Trên bầu trời, lớp chướng khí nhiều màu dày đặc, giống như tầng tầng lớp lớp tấm màn đang che lấp vòm trời.
Phía ngoài càng có nhiều chướng khí, hình thành nên bức tường thiên nhiên ngăn cách, khiến cho những kẻ bất minh căn bản không thể đặt chân vào trong.
Phía trước những tiểu lâu kia có những cái ao được đào lên, chúng cuồn cuộn tỏa ra bọt máu, có không ít các võ giả Huyết Mâu đang ngâm mình tu luyện.
Đại trưởng lão Mặc Hải, ở đỉnh của một tòa thạch lâu, giống như đang điều chế dược chất gì đó, khi thấy Phùng Dung dẫn Tần Liệt đến, vẻ mặt ông ta kinh ngạc, nói:
- Tần Liệt, ngươi còn sống sao?
- Ta sống rất tốt.
Tần Liệt ngẩng đầu nhìn Mặc Hải ở trên lầu, nhếch miệng cười:
- Trái lại Ứng Hưng Nhiên vừa mới bị ta giết.
Mặc Hải kinh hãi:
- Ứng, Ứng Tông chủ...
Ông ta không khỏi nhìn về phía Phùng Dung.
Phùng Dung cười gượng, gật gật đầu:
- Phải, là bị Tần Liệt giết.
Mặc Hải sắc mặt biến đổi, quát:
- Chuyện gì xảy ra?
- Lát nữa sẽ giải thích với người.
Phùng Dung mặc kệ ông ta kinh ngạc, mang theo Tần Liệt đảo một vòng, sau đó mới lên tiếng:
- Chỗ này ở sâu trong Độc Vụ Trạch, bầu trời, bốn phía đều là chướng khí bao phủ rất dày, trong thứ chướng khí này ẩn chứa kịch độc, cho dù là kẻ mạnh ở cảnh giới Như Ýcũng không cách nào hoàn toàn miễn dịch. Những thứ khí độc đó làm cho Huyền Thiên minh và Bát Cực Thánh điện muốn ra tay hạ sát với Huyết Mâu cũng không phải chuyện đơn giản. Hơn nữa, gần đây A Hải còn thử làm cho độc trong chướng khí tăng thêm uy lực…
Tần Liệt âm thầm xúc động.
- Muốn ra vào khu vực này phải có đan dược giúp loại trừ khói độc, đám hồ nước nhỏ cũng là kịch độc, chúng ta gần đây còn đang nghĩ cách làm sao để liên kết nước trong những hồ này lại với nhau, tạo thành phòng tuyến mới
Phùng Dung khẽ cười, còn nói:
- Quả là kỳ lạ đúng không? Nơi này thiên địa linh khí dày đặc đến mức người ta không thể tin được, so với Diễm Hỏa sơn lại mạnh hơn một bậc.
- Quả nhiên là chỗ không tệ.
Tần Liệt tán thưởng một tiếng.
- Thế nào? Không định báo cho ba vị Đại cung phụng của Khí Cụ tông biết nơi này sao?
- Ngươi nói thử xem?
Phùng Dung giảo hoạt cười nói.
Tần Liệt gật gật đầu, trầm ngâm một chút, nói:
- Tốt lắm, ta sẽ đưa người của Lăng gia tộc chuyển sang đây, qua một thời gian ngắn, ta sẽ giúp Huyết Mâu luyện một phần Tịch Diệt Huyền Lôi.
- Được, trong mắt ta và Lang Tà ngươi xem như là nửa Huyết Mâu. Bởi vì, ngươi hiện tại... cũng tu luyện Huyết Linh Quyết, đúng không?
Phùng Dung mắt sáng ngời nhìn về phía hắn.
Tần Liệt nhếch miệng cười, cũng không phủ nhận:
- Ta và cô đi gọi người của Lăng gia tộc tới thôi.
Một lúc lâu sau.
