Mục lục
Truyện Linh Vực - Nghịch Thương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Lương Nhi có phương pháp độc đáo che lấp khí tức, cường giả chưa tới Bất Diệt cảnh, rất khó từ trên người nàng nhìn ra manh mối.

Bốn người thuận thuận lợi lợi tới vị trí chỗ phòng tù của Đô Linh động.

Đó là một ngọn núi trọc cực lớn chỗ sâu trong Đô Linh động, trong hang động đường đá rắc rối phức tạp, nếu không phải có Hách Liên Tranh chỉ dẫn, bọn họ chỉ sợ tìm chết cũng không thể tìm tới nơi này.

“Tiểu thiếu gia, thật sự là chỉ có ba người các ngươi tới đây?”. Ven đường, Hách Liên Tranh như có chút bất an, lặp lại hỏi.

“Chỉ có ba chúng ta”. Lô Nghị khẳng định nói.

“Đô Linh động động chủ Hà Kiền, ở Niết Bàn cảnh đỉnh phong, mà ta, bởi vì tư chất có hạn, nhiều năm như vậy tuy cũng tu luyện mỗi ngày, đáng tiếc chỉ có tu vi Niết Bàn sơ kỳ”. Hách Liên Tranh tiếp tục xâm nhập phía trước, ngừng một chút, nói: “Trừ Hà Kiền, Đô Linh động còn có ba người đạt tới Niết Bàn cảnh, trong đó hai người ở Niết Bàn cảnh sơ kỳ, một người ở Niết Bàn cảnh trung kỳ. Thực lực bọn họ mạnh hơn một chút, theo ta thấy không thể cường hành động thủ, hay là lặng lẽ đem Lạp Phổ cứu ra. Sau đó ta giúp ngươi thử trộm ra ‘Nguyệt Chi Miện’ như thế nào?”.

“Hách Liên thúc cân nhắc rất chu đáo”. Lô Nghị nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc hai người nói chuyện, Lâm Lương Nhi đột nhiên kéo kéo góc áo Tần Liệt, sắc mặt có chút quái dị.

Tần Liệt ngừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng: “Làm sao vậy?”.

Hách Liên Tranh và Lô Nghị cũng đều khó hiểu nhìn về phía Lâm Lương Nhi.

“Ta muốn nói riêng với Tần Liệt đôi câu”. Thanh âm Lâm Lương Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

Lúc này, bốn người đã tới lòng núi hẳn là nhốt Lạp Phổ, trên đường rất nhiều võ giả Đô Linh động, lúc nhìn thấy Hách Liên Tranh, đều rất cung kính gật đầu chắp tay.

Bọn họ một đường thông suốt.

Trong hang núi, có rất nhiều phân nhánh, không ít phân nhánh đều có phòng bằng đá, từ trong các căn phòng đá đó, mơ hồ có thể nghe được tiếng rên rỉ bi thiết.

Những người đó hẳn cũng là võ giả Đô Linh động nhốt.

“Đã sắp đến nhà tù chỗ Lạp Phổ rồi”. Vẻ mặt Hách Liên Tranh có chút không vui: “Có lời gì, không thể chờ một lát nữa nói sau sao?”.

“Tần Liệt, nếu không... Trước đợi chút?”. Lô Nghị trưng cầu ý kiến.

“Chỉ nói mấy câu!”. Lâm Lương Nhi kiên trì.

Tần Liệt nhìn thật sâu về phía nàng, từ trong mắt nàng thấy được kiên định, trầm ngâm: “Ta nói với nàng đôi câu”.

“Vậy chúng ta đi phía trước một đoạn trước?”. Lô Nghị hỏi.

“Ừm”. Tần Liệt gật đầu.

Hách Liên Tranh quay đầu, lấy ánh mắt hồ nghi nhìn về phía hắn cùng Lâm Lương Nhi, chợt không nói một lời theo Lô Nghị rời khỏi.

Hai người rời khỏi tầm mắt, hàn khí trên người Lâm Lương Nhi tản ra, hình thành một tầng khiên ánh sáng miếng băng mỏng, đem chính nàng và Tần Liệt cùng nhau vây quanh ở giữa, phòng ngừa có người nghe lén được nàng nói chuyện với Tần Liệt.

