Nghiêm Thanh Tùng bỗng từ sau cột đá ngoi đầu lên, thấy bọn Đồ Trạch Trác Thiến thì cười hì hì trêu chọc.
Sau hắn là bọn Nghiêm Tử Khiên Phùng Khải, và đám Thủy Nguyệt tông Na Nặc, ai nấy đều nhìn bọn Đồ Trạch.
Bọn Đồ Trạch đứng ở chỗ một hòn đá màu nâu xanh cực lớn, sau lưng họ là một dãy quái thạch, giữa dãy có một con đường đá hẹp dài.
Chỗ ba con linh thú chính là phía sau con đường đá đó vài dặm, bọn Nghiêm Thanh Tùng muốn tới đó bắt giết, có thể đi thẳng tới được rồi, không cần phải vòng qua chỗ bọn Đồ Trạch.
Nghiêm Thanh Tùng biết điều ấy, nhưng hết lần này tới lần khác cứ cố ý làm như vậy.
Na Nặc thấy thế, khóe miệng không khỏi nhếch lên đầy hứng thú, khoát tay ra hiệu cho đám tỷ muội phía sau dừng lại, chờ xem kịch vui.
“Thanh Tùng, đi đường nào?” Phùng Khải cố ý hỏi.
Nghiêm Thanh Tùng chỉ chỉ con đường đá sau lưng Đồ Trạch, nói rất tự nhiên: “Ngay sau lưng họ kìa.”
“Nhường đường!”
Nghiêm Tử Khiên lạnh lùng rút kiếm, mũi kiếm toát ra khí tức lạnh băng, đồng thời một làn sương trắng lạnh toát từ lòng bàn tay hắn toát ra, kết hợp với khí tức của Băng ly kiếm.
Nhìn kỹ Băng ly kiếm sẽ thấy bên trong kiếm có một đường kẻ dài màu trắng giống một con rồng như ẩn như hiện.
Nghiêm Tử Khiên cầm Băng ly kiếm xông lên trước, hướng thẳng về phía Đồ Trạch.
Bọn Phùng Khải và võ giả Toái Băng Phủ mặt mũi không chút hảo ý đi theo, tay đã để sẵn lên linh khí, ánh mắt đầy ý khiêu khích.
Vì gần đây lần nào giao phong bọn chúng cũng chiếm được ưu thế tuyệt đối, nên trước mặt những thiếu nữ Thủy nguyệt tông bọn chúng muốn ra vẻ, muốn hai bên lại tái chiến.
“Na Nặc tỷ, tỷ nói bọn họ có đánh nhau không?” một thiếu nữ nhỏ nhắn bừng bừng hào hứng: “Kỳ thật nha, Toái Băng Phủ với Tinh Vân Các cũng giống như chúng ta, đều là thế lực phụ thuộc của Sâm La điện, hơn nữa họ còn ở cùng một tòa thành, sao lại trở thành thủy hỏa thế kia?”
“Có đánh hay không ta không biết, nhưng còn chuyện kia ta biết một chút.” Na Nặc thoải mái đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn hai phe đang tiến gần lại nhau: “Trước kia trong Băng nham thành không có Tinh Vân Các, Nam thành Bắc thành đều của Toái Băng Phủ, hay có thể nói trước kia Băng nham thành là của Toái Băng Phủ.”
“Mà trước kia Toái Băng Phủ của không phụ thuộc Sâm La điện, mà phụ thuộc Huyền Băng cung, Sâm La điện với Huyền băng cung giao chiến nhiều năm, cuối cùng Sâm La điện thắng, Huyền băng cung dần xuống dốc. Toái Băng Phủ phụ thuộc Huyền băng cung, nên cũng bị Sâm La điện nhằm vào.”
“Đồ Trạch là con của Đồ Thế Hùng, người sáng lập Tinh Vân Các, trước kia chỉ là một thế lực rất nhỏ, còn chưa đến cấp Thanh thạch. nhưng có lẽ trong cuộc chiến đó Đồ Thế Hùng có biểu hiện xuất chúng, giúp Sâm La điện đánh bại Toái Băng Phủ.”
“Toái Băng Phủ thấy Huyền băng cung xuống dốc, biết một mình không đủ sức chống lại Sâm La điện nên cuối cùng phải quy thuận. Đồ Thế Hùng nhờ lập công lớn mà Tinh Vân Các được đề thăng lên cấp Thanh thạch. Sâm La điện lo Toái Băng Phủ còn dị tâm, nên cho Tinh Vân Các vào ở luôn trong Băng nham thành, cùng Toái Băng Phủ quản lý tòa thành này.”
