Trong một tiếng sét đánh nặng nề, chỉ thấy hai quả cầu chớp to cỡ đầu lâu, như mặt trời lóa mắt, gào thét bay về phía Đỗ Hướng Dương.
Đỗ Hướng Dương vừa mới tránh thoát lửa từ trên trời hạ xuống đánh lén, đang lúc chửi ầm lên, bỗng phát hiện hai quả cầu ánh sáng lôi điện đánh bắn đến.
Tần Liệt, thì là chân đạp tảng đá lớn, ở sau quả cầu ánh sáng lôi điện, cũng gầm lên giết về phía hắn.
“Mẹ!”.
Đỗ Hướng Dương hùng hùng hổ hổ, Xích Hỏa kiếm trong tay chuyển động ra một cái kiếm quyết, dẫn dắt ra từng quầng lửa.
Mũi kiếm Xích Hỏa kiếm, một tia lửa nhỏ bé như kim bắn vọt ra.
Thân thể hắn thì là thuận thế bay đi.
Ngọn lửa che lấp tầm mắt, Đỗ Hướng Dương từ chỗ ban đầu rút lui, một tia lửa thì như có linh tính, tránh quả cầu lôi điện, đâm về phía Tần Liệt.
“Oành oành!”.
Hai quả cầu lôi điện nện ở vị trí Đỗ Hướng Dương lúc trước, làm khu vực đó ánh lửa bay qua lại.
Tần Liệt đột nhiên sinh ra cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Một tia cầu vồng, như kim thép bốc cháy, tập trung mi tâm hắn, bắn nhanh đến.
Cảm giác thiêu hủy chân hồn, bị hắn thể ngộ được, kiếm khí sắc bén trong tia cầu vồng đó, làm lông toàn thân hắn đều dựng đứng lên.
“Hàn băng chi thuẫn!”.
Tần Liệt lập tức ngừng đuổi đánh đối với Đỗ Hướng Dương, hai tay chắp lại, lòng bàn tay lượn lờ sương mù lạnh
“Rắc rắc rắc!”.
Trước hai tay, một khối tinh thuẫn Băng Long lanh thật dày, nháy mắt ngưng kết ra.
“Xẹt!”.
Một tia cầu vồng lửa lập tức bắn nhanh tới trên khiên hàn băng, trong khiên băng truyền đến tiếng rít chói tai.
Khiên băng đang nhanh chóng hòa tan!
Một tia lửa đó giống như Xuyên Sơn giáp, rất nhanh xuyên qua khiên băng, tiếp tục hướng tới mi tâm hắn khoan đánh vào.
Tần Liệt kinh hãi.
Mắt thấy khiên hàn băng sắp hoàn toàn tan rã, trong lúc nhất thời nghĩ không ra biện pháp, hắn chỉ có thể như Đỗ Hướng Dương tránh né quả cầu lôi điện của hắn, vội vàng lấy Huyết Độn thuật rời khỏi.
Huyết lực tinh thuần ẩn chứa trong máu tươi cả người, trong nháy mắt, toàn bộ tập trung bùng nổ.
Thân thể hắn, ở trong một đoàn huyết quang, nháy mắt chạy xa mười mấy dặm.
“Phốc!”.
Một ngụm máu tươi bắn vọt ra, sắc mặt Tần Liệt tái nhợt đi một phần, vẻ mặt khó coi.
Hắn đứng ở ngoài mấy chục dặm, bên cạnh một đầm dịch lửa, trong đầm nham thạch nóng chảy, ngọn lửa khủng bố thiêu đốt, trên mặt nước toát ra từng cái bọt, bốc hơi ra nhiệt độ cao có thể làm cho người ta sụp đổ.
Hắn phi thường rõ ràng cảm giác được, lực lượng trong máu tươi có hao tổn thật lớn.
Huyết Độn thuật, cần nháy mắt kích phát lực lượng máu tươi, chú ý lực lượng bột phát, sau khi thi triển, máu tươi sẽ bốc hơi lên một bộ phận, sẽ làm người ta suy yếu một phen, cái này thật ra là một loại pháp quyết tanh máu tự tổn hại.
Ngồi xếp bằng xuống, hắn một lần nữa lấy ra linh thạch, tiếp tục hấp thu linh lực khôi phục.
Kiếm phù bên hông hắn không truyền đến tiếng ngân thấp nữa, cái này ý nghĩa Đỗ Hướng Dương không tiếp tục điều tra hắn, không lập tức tìm tới.
“Một luồng kiếm quang đó, thế mà đáng sợ sắc bén như thế. Sớm biết như thế, ta sẽ không nên ngạnh kháng, nên bỏ chạy trước”. Tần Liệt trầm mặt, phát hiện hắn cũng đã xem nhẹ Đỗ Hướng Dương, không dự đoán được người này cường đại như thế.
Hắn cũng không biết, ở lúc hắn âm thầm hối hận, Đỗ Hướng Dương so với hắn còn ảo não hơn, so với hắn còn kinh hãi hơn.
Ngoài mấy chục dặm.
Chỗ sườn núi một ngọn núi lửa, Đỗ Hướng Dương không ngừng mắng: “Mẹ! Bệnh thần kinh! Điên!”.
Hắn ở sau khi thử ra lực lượng chân thật của Tần Liệt, liền chuẩn bị dịu xuống, cùng Tần Liệt nói chuyện có thể liên thủ đối phó Lạc Trần hay không.
