Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân, Tống Trí, nghe hắn kể về chuyện cũ, vẻ mặt đều lộ ra chưa hết khiếp sợ.
Huyền Thiên Minh cường giả này nhìn về phía lục giác lão nhân trong góc tù thất, trong mắt cũng hiện ra một chút sợ hãi.
“Bát Cực Thánh điện chết tiệt, không nói cho chúng ta biết chính xác về lục giác cường giả, hại chúng ta đánh giá sai thực lực hắn, cho nên ta trước sau phái ra năm ba võ giả đều bị hắn giết sạch sẽ”. Tống Vũ cắn chặt răng. “Vì thế, Huyền Thiên Minh ta tổn thất thảm hại, có ba võ giả Như Ý cảnh bị giết chết!”
Tần Liệt không khỏi nhìn về phía lão già ma tộc nọ đang nhắm hai mắt, thần sắc có chút kính sợ.
“Cũng may chúng ta phản ứng kịp thời. Ta, lão Tạ, Lão Nhiếp cả ba chúng ta đích thân dẫn theo cường giả trong tộc, đồng thời tiến quân truy sát lão giả này. Cuối cùng tới ven Cực Hàn Sơn mạch cách Lăng gia trấn các người ba trăm dặm, lão bị thương nặng ta liền bắt về”. Tống Vũ hít một hơi thật sâu. “Dù vậy, chúng ta cũng tổn thất không ít nhân mã, lão Tạ cùng lão Nhiếp hai người cũng bị trọng thương”.
Tần Liệt hoảng sợ.
Tam đại gia chủ Huyền Thiên Minh tự mình ra tay, ba cường giả Thoát Phá cảnh, và cả cao thủ trong tộc cũng cùng nhau truy sát tà tộc này, tổn thất thê thảm, cuối cùng mới bắt được lão nhân lục giác Giác Ma tộc này.
Lão nhân này hung hãn đến mức độ nào?
“Hiện tại ngươi không cần lo lắng”. Tống Trí chen vào cười chân thành nói: “Tà tộc dù sao cùng là tà tộc, bọn họ cần minh ma khí mới có thể khôi phục. Ở trong này, tên cường giả Giác Ma tộc này có hung tàn đến cực điểm cùng không thể dùng minh kha khí khôi phục, đã thế lực lượng cơ thể hắn còn phải chống đỡ thiên địa linh khí ăn mòn mỗi ngày. Nay hắn suy yếu như người thường không khác bao nhiêu, không bao giờ có khả năng khôi phục lại phong độ năm đó nữa”.
“Ừm, hiện tại hắn không còn nguy hiểm”. Tạ Diệu Dương cũng lên tiếng.
Tần Liệt nhìn thật sâu tà tộc hung tàn bên trong tù thất, trầm ngâm một chút quay đầu hỏi: “Các ngươi muốn ta làm gì?”
“Cái này, nghe nói ngươi biết ngôn ngữ U Minh giới đúng không?” Tống Trí ha ha cười lại nói tiếp có chút dọa người, “Nhân tộc Xích Lan đại lục chúng ta không ai hiểu được ngôn ngữ U Minh giới. Ở hải ngoại, nghe nói có cường giả tinh thông ngôn ngữ U Minh giới nhưng mà những người này... chúng ta không tin tưởng được, cho nên ta không có mời bọn họ đến đây”.
Tần Liệt cũng không hé răng, chỉ nhìn về phía hắn, nghe hắn tiếp tục giải thích.
“Lão giả này có lục giác, ở Giác Ma tộc nhất định thân phân cực cao, hẳn là bối phận cũng không thấp”. Tống Trí vuốt chòm râu, cười nói: “Hắn có lẽ biết rõ trong tộc Giác Ma tộc có Huyền Âm Cửu Diệp Liên hay không, chúng ta gọi ngươi lại đây là hy vọng ngươi có hỏi ra tin tức Huyền Âm Cửu Diệp Liên hay không”.
Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân, và vài Huyền Thiên Minh cường giả ánh mắt đều hơi lóe sáng sau khi Tống Trí nhắc đến Huyền Âm Cửu Diệp Liên.
Tần Liệt liền toan tính.
Chẳng những Tông Vũ động tâm, Nhiếp Vân, Tạ Diêu Dương và một số Như Ý cường giả cảnh đinh phong hoặc Thoát Phá cảnh sơ kì ở Huyền Thiên Minh đều muốn được một gốc Huyền Âm Cửu Diệp Liên.
