Nơi đây quanh năm không thấy mặt trời, tộc nhân Giác Ma tộc tới đây không cần lo lắng ánh mặt trời chói chang chiếu rọi xuống.
Tăng trưởng lực lượng của bọn họ ở trong này sẽ vô cùng thoải mái.
“Diệu, quá diệu!”. Khố Lỗ cũng thầm kêu lên.
“Bắt đầu tiến hành bây giờ?”. Tần Liệt hỏi.
“Còn cảm phiền ngươi phí tâm, đưa tộc nhân Giác Ma tộc chúng ta nhanh chóng di chuyển vào đây!”. Khố Lạc thỉnh cầu.
“Ừm, ngươi trước tiên đi ra cùng ta, ngươi thuyết phục bọn họ để cho bọn họ yên tâm”. Tần Liệt gật đầu.
“Được”.
Khởi động hàn băng chi nhãn, Tần Liệt dẫn theo Khố Lạc lại hiện thân ở chân Diễm Hỏa sơn.
Tộc nhân Giác Ma tộc đã chờ đợi lâu, việc xảy ra ngoài ý muốn làm cho bọn họ đều âm thầm lo lắng.
Đến khi Tần Liệt cùng Khố Lạc lại xuất hiện, bọn họ mới yên lòng. Hai chiến tướng Đa La và Tạp Mông vội hỏi: “A thúc...”.
Khố Lạc gật đầu lia lịa, vẻ mặt vui vẻ nói: “Tần Liệt đã tìm được đường sống cho chúng ta!”.
Vẻ mặt mọi người đều vui mừng rạng rỡ.
“Đừng hỏi nhiều, tất cả đều đi theo Tần Liệt, từng nhóm một truyền tống di chuyển khỏi nơi này”. Khố Lạc lên tiếng ra mệnh lệnh.
Tộc nhân Giác Ma tộc đang tuyệt vọng muốn lao ra khỏi minh ma khí bao trùm liều chết. Vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức ồn ào nhao nhao cả lên, trong mắt đều hiện ra ánh sáng hy vọng.
Vì thế toàn bộ tộc nhân Giác Ma tộc, minh thú, tộc nhân Lăng gia tộc đều tập trung lại, theo mệnh lệnh của Khố Lạc, từng nhóm đi theo Tần Liệt.
Tất cả bóng dáng mọi người cùng với từng đầu minh thú đều dần dần biến mất.
Biến mất khỏi Khí Cụ thành
***
Minh ma khí che khuất Khí Cụ thành gần một năm, như thủy triều rút nước, dần dần tuôn nhanh lại Diễm Hỏa sơn.
Ngắn ngủi trong thời gian nửa tháng, khu vực minh ma khí trăm dặm quanh thân Khí Cụ thành chậm rãi tan biến đi, tuôn về hướng trong thành.
Mất đi minh ma khí ôn dưỡng và bụi nâu, mặt đất khắp nơi lại tái hiện sinh cơ, nhiều thực vật dữ tợn chết héo, càng ngày càng nhiều Tịnh Ma Phong Lan sinh sôi nhanh chóng muốn tinh lọc minh ma khí.
Trên cánh đồng hoang vắng cách Khí Cụ thành mười dặm, thực vật U Minh giới khắp nơi chết héo, trong không khí truyền ra một cỗ mùi vị tanh hôi đến buồn nôn.
Rất nhiều phi cầm linh thú từ từ tụ tập lại, một liễn xa màu vàng to lớn, kim quang sáng lạn dưới ánh mặt trời chiếu rọi, từ phía xa xa trên bầu trời chậm rãi bay tới.
Kim Y sứ giả Bát Cực thánh điện Mạc Hà, đang uy nghiêm, cao cao tại thượng ngồi ngay ngắn trên liễn xa màu vàng chói mắt dưới ánh mặt trời, hai bên tả hữu là hai đầu Kim Sí đại bàng cao gần mười thước hộ tống, chạy như bay trong không trung
Kim Sí đại bàng là linh thú ngũ giai, là tọa kị của Kim Y sứ giả Bát Cực thánh điện, hung tợn có tiếng.
