Trên con đường nối trấn Lăng gia với Dược Sơn, Lăng Ngữ Thi mặc váy dài xanh biếc nhíu mày lại, trên vẻ mặt thanh lệ thoát tục toát lên ý trách cứ, ôn nhu giáo huấn cô gái đứng cạnh.
Lăng Huyên Huyên mặc giáp đỏ lửa như thùng thuốc súng gặp lửa, phát tiết làm mấy tảng đá vụn xung quanh bay vù vù, đôi đùi ngọc đong đưa làm gió xoáy phần phật, hừ hừ nói: "Nếu không phải tên khốn Đỗ Phi chọc giận ta thì ta làm sao đột nhiên phát tác ra như thế? Nhị thẩm ư? Tiện nữ kia không phải thẩm thẩm của chúng ta!"
"Nói nhỏ một chút, đừng có nói lung tung mấy lời này!" Lăng Ngữ Thi vội vàng trách mắng.
"Nói lung tung ư? Các người tưởng ta không biết sao?" Lăng Huyên Huyên híp mắt, vẻ mặt tức giận, nói với giọng lạnh lùng: "Tiện nữ kia được gả cho Nhị thúc, vào Lăng gia chúng ta được bảy tháng đã sinh Đỗ Hằng ra. Qua hai năm, sau khi về Tinh Vân Các một chuyến, không bao lâu lại sinh ra tên khốn Đỗ Phi. Hai tên kia họ Đỗ, rõ ràng là con của biểu ca Đỗ Hải Thiên của ả ta!"
"Ngươi đã nghe nói rồi sao?" Lăng Ngữ Thi căng thẳng.
"Đám võ giả trong tộc lén bàn luận, ta có nghe được. Tỷ cùng phụ thân, tam thúc luôn gạt ta là do sợ ta không nhịn được tức giận, rước lấy phiền phức phải không?" Đôi mắt Lăng Huyên Huyên đỏ bừng lên, nước mắt không nhịn nổi chảy ra ngoài. Nàng lau phắt đi rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhị thúc không phải bị tẩu hỏa nhập ma mà bạo thể chết. Thúc chính là bị cả nhà con tiện nữ kia làm cho tức chết! Trước đây, Nhị thúc là người hiểu ta nhất. Sớm muộn gì ta cũng sẽ báo thù cho Nhị thúc."
"Ài, hóa ra đám võ giả đã sớm biết việc này rồi. Xem ra sớm muộn gì Lăng gia cũng sẽ có đại biến." Lăng Ngữ Thi cũng u uất, thầm thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Lăng Huyên Huyên, nói lời thấm thía: "Đỗ Hải Thiên có địa vị ở Tinh Vân Các không thấp. Bản thân hắn cũng có cảnh giới rất cao, nghe nói sắp đột phá đến Khai Nguyên hậu kỳ. Tam thời, Lăng gia chúng ta không thể động vào hắn. . ."
"Ta biết tỷ và phụ thân vẫn đang cố nhẫn nại. Ta cũng sẽ nhịn. Đợi tới lúc ta đột phá tới cảnh giới Khai Nguyên, tiến vào Tinh Vân Các, ta sẽ tính toán với bọn họ sau!" Lăng Huyên Huyên gằn giọng nói.
"Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi. Tỷ muội chúng ta chỉ cần cố gắng, sau này có chỗ ở Tinh Vân Các thì thù của Nhị thúc nhất định có thể nợ máu trả bằng máu!" Lăng Ngữ Thi gật gật đầu, tiếp tục bước về phía Dược Sơn, trong lòng hơi chua sót.
Tuy nàng và Lăng Huyên Huyên đều đang ở cảnh giới luyện thể cấp bảy. Nhưng năm nay nàng đã mười bảy tuổi. Nếu muốn Tinh Vân Các xem trọng thì nhất định phải trước hai mươi đã bước vào được cảnh giới Khai Nguyên.
Ba năm, từ luyện thể cấp bảy tới cảnh giới Khai Nguyên. Đúng là nói dễ hơn làm.
Trong mắt Lăng Ngữ Thi tràn đầy chua sót, thầm thở dài trong lòng, miễn cưỡng vui vẻ nói: "Phụ thân và Tam thúc đều đang ở Dược Sơn. Hôm nay nói chuyện không tiện. Tỷ tỷ sẽ đi theo ngươi tìm phụ thân hỏi rõ ràng một chút, xem rốt cuộc hôn sự với Tần Liệt là thế nào."