“Trận chiến năm đó, rất nhiều người Toái Băng Phủ chết trong tay Đồ Thế Hùng, tòa thành vốn của họ lại bị cắt ra một nửa, ngươi nói Toái Băng Phủ có thể không hận Tinh Vân Các hay không?”
“Nên về sau này, cả hai đều phụ thuộc Sâm La điện, tuy nói là cùng một chủ, nhưng bên trong ám đấu không ngừng, không hề yên tĩnh. Tử vong hai bên càng tăng, thù hận cũng càng ngày càng sâu, sợ rằng bây giờ cả Sâm La điện cũng không có cách nào hóa giải được.”
“Ra là vậy.” Đám thiếu nữ kia giật mình.
“Dù sao cũng đâu có liên quan gì tới chúng ta.” Na Nặc cười thoải mái: “Chúng ta chỉ cần xem náo nhiệt là được rồi, bọn họ muốn đánh giết nhau thế nào cũng được, ta chỉ thích coi đánh nhau, đánh nhau càng sống chết càng tốt.”
“Phải lắm phải lắm.” các thiếu nữ quên ngay mấy chuyện hận thù của người khác, chỉ nhớ tới sắp có đánh nhau, hoan hô la to.
“Nhường đườn!”
Nghiêm Tử Khiên dừng trước mặt Đồ Trạch, lạnh lùng cao giọng.
Vết thương trước ngực Đồ Trạch như lại muốn đau, hắn cắn răng, sắc mặt dữ tợn, không ngừng hít sâu, cố gắng để mình tỉnh táo.
Đồ Trạch nhắm mắt lại, để không nhìn thấy vẻ mặt mỉa mai đùa cợt của Nghiêm Tử Khiên, khẽ nói: “Chúng ta đi.”
Hắn dẫn đầu đi trước.
“Đi!” Trác Thiến cúi đầu, giật giật góc áo Hàn Phong, kéo hắn đi theo.
Hàn Phong tròng mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, như thể sắp không chịu đựng nổi nữa mà bạo phát.
Nếu không có Trác Thiến túm chặt lấy hắn, luôn miệng nhắc nhở hắn phải tỉnh táo, thì sợ rằng Hàn Phong đã ra tay.
Bọn Khang Trí Chử Bằng mặt mũi vô cùng khó coi, đi theo Đồ Trạch, Trác Thiến.
Bọn họ phải nhường lại con mồi mà họ đã phát hiện ra trước.
“Thật làm cho ta thất vọng.”
“Đây thực là Đồ Trạch, Trác Thiến à?”
“Trước kia hình như đâu phải vậy.”
“Thật không ra sao.”
“…”
Võ giả Toái Băng Phủ nhìn theo họ rời đi, không quên tận lực châm chọc, khiêu khích.
“Thật đáng thương…” Tiểu Tước nhi lắc đầu thở dài, “Cảnh giới của Đồ Trạch đâu có thua Nghiêm Tử Khiên, nếu hai người không dùng linh khí thì đâu có kém gì nhau. Ai, chỉ tiếc vận khí của Đồ Trạch kém, không có linh khí vừa tay, nếu không đâu có bị nhục nhã thế này.”
“Ta nghe nói linh khí của Đồ Trạch luyện hư bốn lần rồi, Trác Thiến hư ba lần.” Na Nặc nhíu mày, “Để gom góp linh tài cho họ, phụ thân của họ đã rất vất vả thỉnh cầu nhờ vả nhiều người của Sâm La điện. quả thực rất không may. Nhiều lần như vậy mà đều thất bại, xem ra số họ thực sự không tốt.”
“Muốn nói mệnh tốt, phải nói Na Nặc tỷ, một lần là thành công liền.” một thiếu nữ, giọng sùng bái.
Na Nặc nhướng mày, rút một cây thước bạch ngọc ra, ngạo nghễ: “Na Nặc tỷ ta mới thực sự là có thiên mệnh, Vô tướng thước của ta Lô đại sư chỉ luyện có một lần là thành, còn nói nó là tác phẩm đắc ý của ông ấy nữa. có đôi khi… vận khí cũng quan trọng lắm!”
