Lúc đó vì để nhớ tụ linh trận, hắn phải rất vất vả mới nhớ được, cho nên nhận thức đối với tụ linh trận cũng khá sâu, bởi thế vừa nhìn là hắn nhận ra ngay đây là tụ linh trận. Trận đồ trong đoản mâu hình như chỉ là một phần nhỏ trận đồ "tụ linh" mà hắn biết, khả năng không đạt được một phần mười hiệu quả của trận đồ trong Trấn Hồn châu.
Trong mắt Tần Liệt lóe lên tia cổ quái, một ý niệm dần nảy sinh: nếu như đây cũng có thể xưng là linh khí, thì khắc trận đồ "tụ linh" phức tạp vào sẽ thành như nào?
Tích tích tích! Còn không kịp nghĩ nhiều, dòng điện đã chạy quanh đoản mâu. Theo linh lực của hắn thẩm thấu, điện quang lấp lánh trên đoản nmaua, như là sấm sét vờn quanh vậy, uy thế kinh người.
- A, như vậy cũng được sao?
Tần Liệt ngầm kinh hô, lập tức cảm nhận.
Hắn phát hiện khi lôi điện cuồng bạo thẩm thấu vào, trận đồ tụ linh không hoàn chỉnh, tài liệu cấu thành linh khí như được kích thích, làm đoản mâu biến thành sắc bén, linh lực cũng được tăng lên phần nhỏ. Hắn lập tức hiểu ra, cho dù trận đồ đơn giản đến đâu, cũng có thể phát huy ưu thế tài liệu, tăng thêm sức chiến đấu cho võ giả!
- Tần Liệt, đừng lại gần!
Lăng Phong đột nhiên quát lớn, Hỏa Vân chùy trong tay mang theo hỏa diễm hừng hực vây quanh Phùng Luân.
Cùng là cảnh giới luyện thể tầng bảy, cây rìu trong tay Phùng Luân không ngừng chặt chém, từng vầng sáng ngưng tụ bắn ra. Có đôi khi rìu hai mặt chém xuống một nhát, có thể tạo thành cánh gió xanh, cánh gió chẳng những có thể đẩy hỏa diễm đi, còn có thể ép lùi Lăng Phong. Hiển nhiên những cánh gió này vừa có thể thủ, vừa có thể công!
- Lăng Phong, chúng ta từng sóng vai tác chiến, Hỏa Vân chùy của ngươi chỉ là linh khí nhị phẩm, mà Tanh Dực phủ của ta là tam phẩm! Cảnh giới ngươi ta như nhau, linh lực kém không nhiều, nhưng linh khí của ta hơn ngươi, cho nên ngươi không thắng được ta! Phùng Luân hắc hắc cười, lại chém Thanh Dực phủ, một cánh gió hoa lệ hiện ra đánh vỡ mây lửa.
Võ giả cùng cảnh giới, linh lực ngang nhau, phẩm chất linh khí hơn, chiến thắng cũng là chuyện đương nhiên. Phùng Luân tay cầm Thanh Dực phủ, cũng tràn ngập tự tin, không nhanh không chậm chỉ quấn lấy Lăng Phong, làm hắn không thể xn vào chiến đấu khác, làm người Phùng gia thuận lợi đánh chết Lăng gia.
Chiến lược của hắn quả thực rất tốt, nếu như Phùng Kiệt không chết, đợi Phùng Kiệt đánh chết Lăng Hâm, có thể rất nhanh quét sạch người Lăng gia. Nhưng hiện tại…
- Tần Liệt, đã nói đừng đến gần mà! A?
Lăng Phong đột nhiên kêu lên kinh ngạc, nhìn hướng Tần Liệt sau lưng Phùng Luân, trên mặt để lộ kinh ngạc.
Phùng Luân nhìn cũng không thèm nhìn, cười quái dị:
- Ngươi nghĩ tiểu xảo này có tác dụng sao? Một kẻ ngu có thể làm ta phân tâm sao? Lăng Phong, thủ đoạn của ngươi cũng quá buồn cười rồi.
