ có một con đường chết.
Bọn họ không cả chuẩn bị, thời điểm võ giả Kim Sát Cốc, Hỏa Sát Cốc còn đang kêu thảm thiết liền chạy ra khỏi trạch viện, trong ánh mắt kinh dị của người trong trấn, chạy ra hướng ngoài Thất Sát Cốc.
Lý Trung Chính hoảng sợ muốn chết, rời khỏi cửa trạch viện Lăng gia mới nhất thời tỉnh lại, liền chạy thật nhanh về Kim Sát Cốc, gặp Cốc chủ Cổ Tùng Lâm.
Cùng lúc đó, võ giả Hỏa Sát Cốc chạy về cũng đi tìm Cố Thông báo tin tức.
- Ta muốn tàn sát hết toàn tộc Lăng gia!
Không mất bao lâu, từ trong Hỏa Sát Cốc truyền ra tiếng rống điên cuồng của Cố Thông.
Không lâu sau, Cốc chủ Kim Sát Cốc Cổ Tùng Lâm thông qua Lý Trung Chính cũng đã biết chuyện xảy ra ở Lăng gia.
Tất cả cao tầng Thất Sát Cốc đều nhanh chóng biết tin Lăng gia phản kháng, biết tin Lăng gia bỏ trốn.
Toàn bộ cường giả Thất Sát Cốc đều xuất động, đuổi theo tộc nhân Lăng gia chạy trốn.