Phía sau hai đầu Kim Sí điêu là Chiêm Thiên Dật cùng đông đảo Thanh Y sứ giả đang cưỡi linh thú tứ giai Thanh Lão bức và mấy người Bạch Y sứ giả cười Kim Cốt điểu.
Cự liên màu vàng, Kim Sí điêu, Thanh Lão bức, Kim Cốt điểu, đông đảo cường giả Bát Cực thánh điện từ trong không trung chậm rãi đi đến, phô trương khí thế cường đại, làm cho toàn bộ thế lực đều cảm thấy kinh hãi.
Đi vào vùng đất hoang vu, bọn họ nhìn thấy rất nhiều linh thú lục địa đang tập trung, có Ngân Giáp Cự Ngạc, Ám Nguyệt Lôi Xà, Thiết Sí Kim Giác Tích, cùng linh thú.
Các linh thú này tất nhiên đều đã có chủ nhân.
Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng, Nhiếp Khám và cường giả Huyền Thiên Minh ở trong mui xe, linh thú cùng mấy trăm tên cường giả Huyền Thiên Minh rải rác hai bên cũng đứng lên nhìn lên trên bầu trời.
Một mui xe đỏ sậm to bằng mười mẫu, phủ đầy ánh sáng lưu ly, dưới ánh nắng chiếu rọi, mui xe không ngừng sáng lên lấp lánh, rực rỡ, xa hoa.
Thánh chủ Lý Dịch của Bát Cực thánh điện, cao cao tại thượng ngồi nghiêm chỉnh trên liễn xa màu vàng, chậm rãi từ trong hư không bay đến, ba người Tống Vũ, Tạ Diệu Dương, Nhiếp Vân từ trong mui đi ra.
“Lý huynh đã lâu không gặp”. Tống Vũ mỉm cười tiếp đón.
Liễn xa hoa lệ to lớn trên Kim Sí đại bàng cùng Thanh Lão bức, Kim Cốt điểu dần dần từ trong không trung bay xuống, dừng ở bên cạnh các mui xe to nhỏ của Huyền Thiên Minh.
“Chúc mừng Tống minh chủ lấy được Huyền Âm Cửu Diệp Liên”. Trên mặt thánh chủ Lý Dịch của Bát Cực thánh điện mang theo vẻ tươi cười ấm áp. Hắn mặc trường bào màu vàng, ung dung ra khỏi liễn xa, đi tới tam đại gia chủ Huyền Thiên Minh.
Kim Y sứ giả Mạc Hà và Thường Khi đi hai bên tả hữu phía sau hắn, tăng thêm khí thế của hắn.
“Ha ha, vận khí chúng ta không tồi, đúng là đổi được Huyền Âm Cửu Diệp Liên từ trong tay Tà tộc”, Tống Vũ thản nhiên mỉm cười. Khi Lý Dịch đang đi tới, hắn nói: “Lý huynh không cần để ý, chờ đến khi minh ma khí trên Khí Cụ thành tan biến hết, đợi cường giả Tà tộc đều bị mặt trời chiếu rọi, chúng ta có thể bắt sống bọn họ. A, dùng tính mạng bọn họ đi tới U Minh chiến trường, yêu cầu Tà tộc trong đó có thể đổi lấy được nhiều Huyền Âm Cửu Diệp Liên hơn. Đến lúc đó, Lý huynh cùng Kim Y sứ giả thánh điện, đều có thể dùng Huyền Âm Cửu Diệp Liên vượt qua Niết Bàn Nghiệp Hỏa thiêu đốt”.
“Cái này quả thật là một trong những mong muốn của chúng ta”. Lý Dịch cười to rạng rỡ.
Hai người đang thao thao bất tuyệt, thì nghe từ phương xa trên trời truyền đến tiếng nhạc tuyệt vời, tiếng nhạc phát ra từ tiếng tiêu, cổ cầm, cổ tranh, cổ sinh, sáo, mà một vài nhạc khí khác để thổi, như suối ngọt bồi bổ linh hồn, làm cho tất cả mọi người đều thấy vui vẻ, toàn thân thư thái, thoải mái.