Tích tích tích! Thanh âm dòng điện vang lên từ phía sau làm câu nói Phùng Luân vừa mới dứt, sắc mặt hắn kinh ngạc vội vàng tránh khỏi Lăng Phong, quay đầu lại xem.
Trong tay Tần Liệt như cầm sấm sét kéo dài, khắp người khí thế cương mãnh, như hung thú lao đến.
- Đây là kẻ ngu sao?
Phùng Luân ngẩn ngơ theo ý thức khua múa Thanh Dực phủ ngăn lại, một cánh gió ngưng tụ lao hướng Tần Liệt.
Một cỗ linh lực lăng lệ theo cánh gió lao đến làm thần tình Tần Liệt ngưng trọng nhưng hắn không chút né tránh, mang theo đoản mâu lao nhanh đến!
Tích tích tích! Lực lôi điện trên đoản mâu lập tức va chạm cùng cánh gió, dòng điện mãnh liệt bạo kích ra.
Leng keng! Đoản mâu xé nứt cánh gió, trực tiếp đụng đến rìu trong tay Phùng Luân, dưới tiếng kim loại va chạm chói tai, thân hình gầy còm của Tần Liệt trực tiếp đụng văng Phùng Luân.
Răng rắc! Thanh âm xương cốt vỡ vụn truyền đến từ ngực Phùng Luân, mặt hắn không khỏi tái mẹt.
Lực oanh kích khủng bố như vậy nháy mắt làm hắn bay lên trời, tạo thành một đường parabol tiếp đất.
- Này…
Lăng Phong trợn mắt há mồm, như gặp quỷ giữa ban ngày, đầu não cũng chậm chạp.
Tần Liệt nhỏ gầy hơn Phùng Luân, không ngờ có thể đụng văng Phùng Luân, đây là tại sao? Trong thân thể nhỏ yếu kia, ẩn giấu hồng hoang man thú nào chứ?
Còn không đợi Lăng Phong kịp phản ứng, thân hình có vẻ gầy yếu của Tần Liệt không chút dừng lại, lăng lệ đâm hướng Phùng Luân! Lúc này Phùng Luân miệng đầy máu tươi, không ngờ không đứng lên nổi, chỉ liều mạng bò về phía sau…
- Lần đầu tiên gặp nhau, ngươi miệng lưỡi bẩn thỉu nhất, hiện tại giết ngươi coi như đáp trả.
Tần Liệt khẽ thầm thì một câu, tức thì hai chân hơi trùng, một tảng đá dưới chân đột nhiên vỡ vụn, thân thể hắn nháy mắt bay lên rồi lao xuống như sấm sét hạ phàm.
Phốc! Đoản mâu lấy từ Phùng Kiệt hung hăng đâm vào lồng ngực Phùng Luân, cắm chặt hắn xuống đất.
Nhìn lại Phùng Luân như một con cóc bị đinh vào mặt đất, bộ dáng vô cùng thê thảm khó coi.
Ọc ọc! Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng Phùng Luân, thân thể hắn run rẩy không thôi, thần thái trong mắt cũng dần tán đi.
Ầm! Đồng thời, trong đoản mâu truyền đến tiếng sấm nổ, hình như linh trận bên cũng không chịu được sấm sét phá hoại.
Tần Liệt kinh ngạc cầm lấy đoản mâu, phát hiện tài liệu bên trong đã bị cháy đen.. Thiên lôi cức vận chuyện không chỉ là lực dòng điện mà còn có cả lực sấm sét! Sấm sét quá cuồng bạo, không phải linh khí nào cũng có thể chịu được.
Đoản mâu của Phùng Kiệt cũng không chịu được lôi điện công phá thời gian dài, nháy mắt đã hỏng.
- Quá kém…
Tần Liệt lắc lắc đầu khẽ thì thầm, hắn lại nhặt Thanh Dực phủ bên cạnh Phùng Luân lên.
Sau đó hắn phát hiện thanh âm tranh đấu bỗng dừng lại, hắn không khỏi mê hoặc nhìn xung quanh đột nhiên sửng sốt. Lúc này, Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Dĩnh, Lăng Hâm… Phùng Dật, võ giả Phùng gia toàn bộ kinh hãi nhìn hắn! Những người này như nhìn thấy yêu ma, bộ dáng kinh hãi chấn động!
