Hắn phải thoát ra khỏi Diễm Hỏa sơn nhanh hơn một chút, nghĩ biện pháp liên hệ với Tống Đình Ngọc, nhờ nàng tìm Không Gian linh thạch.
Ngày thứ hai mươi lăm, minh ma khí co rút lại quanh thân Diễm Hỏa sơn, lườn lờ ở khu vực phụ cận Tà Minh thông đạo.
Cự liễn màu vàng cùng Kim Sí đại bàng của Bát Cực thánh điện, linh thú của Huyền Thiên Minh, Thủy Tinh chiến xa của Hợp Hoan tông, đang dần dần đi tới Khí Cụ thành.
Bọn họ dần cảm giác không ổn.
Khu vực minh ma khí bao trùm càng ngày càng ít, nhưng tộc nhân Giác Ma tộc lại chậm chạp không có lao ra quyết chiến sinh tử. Điều này làm cho bọn họ sinh ra nghi ngờ.
Vì vậy bọn họ chủ động tiến vào Khí Cụ thành
“Không ổn!”.
Nhiếp Vân đứng trên một tòa nhà hình tháp rỉ sét loang lổ, đang nhìn Tà Minh thông đạo ở phía xa, thấy minh ma khí bao phủ Diễm Hỏa sơn, càng lúc càng nhíu chặt mày lại.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”.
Lý Dịch thánh chủ Bát Cực thánh điện đang ngồi ngay ngắn cao cao tại thượng trên cự liễn màu vàng, dùng tinh thần lực như thiên võng dần dần lan ra hướng Diễm Hỏa sơn.
Tống Vũ, Triệu Trường Sinh, những cường giả đỉnh phong Xích Lan đại lục này cũng không tự chủ mà dùng linh hồn tra xét, muốn biết tình huống rõ ràng.
Đáng tiếc, bọn họ cũng không biết từ bốn ngày trước, Diễm Hỏa sơn đã vườn không nhà trống rồi.
“Không có một chút khí tức linh hồn!”.
“Không có một chút dao động của sinh mệnh!”.
“Không xong!”.
Vài giây sau, các cường giả đều bị chấn động đến nỗi không nhịn được mà hét to lên.
Trong lúc nhất thời, Thủy Tinh chiến xa, cự liễn màu vàng, Kim Sí đại bàng, Thanh Lão bức cùng một vài phi cần linh thú gào thét liên tục.
Tống Vũ, Nhiếp Vân, Tạ Diệu Dương đạp hư không đi vào khu vực còn sót lại minh ma khí bao trùm chân núi Diễm Hỏa sơn.
Bọn họ nhìn xuyên qua minh ma khí tối đen mù mịt, nhìn tới Diễm Hỏa sơn nứt vỡ ra thành từng khối, và nhìn về phía Tà Minh thông đạo bị sụp đổ.
Không một bóng người!
Trên mặt bọn họ hiện ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, đều đột nhiên ngây dại.
Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không có một tộc nhân Giác Ma tộc nào?
“Tống minh chủ! Lý điện chủ! Các ngươi khẳng định thật sự phá hủy Tà Minh thông đạo rồi?”. Triệu Trường Sinh vẻ mặt âm trầm, ngữ khí không vui: “Tà Minh thông đạo nếu thật sự bị phá hủy, vậy tại sao đối phương biến mất không thấy? Tại sao ngay cả một người cũng không có?”.
Đây là nghi hoặc trong lòng mọi người.
Tống Vũ và Lý Dịch đều không thể giải thích.
“Mạc Hà! Thường Khi!”. Lý Dịch thánh chủ Bát Cực thánh điện với vẻ mặt tàn khốc nhìn hai gã Kim Y sứ giả, hy vọng bọn họ có thể giải thích rõ ràng.
Mạc Hà cùng Thường Khi cũng không nói được một lời, họ đều cưỡi Kim Sí đại bàng nhảy vào khu vực minh ma khí bao trùm, xông về phía Tà Minh thông đạo, hơn nữa còn nhảy xuống kiểm tra.
Hai người là Phá Toái cảnh sơ kỳ, đi về hướng cửa Tà Minh thông đạo, phát hiện cửa động như vực sâu sớm đã bị đá vụn lấp kín, một cỗ dao động không ổn định, vô cùng hỗn loạn, thỉnh thoảng truyền ra từ phía dưới khe hở nham thạch.
Hai người yên lặng đứng nhìn, sau nửa ngày bọn họ liếc nhìn nhau đều thấy sự nghi hoặc của đối phương.
Không gian dao động bên trong Tà Minh thông đạo hỗn loạn, chứng tỏ Tà Minh thông đạo xác thực đã bị phá hủy, bằng không sẽ không có không gian dao động không ổn định này.
Tạm dừng vài giây, hai người trở về nhanh chóng trong ánh mắt hoài nghi của mọi người, Mạc Hà nói: “Ta đã cẩn thận kiểm tra, Tà Minh thông đạo tuyệt đối đã bị phá hủy, dao động hỗn loạn không ổn định này, không phải kẻ nào cũng có thể vượt qua!”.