Một chiến xa được luyện chế từ bạch thủy tinh, đang trôi lơ lửng trong không trung, chậm rãi đi tới như giẫm trên đất bằng.
Trên Thủy Tinh chiến xa, có khoảng mười nữ tử mặc váy áo trong suốt đang cầm nhạc khí thổi và đàn tấu khúc, trầm mê trong thế giới âm nhạc.
Một gã nam tử trung niên tóc dài được buộc cao, đang đứng khoanh tay ở trên chiến xa, khuôn mặt cực kỳ cổ quái, cứ như vậy phóng xuất ra một cỗ khí mênh mông thâm u như biển.
Bên cạnh hắn là một nam tử trẻ tuổi có bộ dáng tương tự, vẻ mặt chán chường hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, dường như cảm thấy rất là không thú vị.
Phía sau Thủy Tinh chiến xa kéo theo một dải băng thật dài, đang bồng bềnh trong không trung, đứng bên trên là không ít nam nữ ăn mặc lộ liễu.
Lý Dịch cùng Tống Vũ vừa nhìn thấy người Hợp Hoan tông tới, lập tức dừng nói chuyện đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Rất nhanh sau đó, Thủy Tinh chiến xa dừng lại bên cạnh cự liên màu vàng của Lý Dịch. Đi ra là phó tông chủ Triệu Trường Sinh của Hợp Hoan tông, dẫn theo con của hắn là Triệu Hiên, cùng hai đại tôn giả Vô Vi và cả Vô Vọng tôn giả cùng nhau đi tới.
“Lý điện chủ, Tống minh chủ, từ khi chúng ta từ biệt nhau ở Lưu Vân đại lục, đã mười năm không gặp lại”. Triệu Trường Sinh cười to tiến tới.
Triệu Trường Sinh có tu vi là Phá Toái cảnh trung kỳ, là phó tông chủ Hợp Hoan tông, cường giả dưới trướng nhiều như mây, có thể nói là hắn ở Hợp Hoan tông dưới một người nhưng trên vạn người.
Lần này, Hợp Hoan tông muốn thông qua Khí Cụ tông xác đi vào Xích Lan đại lục, giúp đỡ Khí Cụ tông, Bát Cực thánh điện cùng Huyền Thiên Minh chống chọi Tà tộc, đem thế lực Hợp Hoan tông xâm nhập vào.
Việc này thực hiện từng bước một, Triệu Trường Sinh cũng không có dự định tự thân chạy tới đây.
Nhưng khi hắn biết trong tay Tà tộc U Minh giới có Huyền Âm Cửu Diệp Liên, hắn liền dẫn theo hai đại tôn giả Phá Toái cảnh, cưỡi Thủy Tinh chiến xa được mua với số tiền lớn, vội vã chạy vào Xích Lan đại lục.
Hắn muốn thông qua việc tiệu diệt Tà tộc để phô trương thế lực Hợp Hoan tông, muốn được chia chác một phần chiến lợi phẩm từ trong tay Bát Cực thánh điện và Huyền Thiên Minh, cố gắng đoạt được Huyền Âm Cửu Diệp Liên.
Đều là thế lực cấp Xích Đồng, thế lực Hợp Hoan tông mạnh hơn Bát Cực thánh điện cùng Huyền Thiên Minh. Bản thân phó tông chủ Triệu Trường Sinh đã có tu vi là Phá Toái cảnh trung kỳ, thực lực tương đương với Tống Vũ và Lý Dịch.
Mà tông chủ Nguyễn Chiến Thiên của Hợp Hoan tông lại là cường giả Phá Toái cảnh hậu kỳ, chỉ thiếu một chút nữa là bước vào Niết Bàn cảnh.
Cũng chính vì như vậy, Hợp Hoan tông luôn trước mặt các thế lực cấp Xích Đồng mà ngang ngược xung quanh đại lục.
