Mục lục
Truyện Linh Vực - Nghịch Thương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiên địa linh khí ở đây đậm hơn bốn lần so với những chỗ khác trong thành, nếu có thể ở đây tu luyện, tiến cảnh sẽ tăng nhanh rất nhiều.”

“Ừ, linh khí ở đây dày đặc quá, tốc độ luyện linh lực sẽ rất nhanh.”

“Mạnh hơn cả tu luyện tràng của một số thế lực đẳng cấp cao nữa, lợi hại thật!”

“…”

Bên ngoài cửa hàng, nhiều nhân vật có tiếng có danh của Băng Nham thành đều tụ tập, Toái Băng Phủ cũng có, Tinh Vân Các cũng có, mà võ giả lạ ngẫu nhiên tới Băng Nham thành cũng có…

Họ đều vì sự biến hóa của linh khí mà tới đây.

“Thì ra là cửa hàng của Lý tiên sinh.” Phan Giác Minh nhìn Lý Mục cười nhạt, rồi chú mục vào những Tụ linh bài rải rác xung quanh: “Có thể khiến nồng độ linh khí tăng lên bốn lần, quả là thứ tốt, lão hủ rất có hứng thú, nếu không ngại, lão hủ cũng muốn mua.”

Lý Mục liếc Tần Liệt, đứng dậy, thò đầu ra ngoài nhìn nhìn, rồi hắng giọng nói: “Tiểu điếm không chứa được nhiều nhiều người, ờ, từ Khai Nguyên cảnh trở lên có thể vào, những người còn lại vui lòng ở bên ngoài.”

Nghe thế, bọn Ngô Sùng mỉm cười tự nhiên đi vào.

Bọn hắn vừa vào, nhìn thấy bạch y nữ tử, mắt ai cũng sáng lên.

Cả bọn đều dán mắt vào nữ tử, vẻ mặt rất ngạc nhiên, rõ ràng đã bị nhan sắc của nàng ta hấp dẫn, thoáng chốc quên béng mục đích chính của mình.

Làn da nàng ta trắng bóc như tuyết, đôi mắt trong veo như thủy tinh, không có một tia tạp chất, khí chất u lãnh như lan, như hoa sen tuyết trên sông băng, khiến người ta tự sinh lòng tự ti.

“Hừ!” gã người hầu của nàng ta hừ một tiếng.

“A!”

Bao ánh mắt đang chằm chằm nhìn nàng đều chấn động, một chữ “hừ” kia khiến lỗ tai người nào cũng đau nhức ong ong.

Tần Liệt, Phan Giác Minh, Lý Mục không bị ảnh hưởng, vì chữ “hừ” kia, hẳn nhiên không phải dành cho họ.

“Thất lễ…”

Ngô Sùng bừng tỉnh, biến sắc, khom người hướng chủ tớ nữ tử chắp tay áy náy.

Mấy người còn lại thấy thái độ Ngô Sùng như vậy, cũng đều giật mình, nhìn nhau bất an, rồi vội thu ánh mắt, biểu thị xin lỗi.

“Ha ha, hai vị không phải người của Băng Nham thành, không biết từ đâu tới vậy?” Phan Giác Minh nhìn hai chủ tớ, khách khí hỏi.

Bạch y nữ tử nhíu mày, không hề trả lời, chỉ nhìn Tần Liệt, Lý Mục, hờ hững nói: “Tất cả Tụ linh bài ở đây ta đều muốn, nói giá đi.”

“Lý tiên sinh, ngươi xem?” Phan Giác Minh cũng lên tiếng ngay: “Khí cụ các chúng ta cũng hứng thú với Tụ linh bài này, không biết có thể dàn xếp hay không?”

“Tần Liệt? Sao ngươi ở đây?”

Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng Lưu Duyên, vốn hắn cũng đang ở trên thương phố, cũng cảm giác được linh khí biến hóa.

Hắn vốn tới sau, lách qua các võ giả, đi tới trước cửa tiệm nhìn vào trong, bỗng thấy thân ảnh quen thuộc, bật kêu lên.

“Lưu đại ca!”

Tần Liệt sững người, rồi nở nụ cười, khẽ gật đầu chào Lưu Duyên.



“Phan lão, Ngô ca, Triệu ca…”

Lưu Duyên vào hẳn rồi mới thấy rõ cục diện kinh người bên trong, kinh hãi, vội khom người liên tục chào hỏi Phan Giác Minh, Ngô Sùng và một nam tử mặc đồ Tinh Vân Các khác.