"Dù sao ta sẽ không bao giờ đính hôn với tên ngu kia!" Nhắc tới Tần Liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Huyên Huyên lại lạnh đi. "Không biết phụ thân nghĩ thế nào chứ tên kia nói không biết nói, linh hồn còn không có. Ngay cả một khắc ở với tên kia ta còn cảm thấy buồn chán nên thật sự không thể chịu được hắn."
"Biết, biết chú. Tỷ tỷ cũng không muốn ngươi ở với hắn. Yên tâm đi, tỷ tỷ chắc chắn sẽ đứng về phía này." Lăng Ngữ Thi cười nhẹ, dịu dàng trấn an.
Hai tỷ muội như hai con cáo xinh đẹp miền sơn cước, vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau vừa đi về phía Dược Sơn.
Sau chốc lát, ngay khi các nàng sắp tới núi thì đột nhiên cả hai tỷ muội cùng dừng bước, cùng nhìn về phía Tần Liệt đang đi ra từ hang động trong Dược Sơn.
Khi sắc trời dần tối là Tần Liệt như mọi ngày lại rời hang.
Đứng ở cách nhau một đoạn, hắn đi thẳng về phía hai tỷ muội, vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt phức tạp không bao giờ nhìn vào một hướng, từ đầu đã không hề để ý tới việc hai tỷ muội tới.
"Năm năm qua, ngày nào cũng như ngày nào, mỗi ngày hắn đều chạy tới mỏ quặng Dược Sơn. Tên ngu này là chuột chũi à?"
Bình thường Lăng Huyên Huyên thấy hắn đều coi như là không có, cho hắn là không khí, cũng chưa hề nói từ phản cảm nào. Nhưng hôm nay, vừa thấy Tần Liệt thì cảm giác tức giận trong lòng lại nổi lên, ngữ khí tự nhiên cũng không thể nào thân mật được.
"Làm sao mà phải tức giận vì hắn vậy? Hắn cũng đâu có biết gì. Ài, thật ra hắn cũng rất đáng thương, hiện giờ ông nội đã qua đời, hắn cứ thế sống như một kẻ đần độn. Lăng gia chúng ta cũng chỉ phải cho hắn ăn một ngày hai bữa cơm mà thôi chứ không cần phải để ý gì tới hắn. . ."
Lăng Ngữ Thi nhìn về phía Tần Liệt ở xa xa, lắc đầu nhẹ, nói với vẻ cảm thông.
"Ta, ta cũng không có gì với hắn. Nhưng, nhìn thấy hắn thì lại nhịn không được. . ." Lăng Huyên Huyên nghẹn lời. Cô gái mười lăm tuổi ấy cũng không phải kẻ có lòng dạ ác dộc, có điều thật sự không thể chấp nhận nổi sự thật.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một bóng người trắng lao ra từ trong rừng.
Gia chủ Lăng gia đeo mặt nạ quỷ trắng, tuy đã phát hiện ra hai con gái tới nhưng vì phát hiện trong mỏ quặng quá kinh người nên vẫn quyết tìm hiểu sâu cạn của Tần Liệt.
"A!"
Trong lúc Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên còn đang kinh ngạc thì Lăng Thừa Nghiệp như hóa thân thành ác quỷ đánh thẳng về phía Tần Liệt đang đờ đẫn đi trên đường.
Mắt thấy bóng người áo trắng lao tới, Tần Liệt vẫn mang vẻ mặt u ám. Tới tận lúc Lăng Thừa Nghiệp dơ bàn tay to ra đánh về phía ngực hắn thì hắn vẫn cứ duy trì hướng đi một cách máy móc.
Thân thể vẫn không dừng lại, vẻ mặt không hề biến đổi, lại càng không hề có chút động tác nào đáp trả.
"Uỳnh!"
Một chưởng của Lăng Thừa Nghiệp đánh thẳng vào ngực Tần Liệt làm người Tần Liệt đột nhiên lùi lại mấy bước mới đứng vững lại được. Hắn nhìn qua Lăng Thừa Nghiệp đang đứng chắn giữa đường, ánh mắt hoang mang khó hiểu như thể đang tò mò xem người kìa vì sao lại ra tay với hắn.
Nhưng chỉ phút chốc, hắn đã lại trở về vẻ mặt cũ, sau đó lại tiếp tục cất bước như thể đã quên hết vừa rồi Lăng Thừa Nghiệp vừa tấn công mình.
"Người nào dám cả gan giương oai ở địa bàn của Lăng gia chúng ta?"
"Tên chuột nhắt đeo mặt nạ kia, ngươi không trốn nổi đâu!"