“Triệu tông chủ lặn lội ngàn dặm xa xôi đến quả thật là làm cho người ta cảm động”. Lý Dịch ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
Nửa tháng trước, ba người Tống Vũ đã giao dịch cùng với Khố Lạc, còn Mạc Hà và Thường Khi nhân cơ hội này vào Diễm Hỏa sơn, dùng Tịch Diệt Huyền Lôi phá hủy Tà Minh thông đạo.
Đây là kế hoạch được bàn bạc từ Huyền Thiên Minh cùng Bát Cực thánh điện, đều do bọn họ tiến hành, hơn nữa còn thực hiện thành công.
Khi Tống Vũ cùng Lý Dịch đến xem, thấy Tà Minh thông đạo đã phá hủy, Tà tộc nhất định đã bị diệt vong, hoàn toàn không cần Hợp Hoan tông nhúng tay vào.
Nhưng Triệu Trường Sinh nghe nói Tống Vụ bọn họ đã lấy Huyền Âm Cửu Diệp Liên từ trong tay Giác Ma tộc, lập tức động thân từ Hợp Hoan tông, điều khiển Thủy Tinh chiến xa vội vã tới đây, mục đích này không cần nói ra cũng biết.
“Ha ha, ta biết Hợp Hoan tông chúng ta đến hơi chậm, chưa có giúp đỡ gì được”. Triệu Trường Sinh cười lớn, trước mặt mọi người tỏ thái độ: “Chúng ta tất nhiên sẽ cố gắng hết sức! A, chuyện còn lại, Huyền Thiên Minh cùng Bát Cực thánh điện có thể khoanh tay đứng nhìn mà giao cho Hợp Hoan tông chúng ta xử lý, thấy thế nào?”.
“Lại còn có chuyện gì?”. Nhiếp Vân cười lạnh.
“Tà tộc này sẽ không ngồi chờ chết, đến khi minh ma khí sắp tan biến hết mà bọn họ vẫn không nghĩ ra biện pháp, tự nhiên sẽ lao ra ngoài liều chết”. Triệu Trường Sinh mỉm cười, nói: “Đến lúc đó, giao cho Hợp Hoan tông chúng ta ứng phó, Huyền Thiên Minh cùng Bát Cực thánh điện chỉ cần đứng bên ngoài xem là được”.
Hắn vừa nói như vậy, sắc mặt Tống Vũ và Lý Dịch mới hoàn hoãn lại.
Hai người cũng hiểu rõ, cuối cùng Giác Ma tộc chắc chắn sẽ dùng hết toàn lực lao ra chém giết, kéo theo mọi người chết chung.
Tuy lao ra ngoài giao chiến ở khu vực có thiên địa linh khí, bọn họ sẽ suy yếu lực lượng rất lớn, nhưng bọn họ trước khi chết xông ra phản công vẫn không thể coi thường được.
Triệu Trường Sinh cam tâm tình nguyện gánh vác trọng trách này, làm cho hai người âm thầm gật đầu, cảm thấy Hợp Hoan tông làm việc cũng không phải là không có quy củ.
“Tốt! Một lời đã định, khi Giác Ma tộc xông ra phản công thì Hợp Hoan tông các ngươi sẽ đối phó!”. Tống Vũ cũng thẳng thắn, dù sao Huyền Thiên Minh đă có được ba gốc Huyền Âm Cửu Diệp Liên, hắn cũng không muốn đắc tội Hợp Hoan tông, nói: “Sau này, chúng ta thu hoạch được linh tài gì từ Tà tộc và thi thể bọn họ, thì tam phương chúng ta chia đều”.
“Được!”. Lý Dịch cũng gật đầu đồng ý.
“Tống minh chủ cùng Lý điện chủ quả nhiên đều là người thẳng thắn! Vậy một lời đã định!”. Triệu Trường Sinh cười ha hả.
***
Tà Minh thông đạo bị phá hủy sau hai mươi mốt ngày.
Bên trong Cực Hàn sơn mạch, ở trung tâm một mảng băng nguyên rộng lớn, một trạch viện cao lớn bên trong tường băng dày cộm. Toàn bộ tộc nhân Giác Ma tộc, tộc nhân Lăng gia tộc, minh thú đều được Tần Liệt lần lượt dẫn đi vào.