Lăng Ngữ Thi, lăng Huyên Huyên, Lăng Phong và đám người Lăng gia tộc dưới sự dẫn dắt của hắn và Phùng Dung từng người mang theo đan dược loại trừ khí độc mà Mặc Hải luyện chế thuận lợi bước vào nơi đây.
Đến khi Tần Liệt giải thích rõ tình hình, người của Lăng gia tộc đều rất vui sướng, hài lòng. Nơi này là chỗ tu luyện linh khí dồi dào, vả lại vị trí còn bí mật.
Lúc này, bọn họ đã biết thân phận đặc biệt của mình, biết mình có thể trong mắt người khác chính là Tà tộc, cho nên bọn họ phải ẩn náu, phải nhận rõ chính mình, phải suy nghĩ về tương lai thật rõ ràng.
Nơi này, đối với bọn họ mà nói, không còn nghi ngờ chính là một chỗ ẩn thân rất tốt.
Cùng người Lăng gia tộc nói chuyện trong chốc lát, sau khi giúp cho bọn họ bớt phiền muộn, Tần Liệt tách ra rời đi.
Sau khi rời khỏi, hắn không vội cùng Tống Đình Ngọc họp mặt, mà tìm một nơi ẩn nấp, im lặng ngồi xuống.
- Cả đám đến đây đi…
Hắn chăm chú tập trung tư tưởng, chủ động liên hệ trước với Huyết Lệ, nói cho Huyết Lệ biết hắn bây giờ có thời gian.
Huyết Lệ như một luồng huyết sắc u ảnh, chậm rãi từ ấn đường hắn bay ra, từng chút ngưng tụ thành hình dáng trước mắt hắn.
Hình dáng Huyết Lệ mơ hồ, trôi nổi giữa hư không, giống như loại quỷ quái màu máu, ông ta nhìn Tần Liệt thật sâu, đột nhiên nói:
- Tiểu tử, ngươi cuối cùng là ai?
- Ta không biết.
Tần Liệt nhếch môi, cười hắc hắc, thần thái thong dong tự nhiên.
- Ta cũng muốn biết rõ ràng mình là ai, hơn nữa, ta tin tưởng có một ngày, ta nhất định có thể biết rõ ràng tất cả!
- Lúc trước, từ trong hạt châu truyền ra liên tiếp dao động kỳ dị, đó là một linh hồn khác của ngươi! Ta có thể cảm giác rõ ràng khí tức thuộc về ngươi!
Huyết Lệ có vẻ cực kỳ khiếp sợ.
- Linh hồn kia quả thật rất kỳ lạ, vô cùng cổ quái, là loại ký ức của linh hồn nhưng lại được tách ra, loại thủ đoạn này... cho dù là ta, cũng không cách nào làm được!
- Là ký ức của linh hồn được tách ra?
Tần Liệt chấn động vang dội, quát khẽ nói :
- Ngươi còn thấy xảy ra điều gì?
- Ta nghĩ ra một cách khác, ngươi có thể xem linh hồn như một khối thân thể, linh hồn thất tình lục dục có thể thành gân mạch máu thịt của thân thể, năng lực tinh thần có thể thành linh lực, trí nhớ là cốt cách, xương cốt của linh hồn!
Huyết Lệ vẻ mặt nghiêm túc, quát:
- Tách ra linh hồn ký ức giống với việc đem toàn bộ xương cốt của một thân thể tách ra. Loại bản lĩnh này, chỉ kẻ nào thật sự có năng lực thần thông to lớn mới có thể thực hiện, cho dù ta... e là cũng mặc cảm.
Tần Liệt ánh mắt rạng rỡ như sao.
- Ngươi nói tiếp đi!
- Người đó rút ra ký ức của ngươi, làm cho ngươi không nhớ chuyện trước kia, lại khiến cho linh hồn của ngươi giữ lại cách nhìn đối với sự việc, giữ lại sự yêu thích và tâm tính trước kia, hoàn toàn giữ nguyêntính cách của ngươi.
Huyết Lệ nhìn hắn thật sâu, nói:
- Loại bản lĩnh này quả thật xem thế là đủ rồi. Khi ký ức bị mất của ngươi ở trong linh châu vụt qua, ta có thể cảm nhận rõ ràng... kẻ kia, so với cái ngươi mà ta biết, hoàn toàn khác nhau!
Tần Liệt trầm mặc không nói.
- Xem ra cảm giác của ta không sai.
Khẩu khí của Huyết Lệ nghiêm trọng.
- Tiểu tử, trong hạt châu có một khoảng không gian bị phong ấn được mở ra, bên trong... có mấy bản trận đồ tâm linh. Những bản trận đồ đó ngươi đã từng khắc họa, từng nghiên cứu qua phải không?
- Đúng!
Tần Liệt quát khẽ.
Cái giống như là đầu của linh hồn Huyết Lệ khẽ gật một cái, nói:
- Trận đồ này chắc là dùng để làm sạch tâm hồn của ngươi, là vì muốn ngươi không đến mức điên cuồng, có thể yên tĩnh nội tâm, điều dưỡng chính mình. Người kia... Hi vọng ngươi có thể thông qua trận đồ này giảm đi sự ngoan độc, thô bạo, điên cuồng của bản thân, hy vọng đưa ngươi về đường chính đạo…
- Nói tiếp!
Tần Liệt hừ lạnh.
- Ngươi có thể nhìn ra cái gì đều nói rành mạch cho ta biết, ta phải thông qua những người quan sát bên ngoài giúp tìm ra manh mối mà bản thân không thể nhìn thấy!
- Người kia, không muốn ngươi nhớ lại ký ức trước lúc mười tuổi, không muốn ngươi tiếp tục sống cùng ký ức đó trên thế gian này.
Huyết Lệ nhìn hắn, nói:
- Ta nghĩ hắn là vì tốt cho ngươi...
Tần Liệt nhíu mày trầm tư.
- Nhưng mà, ngươi trước lúc mười tuổi cũng là ngươi, kẻ đó hy vọng linh hồn ngươi được đầy đủ. Cho nên sau khi tách ký ức ra linh hồn vẫn được hắn giữ lại. Hắn khiến cho phần linh hồn này từng chút một hòa hợp trên thân của ngươi, thông qua việc dung hòa với phẩm chất ôn hòa hiện nay làm cho tính cách vốn dĩ điên cuồng cực đoan của ngươi có thể thay đổi, trở nên đủ cứng cỏi mà không cố chấp, không cực đoan đến mức đi về hướng không có lối thoát.
Huyết Lệ muôn vàn cảm thán:
- Người đó quả thật là lao tâm khổ tứ, ta nghĩ ngoại trừ cha mẹ ruột của ngươi, không ai lại sẵn lòng hao tổn tâm huyết với ngươi như vậy.
Thay đổi chủ đề câu chuyện, Huyết Lệ lại nói:
- Tinh thông sự huyền diệu của linh hồn, đối với tính cách, trí nhớ, ý thức có hiểu biết sâu sắc như vậy, lại có thể dùng thủ pháp tuyệt diệu như thế để đạt thành mục đích... người này nhất định là bậc cao nhân bất phàm!
- Cha mẹ…
Tâm tình Tần Liệt có chút sa sút, hắn cúi thấp đầu, không tiếng động thở dài.
Rất lâu sau đó, Tần Liệt trong đầu rối rắm một lần nữa ngẩng lên nhìn về hướng Huyết Lệ, hỏi:
- Ngươi vội vã tìm ta nói chuyện chủ yếu là muốn nói gì?
- Tiểu tử, thân phận bối cảnh của ngươi e là không đơn giản, ta cảm thấy ... về sau có lẽ ngươi có thể chân chính đến giúp ta.
Huyết Lệ dường như đã sớm nghĩ kỹ, nói rõ ràng:
- Bản thể của ta sắp tới sẽ có thay đổi lớn, ta dự cảm có điềm xấu, cảm thấy chân thân của ta có thể mất mạng, nhưng có một số việc... ta không thể không làm.