“Cẩn thận như vậy?”. Vẻ mặt Tần Liệt kinh ngạc: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”.

Hắn biết chuyện ra khác thường tất có nguyên nhân, Lâm Lương Nhi không phải người chuyện bé xé ra to, nếu không có chuyện, sẽ tuyệt không ở lúc này đột nhiên muốn kiên trì nói chuyện với hắn.

“Đại tế ti Đô Linh động kia đang nói dối”. Sắc mặt Lâm Lương Nhi rất nghiêm túc.

Lông mày Tần Liệt đột nhiên nhíu chặt lại, nháy mắt coi trọng lời nàng: “Nói cụ thể một chút!”.

“Đại tế ti vừa mới nói hắn tư chất có hạn, tu luyện mỗi ngày, cũng chỉ có tu vi Niết Bàn sơ kỳ. Nhưng sự thật không phải như vậy, hắn thật ra lấy một loại thủ đoạn bí ẩn, ẩn tàng cảnh giới tu vi của mình, cảnh giới thật sự của hắn... Hẳn là sắp chen thân hồn đàn, có lẽ hắn đã có được một tầng hồn đàn, ta cảm giác không phải đặc biệt rõ ràng”. Lâm Lương Nhi vừa suy nghĩ, vừa nói: “Tóm lại, hắn khẳng định xa xa không chỉ tu vi Niết Bàn sơ kỳ, hắn rõ ràng nói dối đối với các ngươi”.

“Sắp chen thân hồn đàn, thậm chí... Đã có được hồn đàn?”. Sắc mặt Tần Liệt biến đổi lớn: “Ngươi xác định?”.

“Ít nhất có tám phần nắm chắc”. Lâm Lương Nhi gật đầu.

Tần Liệt đột nhiên trầm mặc xuống.

Hắn biết Lâm Lương Nhi tuyệt đối không lừa mình, hắn cũng biết Lâm Lương Nhi bởi vì là Hàn Băng Phượng Hoàng tộc, cho nên trên người có một chút bí mật, đối với hồn đàn cường giả của Nhân tộc có thủ đoạn tra xét rất huyền diệu.

Hắn tin tưởng Lâm Lương Nhi phán đoán không sai.

Như vậy, chính là Hách Liên Tranh nhất định nói dối...

Hắn bắt đầu một lần nữa suy nghĩ chuyện này, suy nghĩ Lô Nghị có thể cũng biết việc này, cố ý thông đồng với Hách Liên Tranh đối phó hắn hay không.

“Nếu Lô Nghị kia, chuyên môn chính là trăm phương ngàn kế muốn đối phó ngươi, hắn nếu cùng Hách Liên Tranh còn có Đô Linh động cùng nhau mai phục... Chúng ta một khi vào hang, chỉ sợ không có khả năng giãy thoát ra”. Đầu óc Lâm Lương Nhi linh hoạt hẳn lên: “Dọc theo đường đi, hắn nhiều lần xác định chúng ta có phải chỉ ba người hay không, nay đến xem khẳng định là ôm lòng bất lương”.

“Ngươi vừa nói như vậy, thật đúng là có chuyện như thế, hắn không ngừng xác nhận, hẳn là không biết chi tiết chúng ta... Lô Nghị nhất định không tham gia vào, bởi vì Lô Nghị biết chi tiết của chúng ta, hắn nếu liên hợp với Hách Liên Tranh hãm hại chúng ta, Hách Liên Tranh sẽ không liên tục truy hỏi”. Tần Liệt cũng nghĩ rõ ràng.

“Bên trong có thể sẽ là một cái bẫy, không biết là chuẩn bị vì Lô Nghị, hay là chuyên môn vì đối phó ngươi”. Lâm Lương Nhi đoán.

Tần Liệt âm thầm gật đầu.



“Hiện tại làm sao bây giờ?”. Lâm Lương Nhi hỏi.

“Còn có thể làm sao bây giờ?”. Tần Liệt quyết định thật nhanh: “Tất nhiên là nghĩ cách rời khỏi trước!”.

“Lập tức đi?”.

“Cũng cần tìm cái lý do”.

“Ngươi muốn đi”.

“Ừm”.