Trên đỉnh đầu mọi người là u hồn, lệ quỷ ngưng tụ thành màn trời tối đen, bao trùm trên trạch viện.
Khố Lạc truyền đạt mệnh lệnh, không cho phép tộc nhân bước ra khỏi tường băng một bước, để mọi người duy trì lực lượng ở mức cao nhất, phòng hờ sau này xảy ra giao chiến.
“Cho tới hôm nay, hơn hai ngàn ba trăm tộc nhân Giác Ma tộc các ngươi, cùng hơn bảy trăm đầu minh thú, toàn bộ đã được di chuyển đến đây”. Tần Liệt tay cầm Hàn Băng chi nhãn, vẻ mặt mệt mỏi nhưng trong lòng lại thanh tĩnh.
Hàn Băng chi nhãn có thể thông qua hàn khí cuồn cuộn không ngừng ở nơi này mà bổ sung hàn lực, cho nên có thể chống đỡ nhiều lần di dời như vậy.
Tần Liệt lại là người thi triển, bị nhiều lần thuấn di liên tục tra tấn, có chút chịu không nổi.
Hai ngày này, đầu óc hắn có chút choáng váng, tinh thần ngây dại.
Hoàn hảo là hắn cũng kiên trì được đến cùng, đưa mọi người đến được Hàn Băng chi địa.
“Không hổ là tôn nhi của tôn giả, trận chiến lần này nếu không có người, toàn quân tộc ta sẽ bị diệt”. Thái độ của Khố Lỗ đối với Tần Liệt thay đổi hoàn toàn, vẻ mặt hắn khen ngợi, nói: “Nếu chúng ta có thể bình an tiến vào U Minh đại lục, tộc bộ tộc ta sẽ vô cùng cảm kích ngươi đã viện trợ”.
Hai chiến tướng Giác Ma tộc là Đa La cùng Tạp Mông cũng đều có vẻ mặt vui mừng, đều cũng dùng ánh mắt khác để đối đãi với Tần Liệt.
“Đợi Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện thấy minh ma khí tan biến, nhảy vào Diễm Hỏa sơn lại phát hiện không có một bóng người, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào”. Khố Lạc cũng hắc hắc cười quái dị.
“Các ngươi tạm thời ở đây, ta cần đi tới Dược sơn ở Lăng gia trấn trước, còn phải giúp các ngươi tìm Không Gian linh thạch”. Tần Liệt không dám khinh thường.
Muốn khởi động được Truyền Tống trận trong Dược sơn cần phải có Không Gian linh thạch, bằng không cho dù hắn đưa tộc nhân Giác Ma tộc thuấn di đến Dược sơn, mọi người cũng chỉ trố mắt mà đứng nhìn.
“Tần Liệt, ngươi tìm ai mà lấy được Không Gian linh thạch?”. Lăng Ngữ Thi có chút lo lắng: “Ngươi hiện tại là kẻ thù chung của Xích Lan đại lục, một khi không cẩn thận, thân phận bị bại lộ ra, ngươi chắc chắn khó thoát khỏi cái chết”.
“Ta sẽ cẩn thận một chút”. Tần Liệt trấn an nói.
Không đợi bọn họ tiếp tục khuyên bảo, hắn thông qua Hàn Băng chi nhãn, một lần nữa quay về Diễm Hỏa sơn.
Ngay lúc này, Diễm Hỏa sơn hoàn toàn vắng vẻ, minh ma khí chỉ có thể bao trùm một phần ba thành trì của Khí Cụ thành.
Hắn đeo mặt nạ da cáo bên ngoài, âm thầm lặng lẽ đi tới phương hướng Độc Vụ trạch.
Khoảng thời gian gần đây, hắn thông qua việc dò hỏi tộc nhân Giác Ma tộc, biết được phía sau Diêm Hỏa sơn mà đi tới Độc Vụ trạch là khu vực phòng ngự lỏng lẻo nhất.