Huyền Âm Cửu Diệp Liên có thể giúp Thoát Phá cảnh võ giả lúc Nghiệp Hỏa Niết Bàn thiêu đốt, đối với mọi người mà nói thì đây là chí bảo mà mọi người đều mơ ước.
“Hắn cho dù biết Giác Ma tộc có Huyền Âm Cửu Diệp Liên thì có thể làm gì?” Tần Liệt ngạc nhiên, “Hiện tại hắn thì phải làm thế nào đây?”
“Nếu Giác Ma tộc thực sự có Huyền Âm Cửu Diệp Liên, chúng ta có thể dùng hắn để trao đổi”. Tống Trí không giống như đùa nói: “Một lục giác cường hãn như thế, tuyệt đối là một đại nhân nhân vật trong yếu trong tộc bộ ma tộc. Dùng hắn đổi lấy Huyền Âm Cửu Diệp Liên, ta nghĩ bọn Giác Ma tộc chắc sẽ đồng ý. Linh tài có trân quý thì cùng chỉ là linh tài, không bằng một lục giác cường giả có giá trị sao?”
“Các ngươi thực sự nguyện ý phóng thích hắn vì Huyền Âm Cửu Diệp Liên sao?” Tần Liệt hơi biến sắc.
Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân đồng loạt gật đầu
“Huyền Thiên Minh muốn cùng tiền bối trao đổi một việc, không biết tiền bối có hứng thú không?”
Bên ngoài hàng rào tù thất, Tàn Liệt dùng ngôn ngữ U Minh giới nhìn vào lão giả lục Giác Ma tộc hỏi.
Các tộc nhân tam giác, tứ Giác Ma tộc phân tán ở các góc tù thất bỗng nhiên nghe được một tiểu tử nhân tộc có thể mở miệng nói chuyện bằng ngôn ngữ bọn họ, đều kinh hãi nhìn lại Tần Liệt.
Những người này đều là da bọc xương, như một bộ xương cốt khoác da người vậy, ánh mắt trầm lặng.
Ngay lúc này, bọn họ đều thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc rồi khôi phục rất nhanh, chú ý đến Tần Liệt cùng Tống Vũ mọi người.
“Tiểu tử này lại có thể thật sự biết ngôn ngữ U Minh giới”. Nhiếp Vân sắc mặt âm trầm, nghiêm mặt lạnh hừ hừ nói: “Không chừng hắn cùng tà tộc có quan hệ...”
“Lão Nhiếp!” Tống Vũ quát khẽ.
Nhiếp Vân bĩu môi, tựa như hắn âm thầm có quyết định, sau tiếng nhắc nhở hắn bỗng nhiên câm miệng không nói nữa.
Mọi người lại nhìn về phía Tần Liệt.
“Tiền bối, nếu người muốn sống, hy vọng ngươi có thể lắng nghe ta nói một chút” Tần Liệt cân nhắc từ ngữ một chút rồi dùng ngôn ngữ U Minh giới nói rõ mong muốn của Huyền Thiên Minh.
Tần Liệt nói cho lão nhân lục Giác Ma tộc dùng Huyền Âm Cửu Diệp Liên để đổi lấy tự do cho hắn.
Lục giác lão giả mắt nhắm chặt, tứ chi bị đinh trụ ở trên vách đá như người chết không rên một tiếng.
Trong tù thất, các chiến sĩ Giác Ma tộc còn lại lộ ra vẻ kinh dị, thỉnh thoảng nhìn qua Tần Liệt rồi lại quay đầu nhìn hắn.
Đoàn người Tống Vũ, thần sắc chờ mong, cùng đều chú ý đến lục giác lão nhân.
Lục giác lão nhân vẫn không rên một tiếng.
“Hắn chắc là có thể nghe ta nói chứ?” Tần Liệt có chút không xác định được, quay đầu nhìn qua Tống Vũ, nói: “Lỗ tai hắn... Có từng bị dụng hình?”
Lục giác lão giả Giác Ma tộc này, trên người vết thương chồng chất, vị trí yếu hại toàn thân đều bị đinh xuyên thấu, rõ ràng từng bị tra tấn qua cực hình. Nay hắn không nói được một lời. Tần Liệt hoài nghi, cho rằng lỗ tai hắn bị Huyền Thiên Minh làm điếc.
“Tai hắn có từng bị dụng hình không?” Tống Vũ cũng không rõ ràng, nhíu mày hỏi những người còn lại.
“Không có. Ba khí quan mắt, mũi, miệng khẳng định chưa từng bị dụng hình”. Người nọ khẳng định nói.