Bên kia, Hách Liên Tranh ở chỗ sâu trong hang núi, chờ một lát, thấy Tần Liệt cùng Lâm Lương Nhi còn chưa theo, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Nữ nhân kia cùng Tần đảo chủ quan hệ thế nào?”.

“Không biết”. Lô Nghị lắc lắc đầu, hắn cũng không phải người lắm chuyện, đối với việc riêng của người khác xưa nay không có hứng thú.

“Cách mỗi mấy canh giờ, Hà Kiền đều sẽ tự mình tới đây một chuyến, tính thời gian một chút nửa canh giờ nữa, hắn sẽ tới chỗ này”. Hách Liên Tranh có chút sốt ruột: “Chúng ta phải đuổi ở trước khi Hà Kiền tới đây, đem sự việc chuẩn bị cho tốt, bằng không chỉ có thể chờ cơ hội lần sau”.

“Ta đi nói cho bọn họ tính cấp bách của thời gian”. Lô Nghị xoay người trở về.

Khi hắn đưa lưng về phía Hách Liên Tranh, ánh mắt Hách Liên Tranh bỗng trở nên sâu thẳm không thấy đáy, cho người ta một loại cảm giác ẩn giấu rất nhiều bí mật.

“Bốp!”.

Một tiếng tát vang dội, đột nhiên từ con đường đá phía sau truyền đến.

“Ngươi rõ ràng đã có nhiều nữ nhân như vậy, vì sao còn muốn trêu chọc ta? Ta đời này không bao giờ muốn gặp ngươi nữa!”.

Ngay sau đó, liền truyền đến thanh âm giận không thể át của Lâm Lương Nhi, sau đó liền nhìn thấy một bóng người hướng bên ngoài phóng đi.

“Nghe ta giải thích! Ngươi nghe ta giải thích!”. Tần Liệt kêu la, còn quay đầu gọi Lô Nghị, nói: “Trước đợi một chút đi, chờ ta xử lý xong việc riêng, sau đó lại đi vào không muộn”.

Hắn hướng Lô Nghị đánh cái ánh mắt, về phần Lô Nghị có thể lĩnh hội hay không, hắn không quản được nhiều như vậy.

Lô Nghị rõ ràng ngây người, hắn hiển nhiên cũng không đoán trước được ở thời khắc mấu chốt, hai người lại làm ra một chuyện phá rối như vậy.

Hắn vẫn nghe nói Tần Liệt trêu chọc không ít nữ nhân, ở phương diện này rất không kìm chế, cho nên hắn vốn cũng cho rằng Lâm Lương Nhi và Tần Liệt cũng là loại quan hệ đó.

Chỉ là, ở lúc này đột nhiên xuất hiện biến cố lớn, như thế nào cũng không hợp thời, hoàn toàn quấy rầy kế hoạch của hắn.

Điều này làm Lô Nghị rất tức giận.

“Bọn họ làm cái quỷ gì?”. Phía sau, Hách Liên Tranh không nén được tức giận, nhịn không được gầm nhẹ ra tiếng.

Tiếng rống của Hách Liên Tranh, tràn ngập một loại không kiên nhẫn cùng nóng nảy rất giấu giếm, điều này làm Lô Nghị tâm thần khẽ động.

Nhiều năm qua, Hách Liên Tranh luôn dạy hắn giáo lý Bái Nguyệt giáo, thái độ luôn là ôn hòa khiêm tốn, tựa như vĩnh viễn không nổi giận.

Cho nên hắn chưa bao giờ nghe Hách Liên Tranh phát ra tiếng rống như vậy.

Hắn chợt nhớ lại Tần Liệt ánh mắt cổ quái trước khi rời khỏi...

“Đừng vội đi, trước đem chính sự làm xong rồi nói sau, chờ một chút!”. Lô Nghị đột nhiên vội vã đuổi theo.

Chỗ sâu trong hang, sắc mặt Hách Liên Tranh xanh mét, trong mắt tràn đầy nóng nảy phẫn nộ.

Nhìn bóng lưng Lô Nghị rời khỏi, hắn trầm ngâm một chút, đột nhiên lấy ra một viên đá tin tức hình trăng non, hướng phía bên trong quát: “Đừng để bọn hắn rời khỏi lòng núi!”.