Hắn đã chuẩn bị hướng Tần Liệt bày tỏ lòng tốt rồi...
Không dự đoán được, ở lúc hắn chuẩn bị cầu hòa, Tần Liệt lấy trọng lực tràng kỳ dị, vậy mà lại dẫn động ngọn lửa trên trời mạnh mẽ thay đổi quỹ tích, hướng tới hắn đánh đến.
Hắn thật không dễ tránh thoát ngọn lửa trên trời bắn nhanh như sao băng, một câu cầu hòa chưa kịp nói ra, lại là hai quả cầu lôi điện oanh tạc xuống, ở sau quả cầu lôi điện, Tần Liệt bùng nổ ầm ầm tới.
Vậy mà lại không chuẩn bị cho hắn một tia thời gian dịu đi.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn không thể không đem thực lực thật sự lấy ra, lấy linh lực, linh hồn ý thức ngưng kết một tia “Phần Hồn Hỏa Mang”, lấy cái này ngăn cản Tần Liệt điên cuồng tấn công.
“Phần Hồn Hỏa Mang” chính là một loại tuyệt kỹ của Đỗ Hướng Dương, đem linh lực ngưng kết tinh luyện cao độ, dựa vào linh hồn ý thức, tiêu hao lực lượng thật lớn hình thành công kích sắc bén.
Một tia “Phần Hồn Hỏa Mang” ngưng tụ ra, lực lượng của hắn cũng hao tổn cực lớn, điều này làm hắn đau thịt không thôi.
Nhưng Tần Liệt lại ở trước khi “Phần Hồn Hỏa Mang” đâm trúng quỷ dị biến mất.
Bởi vì Đỗ Hướng Dương cũng bận tránh né, hắn căn bản chưa thấy rõ Tần Liệt rời khỏi như thế nào, chờ sau khi hắn phản ứng lại, lấy kiếm phù dò xét, mới biết được Tần Liệt đã chạy đến ngoài mấy chục dặm.
“Mẹ! Đây thật sự là mua dây buộc mình, không dự đoán được gia hỏa đến từ Xích Lan đại lục này lại tàn nhẫn như vậy, hơn nữa thực lực cũng đáng sợ như thế”. Đỗ Hướng Dương thở phì phò, hắn vuốt một cái kiếm phù, sắc mặt âm tình bất định.
Sau một hồi, hắn quyết định từ bỏ lúc này tìm Tần Liệt, chuẩn bị lấy linh thạch đem lực lượng của mình khôi phục tốt trước.
Để tránh bỗng nhiên gặp phải võ giả thế lực khác, bởi lực lượng tiêu hao quá lớn, bị người ta tìm được đánh chết.
“Xem ra, gã tên là Tần Liệt này, hẳn là có thể tạo thành một chút phiền toái cho Lạc Trần”. Đỗ Hướng Dương âm thầm nói.
Ngay lúc Tần Liệt cùng Đỗ Hướng Dương sau khi thử, đều tự tìm chỗ khôi phục, một bọn bốn võ giả thanh niên vai đều thêu hai chữ Hạ Hầu, cũng ở phụ cận khu núi lửa nóng bức hoạt động.
“Uyên ca, đây là một cái kiếm phù chúng ta kiếm được, chúng ta giết một võ giả Thiên Kiếm sơn, từ trên người hắn bóc ra”. Hạ Hầu Thượng lấy ra một cái kiếm phù, đưa cho người đầu lĩnh của bọn hắn: “Hạ Hầu gia chúng ta vận khí không tệ, điểm bốn chúng ta rơi xuống cách nhau không xa, nhanh như vậy đã tụ tập lại, chúng ta, phải mượn dùng ưu thế này cho tốt, giết nhiều người chút! Bằng không, chờ võ giả thế lực khác, từ trạng thái phân tán tụ tập, chúng ta muốn đánh giết đối phương thì sẽ khó khăn tầng tầng”.
Hạ Hầu Uyên thân thể cao lớn, đầu bóng lưỡng, mặc quần áo võ giả đen sì viền vàng, khuôn mặt thô, trong mắt hung quang rạng rỡ.
“Ngươi tự mình điều tra một chút! Xem phụ cận có võ giả Thiên Kiếm sơn khác hay không, chỉ cần không phải đụng tới Lạc Trần, toàn bộ đều giết!”. Giọng Hạ Hầu Uyên thô lỗ nói.
Hạ Hầu Thượng nghe vậy liên tục gật đầu, cầm kiếm phù, lấy linh hồn ý thức vươn đi cảm giác.
“Phụ cận không có”. Một lát sau, hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt suy sụp.
“Mở rộng phạm vi, tiếp tục tìm cho ta, chúng ta nhất định phải dùng tốt cái kiếm phù này!”. Hạ Hầu Uyên hạ lệnh.
Đoàn người đều hướng tới một phương hướng hoạt động.
Hai canh giờ sau, Hạ Hầu Thương một lần nữa lấy kiếm phù cảm giác, đột nhiên vẻ mặt phấn chấn nói: “Có rồi! Có phản ứng rồi, đã tìm được hai võ giả Thiên Kiếm sơn”.
“Giết qua đi!”. Hạ Hầu Uyên cười lên nanh ác.