Tần Liệt hừ lạnh một tiếng, vận chuyển Thiên Lôi Cức, thuyên chuyển nước lôi trì trong huyệt khiếu.
Các chùm lôi đình điện xà uốn lượn vặn vẹo, như tia chớp kinh thiên từ trên trời đánh xuống, nhiều tới mấy trăm chùm.
Vạn quân lôi đình, hội tụ thành dòng ánh sáng lôi điện, tất cả giật ở trên Hắc Thủy Huyền châu.
Ngàn vạn sinh mệnh nhỏ bé không biết tên trong huyền châu, ở trong điện quang sét đánh, phát ra tiếng rít chỉ có bản thân Hàn Lỗi có thể nghe thấy.
Vô số tiếng rít gào đau thương, như dao sắc đánh về trong đầu Hàn Lỗi, làm Hàn Lỗi bịt tai gần như sụp đổ.
‘Hắc Thủy Huyền châu’ chính là Thiên cấp linh khí, được Hàn Lỗi coi như chí bảo tính mạng tương tu, vì luyện hóa linh khí này, hắn thậm chí không tiếc lấy bản mạng tinh huyết để chăn nuôi sinh mệnh lạ nhỏ bé trong nước đen.
Linh hồn hắn cùng các sinh mệnh nhỏ bé kia đã nối liền lại.
Theo sinh mệnh nhỏ bé trong nước đen bị nước thiên lôi trong Cửu Thiên lôi trì oanh kích, Hàn Lỗi cũng cảm động lây.
Từng mảng lớn sinh mệnh nhỏ bé hủy diệt, làm hắn như đang trải qua từng lần tử vong, làm hắn thống khổ nhịn không được kêu lên thảm thiết.
“Hàn Lỗi! Thu hồi Hắc Thủy Huyền châu!”. Diệp Nghi Lam đột nhiên nhắc nhở.
Lúc này, Tần Liệt vẫn ẩn nấp ở trong gió lốc mãnh liệt, đã dần dần tới gần chỗ ‘Hắc Thủy Huyền châu’ lơ lửng.
Nàng lo lắng Tần Liệt sẽ cướp lấy Thiên cấp linh khí này của Hàn Lỗi.
“Trở về!”. Hàn Lỗi ở lúc kêu đau, vội vàng tập trung toàn bộ tinh thần ý thức, muốn đem ‘Hắc Thủy Huyền châu’ triệu hồi đến bên người.
“Vù!”.
Thân thể Tần Liệt ẩn nấp ở trong gió lốc mãnh liệt, kèm theo một tia chớp lóa mắt, đột nhiên hiện ra hoàn toàn.
Trước mặt rất nhiều thanh niên tài tuấn của Nhân tộc, hắn chợt đưa tay, một tay đem ‘Hắc Thủy Huyền châu’ nắm lấy.
Không đợi Hàn Lỗi và võ giả Cửu Trọng Thiên làm ra phản ứng, sau lại một lần ‘Tật Lôi Độn’, hắn một lần nữa lao vào trung ương cơn lốc năng lượng mãnh liệt.
“Hắc Thủy Huyền châu, bản mạng linh khí, hay...”.
Trong vòng xoáy gió lốc, sắc mặt Tần Liệt dữ tợn, đột nhiên lấy từng giọt tinh huyết của mình, nhỏ xuống trên Hắc Thủy Huyền châu kia.
Hắn ngưng tụ linh hồn ý thức, toàn lực thúc giục thiên phú huyết mạch Hủ Thực đến từ ‘Ngân Tuyến Thiên Xà’ nhất mạch.
Từng giọt tinh huyết, vừa nhỏ xuống Hắc Thủy Huyền châu, liền làm Hắc Thủy Huyền châu toát ra sương khói đen đặc.
Trong tinh huyết, thiên phú Hủ Thực thuộc về ‘Ngân Tuyến Thiên Xà’ nhất mạch, phóng ra thần văn Cổ Thú tộc vỡ nhỏ.
Những thần văn đó chất chứa quy tắc chân lý ăn mòn trong thiên địa.
Cấp bậc ở Thiên cấp nhị phẩm, ‘Hắc Thủy Huyền châu’ bị các giọt bản mạng tinh huyết của Tần Liệt thẩm thấu, bên trong sinh mệnh nhỏ bé ký sinh ở trong nước đen, còn có ‘Hắc Thủy Huyền châu’ bản thân linh khí này, đều như là kim loại rơi vào đầm a xít mạnh.
Hắc Thủy Huyền châu từ bên trong dần dần tan rã...
Bịt tai kêu thảm thiết, giờ phút này Hàn Lỗi đột nhiên liều mạng gào thét, trong mũi, lỗ tai, mắt, bắt đầu có máu tươi màu đen không chịu khống chế chảy ra.
Bộ dáng đẹp trai của Hàn Lỗi, ở một khắc này, trở nên so với ác quỷ còn dữ tợn đáng sợ hơn.
Các luồng sương khói màu đen, từ trong con ngươi của hắn chậm rãi tiêu tán hẳn đi.
Thanh niên võ giả các phe của Nhân tộc, chợt nhìn mà đáy lòng phát lạnh, vẻ mặt nhìn về phía Hàn Lỗi tràn ngập kinh sợ.
Bọn họ đều là hạng người kiến thức rộng rãi, từ khói đen tiêu tán trong con ngươi của Hàn Lỗi, bọn họ liền biết đó là chân hồn của Hàn Lỗi bị lực lượng khủng bố nào đó xâm nhập, linh hồn... Đang ở trạng thái tán loạn ngã xuống.
