Ở Khí Cụ tông, không có đồ vật gì đó quan trọng hơn so với mười hai cây trụ Linh văn. Lúc Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng biết Tần Liệt rơi vào U Minh giới xác thực thương tâm tiếc nuối một thời gian, nhưng bọn họ thương tâm thực sự lại là vì trụ Linh văn không tìm trở lại được.
... Về phần Tần Liệt, trong mắt bọn họ kỳ thật cũng không phải điểm mấu chốt như trụ Linh văn.
Nay mắt thấy Tần Liệt phải rời khỏi, Ứng Hưng Nhiên mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn da mặt dày yêu cầu Tần Liệt lưu mười hai cây trụ Linh văn lại.
- Đối với Khí Cụ tông mà nói, trụ Linh văn chính là sinh mạng. Khí Cụ tông chúng ta có đủ loại linh trận đồ đều có liên quan với mười hai cây trụ.
Ứng Hưng Nhiên chắp tay thở dài, hạ thấp thái độ, thần sắc khiêm tốn, nhưng ánh mắt cũng rất kiên định.
- Chúng ta không thể mất đi trụ Linh văn, cho nên, ngươi đã cố ý rời đi, kính xin lưu trụ Linh văn lại thôi...
- Tần Liệt, ngươi cẩn thận suy nghĩ, ngàn vạn đừng nhất thời xúc động.
La Chí Xương nói tiếp.
- Đối với Khí Cụ tông mà nói, ngươi cũng là một khoản tài phú, ngươi chính là tương lai Khí Cụ tông. Nhưng nếu, nếu ngươi thật sự quyết định thoát ly tông môn, trụ Linh văn kia... đúng là phải lưu lại.
Tương Hạo và Phùng Kỳ ngượng ngùng gượng cười, cũng gật đầu.
Bốn người ý kiến thống nhất.
Sắc mặt Tần Liệt kỳ kém vô cùng, hắn nhìn sâu vào Ứng Hưng Nhiên, nhìn đôi mắt Ứng Hưng Nhiên thần quang nội liễm, bỗng nhiên hiểu được.
Trước kia tâm hồn Ứng Hưng Nhiên bị thương nặng, Khí Cụ tông thử qua đủ loại phương pháp trị liệu thủy chung đều không thể làm lão khôi phục lại.
Ứng Hưng Nhiên cũng tuyệt vọng, biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mới vội vàng chọn lựa người thừa kế. Lương Ương Tổ, bản thân Tần Liệt đều là hi vọng của Ứng Hưng Nhiên, là người mà Ứng Hưng Nhiên đã nhận định sẽ phục hưng tông môn.
Ba cung phụng La Chí Xương, Phòng Kỳ, Tương Hạo tuổi tác đã cao, bọn họ có muốn cũng không thể đứng ra lãnh đạo Khí Cụ tông.
Cho nên bốn người mới dễ dàng chắp tay giao vị trí tông chủ cho hắn, do hắn ngồi lên ngai vàng của Ứng Hưng Nhiên.
Nhưng nửa năm trước từ yêu cầu của hắn, Huyền Thiên minh ra tay đem cứu tỉnh Ứng Hưng Nhiên, cứu chữa tâm hồn làm Ứng Hưng Nhiên khôi phục như lúc ban đầu.
Ứng Hưng Nhiên chính đang hồi tráng niên, trước kia nghĩ sắp chết mới có thể nản lòng thoái chí. Nay long tinh hổ mãnh rồi, sao cam nguyện để hắn ngồi trên chủ vị của Khí Cụ tông?
Khí Cụ tông gặp nguy cơ là hắn động thân đứng ra, trợ giúp vượt qua khó khăn. Trong tông môn, hắn cũng đã tích lũy danh vọng và nhân khí nhất định, nếu hắn còn ở lại Khí Cụ tông, chẳng phải sẽ uy hiếp địa vị của Ứng Hưng Nhiên ?
Cũng khó trách, khó trách Ứng Hưng Nhiên phải triệu hồi tâm phúc phân tán các nơi. Khó trách sau khi mình nói rõ phải rời khỏi Khí Cụ tông, lão chỉ tượng trưng khuyên bảo hai câu liền lập tức yêu cầu trụ Linh văn.