Bỗng nhiên hai tỷ muội nhảy lên, mặt cười lạnh, cùng nhau vọt tới phía Lăng Thừa Nghiệp. Hai luồng linh lực không kém nhau bao nhiêu rung chuyển làm gió núi đột nhiên gào thét.
Trong đường núi, Lăng Thừa Nghiệp đưa lưng về phía hai cô con gái không hiểu gì, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tần Liệt. . .
Tần Liệt mười lăm tuổi, thân hình thoạt nhìn có vẻ nhỏ gầy như thể suy dinh dưỡng. Nhưng, sau khi đánh một chưởng vừa rồi, Tần Liệt lại chỉ lùi lại có vài bước, chứ không hề dùng lực chút nào.
Tuy một đòn kia không hề sử dụng chút linh lực nào, nhưng Lăng Thừa Nghiệp rất rõ ràng. Lực của một đòn kia đã đủ để đánh cho rất nhiều võ giả luyện thể cấp ba ngã xuống không dậy nổi.
Dưới con mắt của hắn, trong cơ thể Tần Liệt rõ ràng không có chút linh lực dao động bảo vệ ngực nào. Việc này nói lên rằng trong cơ thể Tần Liệt không có chút linh lực nào. Vậy thì không thể tính là võ giả thực sự được.
Nhưng Tần Liệt lại có thể hoàn toàn thừa nhận được một đòn mà không ngã.
Việc này nói lên rằng Tần Liệt có thân thể gầy yếu, bề ngoài phong phanh chỉ là biểu hiện còn bản chất thì cường tráng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng chỉ đơn giản là thân thể mạnh mẽ thôi sao?
Gia chủ Lăng gia nghi hoặc, sau một chút do dự, bỗng nhiên hắn lại ra tay!
"Rắc rắc rắc!"
Từ bàn tay của Lăng Thừa Nghiệp, xương truyền tới tiếng vang giòn, bàn tay đột nhiên lớn ra gấp đôi.
Một tầng sương mù loãng màu xanh biếc tràn ra từ bàn tay đang rủ xuống của hắn. Sau đó cả người lao đi, làn sương mù màu xanh biếc cũng cuốn theo như một đám lửa xanh đang thiêu cháy.
Lục Viêm Kình - Linh quyết Phàm cấp loại năm. Đây chính là bí công mà Lăng Thừa Nghiệp âm thầm tu luyện, bình thường rất ít sử dụng. Ngay cả hai đứa con gái thân sinh cũng chưa bao giờ thấy qua.
Lăng Thừa Nghiệp có cảnh giới Khai Nguyên trung kỳ, vận dùng một phần linh lực, lòng bàn tay như bị ngọn lửa màu xanh biếc thiêu đốt đánh thẳng về phía ngực Tần Liệt như trước.
"Vô sỉ tiểu nhân!"
"Ngươi dám!"
Hai tỷ muội Lăng gia cùng hét lên. Đáng tiếc rằng họ vẫn còn cách Lăng Thừa Nghiệp một khoảng nên chỉ có thể gọi là tạo ra sức ép mà thôi.
Lăng Thừa Nghiệp không hề mất bình tĩnh, đôi bàn tay to gấp đôi bao bọc bởi sương xanh đã tới gần ngực Tần Liệt trong gang tấc. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía Tần Liệt hòng nhìn ra chút biến đổi bất thường nào đó.
"Oành!"
Một luồng linh lực mãnh liệt hòa với sương xanh biếc dũng mãnh tiến vào lồng ngực Tần Liệt. Ngay trong khoảng khắc này, đôi mắt vốn như vĩnh viễn không đổi của Tần Liệt bỗng xuất hiện một đường như ánh chớp lạnh lẽo xẹt qua.
Gần như là ngay tức khắc, trong đầu Lăng Thừa Nghiệp truyền tới một tiếng sấm sét uỳnh uỳnh, làm đầu óc hắn rối loạn,
Cũng vào thời khắc này, tỷ muội Lăng gia cũng đã chạy tới, hùng hổ ra tay.
Lăng Thừa Nghiệp chưa kịp suy xét kỹ xem trong đầu tại sao đột nhiên có tiếng sét đánh và việc trong mắt Tần Liệt hiện ra ánh chớp lạnh lẽo. Đến cùng có phải hắn thật sự nhìn thấy hay không? Mắt thấy hai đứa con gái đã muốn ra đòn sát thủ với mình, hắn chỉ có thể lặng lẽ ôm hận rút lui.
Hắn luồn lách vài cái như một luồng khói trắng là đã biến mất khỏi vùng rừng núi.