“Thủ đoạn của người này quá độc ác!”. Ngao Tĩnh ngoài mạnh trong yếu nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Nghi Lam hiện ra vẻ mặt vừa sợ vừa e ngại, mày ngài nhíu chặt, cũng hoang mang lo sợ.
Mọi người đều nhìn ra được, Tần Liệt thông qua Hàn Lỗi tính mạng tương tu ‘Hắc Thủy Huyền châu’, cũng không biết lợi dụng loại tà thuật quỷ bí nào, vậy mà lại trực tiếp uy hiếp đến chân hồn của Hàn Lỗi, làm linh hồn Hàn Lỗi ở trạng thái tiêu tán sụp đổ.
Diệp Nghi Lam từng nhận ân huệ của Hàn Thiến, nàng trước khi tiến vào, thu được Hàn Thiến truyền lời, hy vọng nàng có thể chiếu cố Hàn Lỗi.
Nàng âm thầm sốt ruột, quả thực có lòng giúp Hàn Lỗi một phen, đáng tiếc Tần Liệt ẩn nấp ở trong các cơn lốc năng lượng kia. Nàng cho dù muốn đoạt lại ‘Hắc Thủy Huyền châu’, cũng không có biện pháp tới gần Tần Liệt.
“Vì sao hắn có thể điều khiển gió lốc thiên địa trong hư không loạn lưu?”. Diệp Nghi Lam hỏi mọi người.
“Bởi vì Hư Hồn chi linh”. Sắc mặt Cơ Kỳ thâm trầm đưa ra đáp án.
“Hư Hồn chi linh!”.
“Không sai! Nhất định là Hư Hồn chi linh!”.
“Chỉ có Hư Hồn chi linh mới có thể ở trong hư không loạn lưu như cá gặp nước!”.
Các thanh niên đến từ thế lực cấp Hoàng Kim của trung ương thế giới, đối với các loại sinh mệnh thần bí hiển nhiên đều có nhận thức cực sâu, nghe được Cơ Kỳ giải thích, rất nhiều người trong bọn họ đều phản ứng lại.
“Ngăn chặn năng lực kỳ dị của Hư Hồn chi linh ở hư không loạn lưu như thế nào?”. Diệp Nghi Lam hỏi tiếp.
Cơ Kỳ chưa lập tức trả lời, mà là nhìn thật sâu Tần Liệt trong cơn lốc năng lượng, nói: “Ngươi rốt cuộc thuộc về một phương thế lực nào của Nhân tộc?”.
Lấy thiên phú Hủ Thực trong huyết mạch ‘Ngân Tuyến Thiên Xà’ nhất mạch, đang ăn mòn ‘Hắc Thủy Huyền châu’, Tần Liệt cũng đang lưu ý bọn họ nói chuyện với nhau.
Lúc này, Cơ Kỳ hỏi ra một câu như vậy, theo hắn thấy như là tối hậu thư.
Giống như... Cơ Kỳ có cách ngăn chặn Hư Hồn chi linh.
“Cứu ta! Mọi người cứu ta!”.
Hàn Lỗi bên bờ cái chết kêu thảm thiết, đứt quãng, vẫn như cũ quanh quẩn ở trong đám người lớn tiếng.
Tần Liệt vẫn lấy ăn mòn để tan rã Hắc Thủy Huyền châu.
Dị tộc vốn đã xông lên bên ngoài, mắt thấy Nhân tộc xảy ra nội đấu, đều biết điều tạm thời dừng lại công kích.
Bọn họ lấy ánh mắt sợ thiên hạ không loạn yên lặng chờ Nhân tộc bùng nổ chém giết càng thêm mãnh liệt.
Ba con Cự Long vốn nên lao vào cửa không gian, mình đầy thương tích chặn ở cửa, cũng chưa vội vã đi vào, mà là cũng lấy ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bọn người Nhân tộc.
Bọn họ cũng đang chờ Nhân tộc chém giết lẫn nhau.
Ở trong mắt toàn bộ dị tộc, Nhân tộc vẫn luôn là chủng tộc tràn ngập tranh luận phức tạp, ở bất cứ thời khắc nào giữa Nhân tộc cũng có thể bùng nổ nội đấu... Bọn họ đã tập mãi thành thói quen.
“Ta hỏi lại một lần, ngươi đến từ đâu? Người đứng phía sau là ai?”. Thanh âm Cơ Kỳ cao hẳn lên.
Trong vòng xoáy gió lốc, Tần Liệt nhìn về phía những tài tuấn các phe đến từ trung ương thế giới ở linh vực, nhếch môi, cười quái dị hắc hắc.
“Bồng!”.
‘Hắc Thủy Huyền châu’ hắn nắm, ở trong tay hắn nổ tung ra, từng luồng sương khói đen sì theo đó dâng trào ra.
Cửu Trọng Thiên bên kia, tiếng kêu thảm thiết của Hàn Lỗi đột nhiên im bặt mà dừng lại.
Trong mắt hắn không còn một tia hào quang thần thái nữa.
“Hàn Lỗi!”.
“Hàn Lỗi đã chết!”.
Võ giả Cửu Trọng Thiên bên kia hoảng sợ hét lên.
“Thế này phải hướng Hàn tiểu thư ăn nói như thế nào?”.
“Thảm rồi, lần này thảm rồi, Hàn Lỗi đã chết, Hàn tiểu thư nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta!”.
“Nguy rồi!”.