Tần Liệt đột nhiên hiểu được, sâu trong nội tâm Ứng Hưng Nhiên sợ rằng cũng chỉ ước gì mình sớm rời đi mới tốt.
Nghĩ thông suốt những thứ này, Tần Liệt cười lạnh không ngừng, nhìn Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng, nói:
- Mười hai cây trụ Linh văn đã bị ta luyện hóa, tương liên cùng huyết nhục của ta, mạnh mẽ lấy ra sẽ làm ta bị thương nặng, thậm chí khả năng khiến cho linh hồn ta cũng bị diệt.
- Việc này…
Ứng Hưng Nhiên ngạc nhiên.
Tam đại cung phụng hai mặt nhìn nhau, cũng đã hiểu, biết Tần Liệt không định giao ra trụ Linh văn.
- Hắc hắc, thứ tốt như trụ Linh văn loại này thay là ta lấy được thì có chết cũng không giao.
Phạm nhạc bên cạnh cười quái dị không thôi.
- Ở bên kia! Đều ở bên kia!
- Tông chủ với Tần Liệt đang làm ầm ỹ lên!
- Tần Liệt muốn rời khỏi Khí Cụ tông!
- Mau qua tới nhìn xem!
…………….
Các đệ tử và trưởng lão phân tán xung quanh đang tụ tập ngày càng nhiều, vây khu vực này chật như nêm cối.
Đồng Tể Hoa, Đàm Đông Lăng, Vệ Thanh, Hàn Khánh Thụy, Khang Trí, Liên Nhu và một số người hiểu biết Tần Liệt đều ở trong đám người, bọn họ nhìn Tần Liệt xa xa, sắc mặt khác nhau.
Tống Đình Ngọc tránh ở góc tường, không chịu chân chính hiện thân. Vẻ mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng tràn ngập biểu tình chế giễu.
- Tần Liệt, thông qua trụ Linh văn ngươi đã nắm giữ mười hai thuật khắc họa linh trận đồ. Hơn nữa, về đủ loại bí điển, rất nhiều bí mật tông môn Khí Cụ tông chúng ta, chúng ta cũng đều cho ngươi mở ra ...
Ứng Hưng Nhiên cau mày, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Những thứ này chúng ta đều không có ý định thu hồi, niệm tình ngươi có công đối với Khí Cụ tông thì ngươi có thể giữ lại. Nhưng mười hai cây trụ Linh văn thực sự là căn bản của Khí Cụ tông, kính xin ngươi có thể lưu lại, không để cho chúng ta khó xử.
- Đúng, Tần Liệt. Những vật khác ngươi cứ giữ, chúng ta không nói thêm, nhưng trụ Linh văn sự quan trọng. Nếu ngươi thật muốn thoát ly tông môn, trụ Linh văn này nhất định phải lưu lại.
La Chí Xương tỏ thái độ.
Phòng Kỳ và Tương Hạo cũng dùng lời nói uyển chuyển khuyên bảo, đều bảo hắn bỏ lại trụ Linh văn, sau đó liền rời đi.
Giống như chuyện Tần Liệt cứu vớt Khí Cụ tông trong nước sôi lửa bỏng, năm lần bảy lượt làm cho Khí Cụ tông thoát hiểm, cũng đã bị bọn họ quên không còn một mảnh.
Tần Liệt chợt nhớ tới Tống Đình Ngọc từng nói: “Phiền nhất là cái đám luyện khí sư sắc mặt dối trá!”
Giờ phút này, nhìn Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng, Tần Liệt rốt cục hiểu được vì sao Tống Đình Ngọc, Đồ Thế Hùng không thích thú với luyện khí sư như vậy, cũng hiểu được đám người Dĩ Uyên, Bàng Phong cảm thấy ra sao.
- Trụ Linh văn liên quan đến tính mạng của ta, nếu lấy ta ra thì mạng nhỏ sẽ không còn.
Tần Liệt trầm mặt, nói:
- Các ngươi muốn mạng của ta?
- Tần Liệt, ngươi xem, làm sao lại không có cách nào khác thuyết phục ngươi?
Ứng Hưng Nhiên sắc mặt dần dần âm trầm.
- Ngươi thật sự muốn mang theo chí bảo Khí Cụ tông rời đi?
- Hắc hắc, xem ra phair động võ.
Phạm nhạc cười toe toét miệng, chỉ e thiên hạ bất loạn, hét lên: .
- Nói nhiều hơn nữa vô dụng, chuyện này chỉ cần vũ lực để giải quyết.
- Đồng Tể Hoa! Để cho Lang Tà đến xử lý việc này!
Ứng Hưng Nhiên cau mày, gọi Đồng Tể Hoa, nháy mắt ra hiệu.
Tần Liệt cũng nhìn về phía Đồng Tể Hoa.
Đồng Tể Hoa cười gượng, lắc lắc đầu, nhẹ giọng thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, từ đám người bỗng nhiên chủ động tách ra một con đường.
- Lang Tà đại nhân!
- Lang Tà đại nhân!
Người hai bên chủ động hành lễ, kinh ngạc thở nhẹ.
Chỉ thấy hai người Lang Tà và Phùng Dung mang theo một đám võ giả Huyết Mâu từ trong đám người xoải bước đi tới.
Bọn họ lập tức đi đến giữa đám người Ứng Hưng Nhiên và Tần Liệt.
Một mùi máu tươi gay mũi từ thân đám người Lang Tà, Phùng Dung bay tới, khiến cho phần đông luyện khí sư đều tránh lui.
- Lang Tà, ngươi làm cho Tần Liệt lấy trụ Linh văn ra, nhưng nhớ trăm triệu không được thương tổn Tần Liệt.
Ứng Hưng Nhiên giả nhân giả nghĩa nói.
- Đúng, Tần Liệt có ân đối với Khí Cụ tông, mấy lần hóa giải nguy cơ Khí Cụ tông, Lang Tà ngươi cần phải cẩn thận.
La Chí Xương dặn dò y hệt, như đúc từ một khuôn ra.
Tần Liệt liếc mắt về phía Lang Tà một cái. Chỉ là một cái liếc mắt vẻ mặt liền rung mạnh, quát khẽ:
- Chúc mừng Lang Tà đại nhân!
Hắn cũng tu luyện Huyết Linh Quyết, nhìn thoáng qua, cảm giác một chút, thông qua độ nồng đặc của máu tươi trong cơ thể Lang Tà, hắn liền đoán ra Lang Tà lại đột phá.
Lang Tà đã bước vào Như Ý cảnh!
Từ trong tay Huyết Lệ đạt được đầy đủ Huyết Linh Quyết, Lang Tà cuối cùng đã đột phá, bước vào một cảnh giới mới.
Lang Tà từ lúc còn Thông U cảnh đỉnh phong có thể giết cường giả Như Ý cảnh Đồ Tịch của Bát Cực Thánh điện, nay thực lực còn mạnh đến mức nào?
Không gian giới còn có nhiều Tịch Diệt Huyền Lôi, mới rồi Tần Liệt còn không quá cố kỵ, cho rằng thế cục còn trong lòng bàn tay, cảm thấy chỉ cần cầm Tịch Diệt Huyền Lôi trong tay, Khí Cụ tông không người dám ngăn trở hắn, cũng không có người có thể ngăn cản cước bộ hắn rời đi.
Nhưng hiện tại, nhìn Lang Tà đã bước vào Như Ý cảnh tới đây, trong lòng Tần Liệt rung lên, biết cục diện đã thoát khỏi khống chế của hắn.
Lang Tà vừa tới, Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng phấn chấn, Phạm Nhạc lúc trước cuồng ngạo cũng thu liễm, dường như cũng có chút kiêng kị Lang Tà. Võ giả Khí Cụ tông còn lại cũng đều trầm mặc, kính sợ nhìn về phía Lang Tà.
Lang Tà nhìn Ứng Hưng Nhiên, lại nhìn Tần Liệt một chút, bỗng nhiên nói:
- Một người là lão tông chủ, một người là tân tông chủ, ta phải nghe ai?
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
Hơn nửa năm này, trong mắt mọi người, Ứng Hưng Nhiên vẫn là Khí Cụ tông tông chủ, là người chân chính quyết định.
Mà Tần Liệt chẳng qua lâm thời thay thế Ứng Hưng Nhiên một thời gian mà thôi, sự thật này tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, vì sao Lang Tà nói như vậy?
- Lang Tà! Lời này của ngươi có ý gì?