Bọn Phan Giác Minh gật đầu đáp lễ.

“Tần Liệt, ngươi tới Băng Nham thành hồi nào? Tiểu tử thúi, tới đây sao không đi Tinh Vân Các, ở đây nhìn náo nhiệt gì hả?” Lưu Duyên tới bên Tần Liệt, đập bả vai hắn: “Ngươi không biết đâu, lần trước, hai đường chủ của Nhan Đức Vũ bị Ngân Dực ma lang cắn chết tươi, Phùng Dật gãy một cánh tay đó! Ha ha, thật là thống khoái!”

Nghe hắn nói, hai võ giả mặc trang phục Toái Băng Phủ đứng trong tiệm nét mặt sa sầm.

“Hắn là người Tinh Vân Các ta à?” Ngô Sùng kinh ngạc.

Những người còn lại ai cũng nhìn Tần Liệt, nhất thời không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đương nhiên, hắn là người Lăng gia của chúng ta, cùng đi Thiên Lang sơn với ta.” Lưu Duyên đơn giản giải thích một câu, lại không kể thêm chi tiết gì, nhưng cũng đủ để ai nấy đều chú ý đến Tần Liệt.

Ngay cả Lý Mục cũng kinh ngạc, nhờ Lưu Duyên nói mấy lời này mới biết lai lịch của Tần Liệt, mới biết rõ tên của hắn.

“Ra giá, đừng lãng phí thời gian của ta!” bạch y nữ tử khó chịu, lạnh lùng cắt ngang. “Nhanh lên!”

“Phải, giải quyết chuyện quan trọng hơn trước đã.” Phan Giác Minh cũng phụ họa.

Lý Mục nhìn Tần Liệt, sờ sờ cằm: “Một viên linh thạch phàm cấp thất phẩm đổi một Tụ linh bài, ờ, mười bảy Tụ linh bài, vậy mười bảy viên linh thạch phàm cấp thất phẩm là được.”

“Lý tiên sinh!” Phan Giác Minh há miệng.

Lý Mục khoát khoát tay với hắn: “Người ta tới trước đấy.”

Phan Giác Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa, hình như rất tôn trọng quyết định của Lý Mục.

“Coi như cũng có chút quy củ.”

Bạch y nữ tử gật đầu, quay người đi ra, bọn Ngô Sùng vội nghiêng người tránh đường.

“Mười bảy viên linh thạch phàm cấp thất phẩm, kiểm tra đi.” Người hầu trung niên khẽ vung tay một cái, trên bàn trước mặt Tần Liệt hiện lên mười bảy viên ngọc thạch óng ánh, mỗi viên đều có huỳnh quang nhàn nhạt, phẩm chất rất tốt.

“Được rồi.” Lý Mục chỉ nhìn lướt qua, gật đầu xác nhận.

Tần Liệt nhìn người hầu kia, xác thực mà nói, là nhìn cái nhẫn xanh biếc trên tay trái hắn…

Hắn đứng rất gần, nên nhìn rất rõ, mười bảy viên ngọc thạch kia đều từ chiếc nhẫn xanh biếc mà ra, điều này làm Tần Liệt rất kinh ngạc.

Trong lúc hắn còn đang giật mình, người ta đã vung tay, gom hết Tụ linh bài đang rải rác khắp nơi, Tụ linh bài vừa chạm vào tay trái hắn, lập tức biến mất.

“Nhẫn không gian!”

Lưu Duyên nhìn chiếc nhẫn chằm chằm, sắc mặt vô cùng kỳ quái.

Không chỉ hắn, bọn Ngô Sùng và cả người Toái Băng Phủ cũng đều kinh dị nhìn cái nhẫn kia.

“Ha ha, quả nhiên không phải người của Băng Nham thành.” Phan Giác Minh cười nhạt, cũng liếc nhìn cái nhẫn.

Người kia không buồn nói một lời, gom đồ xong, không liếc một ai, đi thẳng ra cửa.



Mỗi một Tụ linh bài bị thu, linh khí trong cửa hàng tiêu tán một phần, trong thời gian ngắn, linh khí đã trở lại bình thường.

Rất nhiều người tấm tắc sự kỳ lạ của Tụ linh bài, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt của linh khí, lao xao nghị luận với nhau.

“Lưu đại ca, nhẫn không gian là gì?” Tần Liệt nhỏ giọng hỏi.