Na Nặc khẽ vung vẫy Vô tướng thước, vô số huyễn ảnh màu trắng tầng tầng lớp lớp hiện ra, khiến người xem hoa cả mắt.
“Băng ly kiếm của Nghiêm Tử Khiên chỉ là linh khí phàm cấp thất phẩm, còn Vô tướng thước của ta là huyền cấp nhất phẩm, chênh lệch lớn đó. Linh khí phàm cấp chỉ có thể dùng tới Khai Nguyên cảnh hậu kỳ, nếu đột phá tới Vạn tượng cảnh thì phải đổi sang linh khí huyền cấp.”
Mặt Na Nặc đầy vẻ kiêu căng, “Đợi Nghiêm Tử Khiên đột phá lên Vạn tượng cảnh, Băng ly kiếm kia sẽ không còn dùng được nữa, trở thành thứ trói buộc thực lực của hắn. còn Vô tướng thước của ta dù ta có đột phá lên Vạn tượng cảnh thì vẫn dùng được bình thường, cho nên đây chính là nguyên nhân Nghiêm Tử Khiên không dám chọc ta!”
Đám thiếu nữ kia nghe thế đều hâm mộ nhìn cây thước, ánh mắt nóng bừng.
“Na Nặc, chúng ta đi tiếp thôi.” Nghiêm Tử Khiên quay đầu lại, nét lạnh lẽo đã biến mất, chuyển thành tươi cười ấm áp: “Phe ta với ngươi cộng lại dư sức xử lý ba con linh thú nhị giai, được thu hoạch lớn.”
Nói chuyện với Na Nặc lúc nào hắn cũng khiêm tốn giữ lễ, một là vì Na Nặc xinh đẹp, nhưng quan trọng nhất là thực lực của nàng ta cũng kinh người.
“Ừ, các ngươi dẫn đường tiếp đi, thực là thất vọng, các ngươi thế mà lại không đánh nhau.” Na Nặc nói, vẻ nhàm chán.
“Là vì Đồ Trạch vô dụng thôi.”
Nghiêm Tử Khiên cười, ra dấu bảo Nghiêm Thanh Tùng đi trước, hắn với Phùng Khải đi sau cùng để cùng các thiếu nữ Thủy nguyệt tông trò chuyện.
…
Bọn Đồ Trạch Trác Thiến lặng lẽ đi, không ai nói gì một lúc rất lâu.
“vù vù!”
Một đám mây đen xẹt qua đầu họ, hướng về phía bọn họ rời đi lúc trước.
Nhưng không ai để ý.
Nửa canh giờ sau, Cao Vũ xuất hiện, chiếc nhẫn mặt quỷ trên tay rực rỡ, sóng tinh thần chấn động mãnh liệt.
Cao Vũ sắc mặt thâm trầm, chân mày nhíu chặt, vừa cảm ứng chấn động của chiếc nhẫn, vừa nhận diện phương hướng, đi về phía bọn Nghiêm Tử Khiên Na Nặc.
Hắn thấy đám Đồ Trạch nhưng bỏ qua, không hỏi một câu.
“Cao Vũ!”
Khang Trí nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu, quát gọi.
Trác Thiến Đồ Trạch ngẩng lên nhìn, thấy Cao Vũ đi về phía bọn Nghiêm Tử Khiên thì đều nhíu mày.
Bọn hắn cũng chẳng thân quen gì với Cao Vũ, vì nghe nói Cao Vũ từng hành hạ đến chết một thiếu nữ nên có tâm lý bài xích hắn.
Mà bản thân Cao Vũ ở Tinh Vân Các cũng quái gở, trừ Tần Liệt, hắn chẳng hòa hợp, tiếp xúc với ai.
Cao Vũ lại là người có thù tất báo, ai nói xấu sau lưng hắn, hắn tất sẽ đánh người đó thành trọng thương, nếu không phải có Diệp Dương Thu che chở, thì cách làm cực đoan của Cao Vũ đã sớm bị hình đường nghiêm trị rồi.
Bọn Đồ Trạch không có hảo cảm với Cao Vũ, nhưng dù sao Cao Vũ cũng là người của Tinh Vân Các, thấy hắn như vậy, Đồ Trạch nhắc: “Cao Vũ, đừng đi qua đó, bọn Nghiêm Tử Khiên của Toái Băng Phủ đều ở đó, một mình ngươi qua sẽ gặp chuyện!”