"Đừng đuổi theo!" Đôi mắt Lăng Ngữ Thi sáng rực lên, khẽ ngăn động tác của Lăng Huyên Huyên, vẻ mặt cười nghiêm khắc: "Người này rút lui nhanh như điện, chắc chắn không phải cảnh giới luyện thể. Chúng ta không thể nào giải quyết hắn được."
Nàng cúi người xuống, nhìn về phía Tần Liệt ngã trong đống đất đá, sau khi xé áo ra thì ở ngực hiện ra một vết chưởng màu xanh lục. Nàng nhíu mày lại nói: "Người kia đáng sợ thật. Thật là kỳ lạ. Tại sao y lại ra tay với một kẻ ngu đây? Chẳng lẽ là kẻ thù trước kia của ông nội Tần Sơn?"
Khi nói chuyện, nàng dùng bàn tay trắng như ngọc của mình để tìm hiểu. Ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp vài cái vào chỗ bị thương của Tần Liệt, sau đó gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên vẻ nghi vẫn cao độ: "Người nọ không hề đánh hết sức. Linh lực tiến vào ngực Tần Liệt rất ít. Hiện giờ đã gần như tiêu tan hết. Thật kỳ quái. Nếu y muốn giết Tần Liệt thì không thể làm thế được. . ."
Lúc trước Lăng Thừa Nghiệp đưa lưng về phía hai tỷ muội , ra tay với Tần Liệt thành ra hắn vẫn chắn giữa hai tỷ muội và Tần Liệt, cho nên hai nàng không nhìn thấy biến đổi dị thường của Tần Liệt, cũng không hề phát hiện ra ánh mắt của Tần Liệt, mà cũng không nghe được tiếng sét đánh trong đầu.
"Ngữ Thi, Huyên Huyên, các ngươi cõng Tần Liệt trở về, có chuyện gì thì chờ ta và cha ngươi về nói sau." Trên Dược Sơn, bỗng nhiên xuất hiện Lăng Thừa Chí hô lên.
"Tam thúc, chúng ta. . ." Lăng Huyên Huyên hô lên.
"Ta biết, một tên mặc áo trắng tấn công Tần Liệt, chúng ta đã nhìn thấy. Cha ngươi đã đuổi theo. Trước tiên hai ngươi dẫn Tần Liệt trở về để không xảy ra việc gì ngoài ý muốn." Lăng Thừa Chí lấp liếm.
Lăng Ngữ Thi nghe nói thế thì cũng không nghĩ nhiều, mắt thấy Tần Liệt đã ngất nên nàng cũng không còn cách nào, đành phải khom lưng cũng Tần Liệt về. "Ai, sao ngươi nặng vậy trời."
Tỷ tỷ có dáng người uyển chuyển nhưng vừa mới cõng Tần Liệt lên thì cặp đùi bỗng run lên, con mắt sáng hiện lên vẻ kinh dị.
"Tỷ tỷ nói hươu nói vượn gì vậy? Tên ngốc này gầy như thế, làm sao có thể làm tỷ thấy nặng được?" Lăng Huyên Huyên bĩu môi, cho rằng tỷ tỷ đang nói đùa.
Lăng Ngữ Thi không giải thích nữa. Nàng quay đầu nhìn về phía thiếu niên đang ghé đầu vào vai thơm của nàng. Sau khi nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền kia, nàng lại thấy có gì đó thần kỳ tuấn mỹ từ khuôn mặt làm cho nàng ngây người một lúc.
Kỳ quái chính là thiếu niên này khi nhắm mắt lại thật dễ nhìn.
"Phụ thân từng nói, chỉ khi nào rèn luyện thân thể cực kỳ rắn chắc, biến da thịt, gân mạch, mạch máu, khung xương, tạng phủ tới mức đinh điểm thì mới xảy ra tình huống thân thể gầy yếu nhưng nặng hơn người bình thường rất nhiều lần." Lăng Huyên Huyên thấy nàng không đáp lời, nghĩ là nàng tự suy diễn nói: "Hắn á? Thôi đi! Tới cả dao động của linh lực trong cơ thể còn không có. Cho dù có hơi nặng nhưng cũng không phải là không tới mức quá. Cùng lắm là trên người có mang theo đồ vật gì đó thôi."
Lăng Ngữ Thi đang ngây người, vốn không nghĩ tới, nghe nàng nói thế thì cũng phản ứng nhìn sang phía thiếu niên trên vai. Trong con mắt sáng của nàng dần hiện lên vẻ kinh ngạc.