“Là chiếc nhẫn chứa đựng một phiến không gian riêng bên trong nó, có thể cất giữ vật phẩm, dù là chiếc nhẫn cấp thấp nhất cũng có giá trị liên thành.” Lưu Duyên giải thích: “Trong Băng Nham thành chúng ta, chỉ có Nghiêm Văn Ngạn của Toái Băng Phủ, các chủ Tinh Vân Các chúng ta và Phan lão, chỉ có ba người có nhẫn không, mà cũng chỉ là đẳng cấp thất nhất mà thôi.”

Tần Liệt động dung, đã hiểu vì sao ai cũng kinh dị như vậy.

“Lý tiên sinh, Tụ linh bài từ đâu mà có? Khí cụ các ta cũng có hứng thú, không biết có còn hàng hay không? Nếu có, chúng ta có thể theo giá của ngươi, dùng linh thạch phàm cấp thất phẩm để mua, ngươi thấy sao?” Phan Giác Minh hỏi Lý Mục.

Lý Mục đáp nhàn nhạt: “Có hàng, nhưng cần một chút thời gian, chờ ta làm ra thêm một ít, xong sẽ báo cho ngươi.”

“Được.” Phan Giác Minh gật đầu, quay nhìn Tần Liệt: “Tiểu tử này là gì của ngươi?”

“Học đồ trong tiệm.” Lý Mục đáp qua loa, lại rút vào trong xích đu, lười biếng: “Hôm nay tới đây thôi, tạm biệt các vị.”

Sinh ý của Lý Ký xưa nay rất kém, cả trăm năm cũng chẳng tụ tập được nhiều người như vậy, thế mà hắn chẳng những lợi dụng thời cơ kiếm tiền, lại còn mở miệng đuổi người.

Không biết là hắn thực không biết buôn bán, hay là chẳng buồn để ý tới sự sống chết của Lý Ký, khiến một đám người dở khóc dở cười.

“Ừm, tạm biệt.” Phan Giác Minh dẫn đầu rời khỏi.

Người Toái Băng Phủ lạnh lùng nhìn bọn Lưu Duyên Ngô Sùng, ghi nhớ bộ dáng Tần Liệt, rồi cũng rút.

Hai đường chủ Tinh Vân Các sau khi biết thân phận Tần Liệt, cũng hàn huyên vui vẻ vài câu, bảo hắn mau tới Tinh Vân Các, rồi rời đi.

Người đến xem thấy một đám cường giả dần đi hết, cũng biết không còn gì nữa, dần tản đi luôn.

Lưu Duyên và Tần Liệt nói chuyện thêm một lúc, hỏi tại sao hắn lại ở cửa hàng Lý Ký làm học đồ, tại sao hắn không sớm tới Tinh Vân Các, dùng tài nguyên của Tinh Vân Các để tu luyện nhanh tăng tu vi.

Tần Liệt giải thích, nói sợ bị giao nhiệm vụ, ảnh hưởng tới tu luyện, Lưu Duyên phì cười bảo hắn người phân phối nhiệm vụ chính là phụ thân Hàn Phong Hàn Khánh Thụy trưởng lão, biết mối quan hệ của hắn với Hàn Phong, nên chắc chắn sẽ không làm hắn khó xử nếu hắn không muốn bị giao nhiệm vụ đâu.

Lưu Duyên còn nói, trừ phi Tinh Vân Các gặp rắc rối rất lớn, nếu không bình thường đều không bắt buộc phải làm nhiệm vụ, ở trong các, võ giả đều có quyền tự lựa chọn quyền lợi.

Nhờ vậy, Tần Liệt mới biết mình lo xa quá.

Lưu Duyên trò chuyện thêm một lúc rồi mới rời đi, dặn hắn nên sớm tới Tinh Vân Các.


Cửa hàng Lý Ký yên tĩnh trở lại.


“Ta không nói cho người khác biết Tụ linh trận này là của ngươi làm, không cho ngươi mặt mũi trước mặt bao nhiêu người, ngươi có thấy thất vọng không?” tiếng Lý Mục bỗng vang lên, hắn nhìn Tần Liệt, ánh mắt sâu xa.


“Không, chỉ cần có thể kiếm tiền là tốt rồi.” Tần Liệt thành thực đáp.


Lý Mục gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ một lúc: “Ngươi có thể tiếp tục dùng linh bản khắc Tụ linh trận, ta sẽ bán Tụ linh bài giúp ngươi. Tốt nhất ngươi không nên để cho người khác biết Tụ linh bài kia là do ngươi làm ra.”


Tần Liệt giật mình: “Phải hết sức giấu ư?”


“Ừ, nghe ta ngươi không thiệt đâu.”


“Được.” Tần Liệt không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu, không hỏi gì hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK