“Đinh linh linh!”
Miêu Phong Thiên sắc mặt âm trầm, lắc chuông khống thi, mắt lóe ra hào quang quỷ dị.
Các con thi yêu lấy thâm uyên ác ma cấp tám luyện thành, như con sói tàn bạo khát máu, đã lao về phía năm thủ hạ còn lại của A Phất Lạp La.
Kha Đế Tư cười hắc hắc, dẫn những tộc nhân Tu La tộc kia, không chút hoang mang đem Y Nặc Ti những gia hỏa đến từ Hàn Tịch Thâm Uyên bao vây lại.
Trong tầng mây lửa, trong mắt hai người Diễm Võng và Kiền Bao tràn ngập kinh hãi.
Nhất là Diễm Võng, thân thể khôi ngô như núi của hắn chấn động mạnh một cái.
“A thúc, hắn... Thật sự là lấy huyết mạch ngưng kết cánh cửa vực giới?” Kiền Bao không dám tin hỏi.
Diễm Võng trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng thần kỳ, nói: “Kẻ khống thi bên dưới... Ta nhận ra.”
“Cái gì?” Kiền Bao kinh ngạc kêu lên.
“Hắn chính là một trong ngũ tổ của nhân tộc, gọi là Thi chi thuỷ tổ. Năm đó lúc ta chỉ có huyết mạch cấp sáu, cũng chinh chiến ở Linh Vực. Thi chi thuỷ tổ có thể đem xác chết luyện chế thành con rối, những con rối đó được xưng hô là thi nô, vốn là vật chết, cho nên không sợ chết, sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ.”
“Thi chi thuỷ tổ sau khi chết, được Liệt Diễm gia tộc chúng ta đặt ở Thần Táng Tràng, nghĩ hẳn... Không lâu trước đây gia hỏa tên là Tần Liệt này, đã đi hư không loạn lưu tầng ngoài Linh Vực, đã tìm được bí cảnh Thần Táng Tràng đặt di hài Thi chi thuỷ tổ.”
“Thi chi thuỷ tổ này, hẳn là kẻ kế thừa thông qua dung hồn mà thành, không phải Thi chi thuỷ tổ thật sự.”
“Năm đó Thi chi thuỷ tổ luyện thành đại quân thi yêu, ở Linh Vực cũng từng hoành hành một thời, cực kỳ khó chơi.”
“Không ngờ đoán được ở thâm uyên, còn có thể đem thâm uyên ác ma luyện thành thi yêu. Nếu thời đại đó, đại quân thi yêu Thi chi thuỷ tổ nắm giữ, toàn bộ do thâm uyên ác ma cường đại tạo thành, vậy chúng ta lúc ấy cũng không thể dễ dàng đem Linh Vực công chiếm như vậy.”
Sắc mặt Diễm Võng thâm trầm, lại nhìn về phía cường giả Tu La tộc lấy Kha Đế Tư cầm đầu, cảm giác khí tức trên người bọn họ.
“Những gia hỏa này thuộc về Tu La tộc của Linh Vực, Tu La tộc là chủng tộc cực kỳ hiếu chiến. Chúng ta lúc ấy tiến vào Tu La giới, cũng hao phí một phen thủ đoạn.”
“Tần Liệt kẻ hỗn huyết này, bên người chẳng những có Thi chi thuỷ tổ có thể dùng, còn đem rất nhiều tộc nhân Tu La tộc mượn sức, xem ra ở Linh Vực tất nhiên có thân phận địa vị nhất định.”
“Nếu... Có thể đem hắn mượn sức lại, làm hắn trung thành đối với Liệt Diễm gia tộc chúng ta, tương lai chúng ta tiến vào Linh Vực, nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
Diễm Võng sờ cằm, vừa suy tư, vừa hướng Kiền Bao nói.
“Hắn chưa chắc chịu giúp chúng ta đối phó nhân tộc.” Kiền Bao cười khổ.
Diễm Võng hừ một tiếng, cười khẩy nói: “Chờ đại quân năm đại gia tộc cùng nhau buông xuống Linh Vực, các tộc Linh Vực chắc chắn nhanh chóng tan tác. Một khi hội không thành quân, các chủng tộc đó sẽ tranh nhau quy thuộc, lại sẽ thành thành thật thật quỳ gối trước người chúng ta.”
“Thực sẽ dễ dàng như vậy?” Kiền Bao không quá dám tin tưởng.
“Năm đại gia tộc cùng góp sức đến, tất sẽ san bằng Linh Vực, cái này không cần hoài nghi.” Diễm Võng tỏ ra tin tưởng mười phần, hắn đột nhiên khẽ nhíu mày, nói: “Ta tò mò là... huyết mạch của Tần Liệt.”
“Huyết mạch của hắn có vấn đề gì sao?” Kiền Bao ngạc nhiên.
Ánh mắt Diễm Võng phức tạp, như bỗng nhiên chất chứa rất nhiều bí mật, nói: “Có một số việc ta cũng không quá rõ ràng. Ta chỉ biết, gia chủ đời trước của chúng ta từng ở Linh Vực tiến hành một kế hoạch, kế hoạch đó... Rất phức tạp, ngay cả Hắc Ám gia tộc cũng bị gạt ra ngoài. Nhưng, theo gia chủ đời trước biến mất, kế hoạch đó rốt cuộc không còn ai nhắc tới, ta cũng không biết ở sau khi chúng ta rút khỏi Linh Vực, kế hoạch đó còn đang tiến hành hay không, không biết có thành công hay không.”