“Hiên nhi, con đi nhìn xem!”. Triệu Trường Sinh hạ lệnh.
“Tư Nguyên, ngươi cũng đi kiểm tra một chút”. Tống Vũ quát nhẹ.
Hợp Hoan tông Triệu Hiên và Huyền Thiên Minh Tống Tư Nguyên cũng nhảy vào trong đó.
Một khắc sau, hai người đều nhíu mày quay về, đồng thanh nói: “Tà Minh thông đạo xác thực đã bị phá hủy”.
Lời vừa nói ra, một dấu chấm hỏi thật lớn lập tức treo ở trong đầu mọi người.
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Ở bên trong linh tài khố của Huyền Thiên Minh, Tống Đình Ngọc đang đi qua lại giữa đám tủ gỗ to lớn, nàng muốn chọn vài linh tài.
Linh tài nơi này rực rỡ muôn màu, mỗi một mặt trên của tủ đều ghi tên linh tài, cấp bậc, sử dụng, còn có điểm cống hiến.
Thất phẩm linh tài vừa đạt tới Huyền cấp, ngũ phẩm linh tài vừa đạt tới Địa cấp, nơi này có rất nhiều.
Trải qua việc bị phụ thân lừa gạt, tinh thần Tống Đình Ngọc sa sút, không còn mặt mũi nào nhìn mặt Tần Liệt, cũng không dám đi hỏi thăm tin tức của Diễm Hỏa sơn.
Khi nàng nhìn thấy, Tần Liệt, Giác Ma tộc, Lăng gia bị Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, Hợp Hoan tông bao vây tiêu diệt, đều đã bị chém tận giết tuyệt.
Nàng không muốn nghe thấy tin Tần Liệt chết đi.
Nàng chuẩn bị rời khỏi Huyền Thiền Minh, rời khỏi Xích Lan đại lục, đi tới đại lục thật xa để giải khuây.
Trước khi đi, nàng muốn mang theo đầy đủ linh tài để tu luyện đến Phá Toái cảnh, cho nên nàng còn đang chọn lựa.
Một thân ảnh lãnh lệ bỗng nhiên xuất hiện ở linh tài khố, nàng đi tới trước người Tống Đình Ngọc rồi dừng lại: “Nghe nói đại thắng lần này đều là công lao của ngươi, là do ngươi lừa gạt Tần Liệt, lừa Giác Ma tộc giao dịch với chúng ta, chúng ta mới có thể hành động bất ngờ, để Bát Cực thánh điện phá hủy Tà Minh thông đạo. Ồ, đúng rồi. Tịch Diệt Huyền Lôi phá hủy Tà Minh thông đạo cũng là ngươi lấy được từ trong tay hắn đúng không?”.
Người đang nói là Tạ Tĩnh Tuyền.
Tay trái Tống Đình Ngọc buông ra một khối hỏa yêu thạch, đột nhiên run lên một cái, mắt đẹp của nàng hiện lên một tia buồn bã, trong cái nhìn lạnh lùng chăm chú của Tạ Tĩnh Tuyền, nàng lạnh nhạt nói: “Ta không có lừa gạt hắn”.
“Bên ngoài cũng không phải nói như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng ngươi đã lập công lớn, cho rằng là trí thông minh của ngươi giúp cho Huyền Thiên Minh chẳng những lấy được ba gốc Huyền Âm Cửu Diệp Liên còn phá hủy được Tà Minh thông đạo”. Tạ Tĩnh Tuyền vẫn tiếp tục ngữ khí cứng rắn nói.
“Tùy bọn họ muốn nói thế nào cũng được”. Tống Đình Ngọc lắc lắc đầu, trong lòng im lặng thở dài, cũng không có giải thích.
Kế hoạch nhắm vào Tà tộc và Tần Liệt lần này, chẳng những Tống Đình Ngọc bị gạt mà Tạ Tĩnh Tuyền bởi vì từng giúp Tần Liệt, cũng bị phụ thân hai bên gạt.
Tống Đình Ngọc làm vậy, Tạ Tĩnh Tuyền hiểu lầm nàng cũng là đương nhiên.
“Tuy nhiên, rất nhiều người đều cho rằng ngươi lừa Tà tộc, lừa Tần Liệt, nhưng mà, hắn là người bị hại... Vậy mà vẫn tin tưởng ngươi như trước”. Tạ Tĩnh Tuyền đột nhiên nói một câu như vậy.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tống Đình Ngọc tràn đầy kinh ngạc.
“Hắn cần Không Gian linh thạch, hắn nhờ ta chuyển lời cho ngươi, hy vọng ngươi có thể giúp hắn mang Không Gian linh thạch tới”. Tạ Tĩnh Tuyền bỗng nhiên có chút không tình nguyện nói: “Ngươi cùng một vài thương nhân linh tài ở hải ngoại có quan hệ tốt, hắn nói ngươi có thể mang tới máu tươi Xích Linh quy, thì có thể giúp hắn kiếm được Không Gian linh thạch, hắn hy vọng ngươi có thể giúp nhanh chóng cho hắn”.