Tần Liệt nhíu mày, cười lạnh:
- Ta có thể giúp ngươi chuyện gì? Giao thân thể này cho ngươi sao?
- Đương nhiên không phải.
Huyết Lệ bất đắc dĩ lắc đầu
- Mãng xà Lôi Điện ở trong cơ thể ngươi, ta rất ít có khả năng lấy hồn đoạt xác. Hơn nữa, ngươi căn bản tu luyện lôi điện, cho dù là nó không ở đó, ta muốn đoạt xác của ngươi đã càng ngày càng khó, huống chi, ta cũng đã nhìn ra, hạt châu này... căn bản chính là vì lo sợ tất cả những kẻ có dị tâm khác mà tồn tại. Đối với việc đoạt xác của ngươi, ta kỳ thật sớm đã từ bỏ...
- Vậy ngươi muốn thông qua ta đạt được cái gì?
Tần Liệt hỏi.
- Ta cần lực lượng Huyết Mâu này! Huyết Mâu... là huyết mạch còn lại của Huyết Sát Tông ta, ta muốn ngươi giúp ta phát triển Huyết Mâu, bởi vì tương lai ta muốn mượn sự giúp sức của lực lượng này!
Huyết quang trong mắt Huyết Lệ rạng rỡ.
- Phát triển Huyết Mâu đã có Lang Tà quan tâm, tôi có thể giúp ông cái gì?
Tần Liệt lại hỏi.
- Đầu tiên, ta muốn ngươi giúp ta xây dựng một tòa Truyền Tống Trận ở khu vực trước kia! Một cái Truyền Tống Trận có thể nối liền Huyết chi tuyệt địa chính !
Huyết Lệ quát khẽ.
- Ta không biết.
Tần Liệt nhanh nhẹn, thẳng thắn nói.
- Ta sẽ dạy ngươi!
Huyết Lệ kêu lên.
- Ngươi có thể cho ta cái gì?
Tần Liệt híp mắt cười lạnh.
- Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta nguyện nhận ngươi là chủ nhân, đến khi có một ngày ngươi mạnh hơn ta, lúc đó không cần ta nữa, khế ước tự động giải trừ. Đương nhiên, nếu ngươi chết trước, khế ước kia cũng lập tức giải trừ.
Vẻ mặt Huyết Lệ nghiêm túc.
- À? Kính ta làm chủ?
Tần Liệt vui vẻ nở nụ cười.
- Sao bây giờ mới nghĩ đến? Trước kia sao không hạ quyết tâm chứ?
- Trước kia ngươi, không xứng!
Huyết Lệ hừ lạnh một tiếng.
- Không có dã tâm, không đủ mạnh mẽ, lúc nào cũng là kẻ bị động, chẳng qua là một quân cờ, trong tương lai căn bản không thể đứng vững giữa dòng nước lũ cuồn cuộn.
- Ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.
Tần Liệt cười hắc hắc, đưa tay chỉ chỉ vào ấn đường, ý bảo Huyết Lệ chui vào.
Huyết Lệ bất đắc dĩ, chỉ có thể một lần nữa bay vào trong Trấn Hồn Châu, thành thành thật thật ở vị trí hắn đã chỉ định mà lưu lại.
Sau khi dùng lồng giam Lôi Điện trong Trấn Hồn Châu phong ấn Huyết Lệ một lần nữa, Tần Liệt lấy ra Hàn băng nhãn, sau khi khởi động đã tốc hành đến vùng núi non cực kỳ lạnh giá sâu trong lòng đất.
Hắn ngồi xuống một đỉnh núi của dãy núi băng.
Bên trong dãy băng sơn đang phong ấn bản thể khổng lồ của mãng xà Lôi Điện.
- Xuất hiện đi.
Tần Liệt hừ một tiếng.
Mãng xà kia chậm rãi hiên ra ở trên cổ hắn, hóa thành một luồng điện quang, phút chốc bắn ra.
Tiểu mãng xà hình dạng như bỏ túi, ở trước mắt hắn ngưng kết lại, nhìn thẳng vào hắn.