Ứng Hưng Nhiên biến sắc.
- Cho tới nay ta đều là Tông chủ Khí Cụ tông! Tần Liệt là người thay ta hạ quyết sách trong khi ta phải đóng cửa dưỡng thương mà thôi. Nếu ta đã tỉnh lại, dĩ nhiên vẫn là tông chủ, chuyện này có gì mê hoăc?
- Thời điểm chúng ta để cho Tần Liệt chấp chưởng Khí Cụ tông cũng đã nói rõ, hắn chỉ tạm thời tính thay thế Ứng Hưng Nhiên, nếu ông ta thực sự xảy ra chuyện, lúc đó Tần Liệt chính là Tông chủ. Nhưng hiện tại Ứng Hưng Nhiên đã tỉnh, tất nhiên vẫn là tông chủ. Thân phận của Tần Liệt chính là đệ tử nội tông. Nay hắn muốn thoát ly Khí Cụ tông, vậy ngay cả đệ tử nội tông cũng không tính rồi, ngươi đương nhiên phải nghe Ứng Hưng Nhiên.
La Chí Xương sốt ruột, không còn để ý cảm thụ của Tần Liệt, vội vàng thanh minh.
- Lão tông chủ, tân tông chủ, đây là tranh chấp trong nội tông các người, thứ cho ta không thể nhúng tay. Huyết Mâu chúng ta chỉ phụ trách che chở an nguy của tông môn, chỉ phụ trách đối ngoại, không đối nội.
Lang Tà sắc mặt hờ hững nói.
- Tất cả võ giả Huyết Mâu nghe lệnh, bất luận kẻ nào cũng không cho phép ra tay với Tần Liệt!
Phùng Dung khẽ quát.
Các Huyết Mâu võ giả xung quanh nghe vậy đều vui mừng, lớn tiếng đáp lại.
Trải qua trận biến đổi lớn lao của tông môn, các Huyết Mâu võ giả đều nhận ân tình của Tần Liệt. Trong lòng họ, Tần Liệt mới là công thần của tông môn. Những chiến sĩ tay đao liếm đầy máu tanh này nhớ rõ Tần Liệt cống hiến cho tông môn những gì. Bọn họ kính trọng Tần Liệt, cho nên từ trong tâm đã không muốn ra tay với Tần Liệt.
Nay thấy hai đại thủ lĩnh Lang Tà và Phùng Dung tỏ thái độ, bọn họ đều âm thầm kích động.
- Các ngươi, các ngươi!
Ứng Hưng Nhiên cắn răng, chỉ vào Lang Tà và Phùng Dung, da mặt không ngừng run run.
Lang Tà và Phùng Dung coi thường lão.
- Đồng Tể Hoa! Bảo võ giả ngoại tông động thủ!
Ứng Hưng Nhiên lại hạ lệnh.
- Tông chủ, ta, thân thể của ta có chút không thoải mái, chỉ sợ không thể tác chiến.
Đồng Tể Hoa vẻ mặt cầu xin, cũng không biết làm như thế nào, sắc mặt y bỗng nhiên trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh.
—— y làm cho mình thực sự như bị bệnh.
- Ta đau bụng, ta đi tìm nhà vệ sinh trước.
- Đầu ta đau, ta muốn nghỉ ngơi một chút.
- Ta gần đây tu luyện tẩu hỏa nhập ma, trong thời gian ngắn không thể động thủ.
Một đám trưởng lão và đệ tử ngoại tông, chỉ cần trải qua trận khổ chiến của Khí Cụ tông cái kia, chỉ cần biết rằng Tần Liệt vì Khí Cụ tông đã làm gì, đều một đám ai oán thở dài, đột nhiên thân thể xảy ra một đống vấn đề.
Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng tái mét cả mặt mày.
Thẳng đến giờ họ mới nhận thức được, Tần Liệt có danh vọng và nhân khí ở Khí Cụ tông lớn cỡ nào.
- Ngươi đã từng làm gì, mặc dù có một số người đã quên, nhưng càng nhiều hơn là người không quên.
Phùng Dung nhìn về phía Tần Liệt, bỗng nhiên cười.
- Kỳ thật, tất cả mọi người đều ghi tạc vào trong tim.
Tần Liệt lòng thấy ấm áp.