- Là hắn sao? Vừa rồi giết Phùng Kiệt hẳn cũng là hắn! A! Ta biết chắc là hắn!
Ánh mắt Lăng Dĩnh bỗng sáng ngời kêu lên.
Bộ dáng Lăng Hâm có chút phức tạp, hắn đột nhiên cúi đầu như xấu hổ không dám đối mặt Tần Liệt.
- Ngươi giấu thật sâu, cả ta cũng bị lừa…
Lăng Phong cười khổ cảm thán nói.
Gương mặt Lăng Ngữ Thi tỏa ánh rặng ngời, nhìn vào mắt nàng làm Tần Liệt nảy sinh chột dạ trong lòng.
- Hóa ra là ngươi! Không ngờ là ngươi! Ta đã nghi vì sao Lăng gia đột nhiên rời đi! Mấy ngày này không ai rời khỏi hạp cốc, chỉ có mình ngươi tự do, xem ra là ngươi giở trò quỷ!
Gương mặt anh tuấn của Phùng Dật không khỏi vặn vẹo tràn ngập âm trầm đáng sợ.
Tần Liệt cũng không đáp lời Phùng Dật, mà nhìn hướng Lăng Phong, Lăng Dĩnh, Lăng Hâm, kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Phùng Kiệt, Phùng Luân chết rồi, còn chờ gì nữa?
Hắn nhìn lướt qua đám người Phùng gia còn sót lại, làm động tác cứa cổ tỏ ý bọn họ giết sạch người Phùng gia.
Lăng Phong lập tức phản ứng lại, thầm hổ thẹn trong lòng, vội vã quát lên:
- Đừng đứng đần ra nữa, giải quyết người Phùng gia trước!
Đám người Lăng Dĩnh, Lăng Hâm cùng rống lên, sĩ khí trào dâng như lang như hổ xông hướng người Phùng gia, toàn lực đánh giết. Ban đầu Lăng gia nằm ở thế yếu, giờ hai cao thủ Phùng Kiệt, Phùng Luân chết, Lăng Phong được giải thoát, thế cục xoay chuyển, Lăng gia đã nắm thế áp đảo!
- Rút lui! Tạm thời rút lui! Đợi tụ họp cùng Toái Băng phủ rồi trả thù!
Phùng Dật thấy thế không ổn, cũng không dám nói nhiều, vội kêu lên.
Theo tiếng quát, nhãn thần hắn lạnh lùng nhìn Tần Liệt, hắn cũng không để ý Lăng Ngữ Thi, là người đầu tiên rút đi.
- Giết! Có thể giết một tên nhiều một tên!
Tần Liệt cũng quát lên, đồng thời linh lực điên cuồng tuôn vào Thanh Dực phủ, mạnh mẽ ném rìu đi.
Rít! Dưới ánh mặt trời, Thanh Dực phủ như lôi long lao hướng cổ gáy Phùng Dật.
Phùng Dật sắc mặt khẽ biến, vội vàng đứng vững thân hình, Nghê Hồng kiếm trong tay không ngừng khua múa tạo ra năm luồng sáng ngăn lấy Thanh Dực phủ.
Ầm ầm ầm ầm ầm! Năm luồng sáng hồng liên tiếp đổ vỡ, hắn không thể không dùng Nghê Hồng kiếm ngăn lại thế công hung mãnh, ngay khi va chạm, thân thể hắn chấn động mạnh, tóc dài bay múa nhanh chóng cháy đen.
Lực sấm sét cuồng bạo qua Nghê Hồng kiếm truyền vào thân thể hắn, nháy mắt làm hắn bị thương. Một ngụm máu tươi đột nhiên phun hướng cổ họng, bị hắn đè ép không phun ra, mắt thấy Tần Liệt sát khí đằng đằng xông đến, Phùng Dật lần đầu tiên trong đời không dám nói gì, vội vã chạy trốn.