Cao Vũ dừng chân, quay lại nhìn Đồ Trạch, nét mặt trở nên âm tà ngoan lệ: “Nghiêm Thanh Tùng có ở đó không?”
Hồi ở Thiên lang sơn, Nghiêm Thanh Tùng giết một người Cao gia ngay trước mặt Cao Vũ, nên trong lòng Cao Vũ vốn đã sớm liệt Nghiêm Thanh Tùng vào danh sách người phải giết nhất, nên bây giờ vừa nghe thấy, lòng hiếu sát của hắn lập tức lên tới cao điểm.
Ánh mắt của Cao Vũ khiến bọn Đồ Trạch sợ hãi, “Có. Nghiêm Thanh Tùng ở đó, người của Toái Băng Phủ đều ở đó.” Đồ Trạch đáp.
“Tốt.” Cao Vũ khẽ gật, không để ý tới đám Đồ Trạch nữa, tốc độ tăng nhanh thẳng tiến về phía con đường đá.
“Thằng này bệnh tâm thần à? Nói có cả đám Toái Băng Phủ đều có, mà lại còn đi, muốn chịu chết sao?” Khang Trí mắng.
“Có bệnh!” Chử Bằng cũng sầm mặt, “Hắn nghĩ mình là ai? Bất quá mới luyện tới Luyện khí cửu trọng thiên, tới đó làm gì, muốn chết chắc?”
Đám Đồ Trạch sắc mặt khó coi, đều nghĩ Cao Vũ đầu óc có vấn đề.
“Làm sao bây giờ?” Trác Thiến dậm chân, đầy bực bội: “Hắn qua đó chỉ có đường chết, bọn Nghiêm Tử Khiên tuyệt không tha cho hắn đâu, thằng này đúng là chó điên mà, sao Tần Liệt lại quen với hắn chứ!”
“Hắn biết Tần Liệt?” Đồ Trạch sững ra.
Thời gian vừa qua Đồ Trạch không bế quan thì cũng đi Sâm La điện nhờ Lô đại sư luyện khí, nên không biết chuyện trong các.
“Ừ, Tần Liệt là bằng hữu duy nhất của hắn ở trong các, hai tên này thường đánh nhau trong phòng chiến đấu. thực là không hiểu nổi, Tần Liệt thông minh như vậy, sao lại làm bằng hữu với loại người tâm lý vặn vẹo này, chờ ta về, nhất định phải nói chuyện với hắn!” Trác Thiến nghiến răng nghiến lợi.
“Dù nói thế nào Cao Vũ cũng là người của Tinh Vân Các, hắn lại là bằng hữu của Tần Liệt, dù hắn đầu óc có vấn đề chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu được.” Đồ Trạch nghiến răng, “Đi! Chúng ta cùng qua đó!”
“Đồ đại ca! huynh…” Khang Trí ngạc nhiên.
Bọn họ mới bị bọn Nghiêm Tử Khiên hạ nhục, gần đây đều phải tận lực tránh xung đột với chúng, đối với bọn Nghiên Tử Khiên bây giờ bọn họ chỉ sợ né tránh không kịp, bây giờ Đồ Trạch lại chỉ vì một mình Cao Vũ mà muốn qua chuốc lấy cực khổ hay sao?
Khang Trí nghĩ mãi mà không tài nào hiểu nổi.
Nhưng hắn biết, nếu Đồ Trạch quay lại chỉ có rước lấy nhục mà thôi.
Bọn họ và Đồ Trạch sẽ lại chịu thiệt thòi, lại mang thêm vết thương lên người.
“Chúng ta quay lại, cẩn thận một chút, không sao đâu. Quá lắm… ngực ta bị thêm một vết thương nữa mà thôi…”Đồ Trạch cay đắng, “Nhưng nếu chúng ta không quay lại, Cao Vũ chắc chắn sẽ chết! hắn là người của Tinh Vân Các, mà ta mang họ Đồ! Họ Đồ ta tuyệt đối không bỏ mặc người khác giết người của Tinh Vân Các mà không hỏi!”
Đồ Trạch làm việc nghĩa quyết không chùn bước, quay người lại.
Bọn Trác Thiến Khang Trí tròng mắt đỏ lên, không nói lời nào nữa, nắm đấm siết chặt đi sát theo sau.
Bọn họ đều biết quay lại không có kết quả tốt, biết rõ sẽ chịu thiệt thòi, biết rõ sẽ bị nhục nhã…
Nhưng ai cũng quay lại!