Trong lúc nhất thời, hang núi vốn tỏ ra vắng lặng, từng cái bóng người đột nhiên tuôn trào ra.

Ngay cả trong rất nhiều phòng tù, những người nhìn như kẻ tù tội, cũng đều đẩy cửa ra lao vào con đường đá.

“Vù vù vù!”.

Trong con đường đá rộng rãi, từng cái bóng người như nguyệt hoa lướt nhanh, rất nhiều khí thế đè nén, còn có sinh mệnh từ trường mênh mông, đột nhiên bột phát ra.

Tần Liệt và Lâm Lương Nhi một trước một sau, nhanh chóng hướng tới bên ngoài hang núi phóng đi, ven đường, các võ giả Đô Linh động, vốn đều là sắc mặt ngây ngốc, sững sờ ở nơi đó không biết nên ra tay chặn lại hay không.

Thường thường ở lúc bọn họ sững sờ, hai người đã chợt lóe rồi biến mất, từ bên cạnh bọn họ lướt qua.

Thẳng đến, đá tin tức trên cổ tay bọn họ truyền đến tiếng đại tế ti Hách Liên Tranh gầm lên, bọn họ mới rốt cuộc tỉnh ngộ lại.

Vì thế đường quay đầu của hai người bọn Tần Liệt không thể thoải mái nữa.

“Mong hai vị tạm thời lưu lại!”.

Sáu võ giả Đô Linh động, Thông U cảnh và Như Ý cảnh không đồng nhất, xếp ra chữ nhất, đem hang đá rời khỏi chặn kín.



Một người cầm đầu có tu vi Như Ý cảnh hậu kỳ, sắc mặt lạnh lẽo, cầm một loại linh khí hình trăng non.

Lâm Lương Nhi xông lên phía trước, quay đầu nhìn Tần Liệt một cái, lấy ánh mắt trưng cầu ý kiến hắn.

Trong lòng Tần Liệt biết tình huống khẩn cấp, lúc này tuyệt đối không thể do dự, tuyệt không thể dài dòng, nếu không rất có thể bỏ lỡ một đường cơ hội rời khỏi.

“Giết!”. Hắn trầm giọng lên tiếng.

Hầu như cùng lúc, từ trong đường đá giao nhau bên cạnh, lao ra ba võ giả Đô Linh động Như Ý cảnh sơ kỳ.

Ba người ngay tại giữa hắn cùng Lâm Lương Nhi, đem hai người tách ra.

“Tần đảo chủ đúng không? Mời lưu lại một chuyến, động chủ của chúng ta thành tâm muốn gặp Tần đảo chủ một phen”. Một người trước mặt ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Câu này của hắn vừa ra khỏi miệng, Tần Liệt liền trăm phần trăm xác định Hách Liên Tranh có vấn đề, bằng không giáo đồ Đô Linh động không có khả năng biết thân phận hắn.

“Ta hôm nay không rảnh. Hắn nếu muốn gặp ta, bảo hắn tự mình đi Viêm Nhật đảo, hoặc là đi Khư Địa cũng được”.

Khi nói chuyện, Tần Liệt rút ra trường đao ‘Lôi Phách’, Thiên Lôi Cức vừa động, trên trường đao lập tức bột phát một luồng điện thật dài màu bạc sáng.

“Rẹt rẹt!”.

Lúc sấm chớp nổ, các dòng điện đan xen, lôi điện hình cầu, liền theo cánh tay hắn vung, từ trên trường đao bay vụt ra.

“Bắt giữ hắn! Động chủ và đại tế ti phân phó. Phải bắt sống!”. Người nọ hét lên.

Từng cái bánh xe hình trăng, như trăng tròn quay tròn lượn vòng, tất cả rơi xuống.

Chỗ sâu trong con ngươi ba người ánh trăng thâm u, trên người hiện ra khiên ánh sáng long lanh, vừa phòng hộ bản thân, vừa lấy bánh xe trăng non chém chết lôi điện hình cầu, còn có luồng điện đan xen.

Chỉ là, những bánh xe hình trăng non đó, vừa va chạm đến lôi điện hình cầu, liền chợt nổ tung lên.

Càng nhiều luồng điện giao nhau, như một tấm mạng nhện lôi điện rộng lớn, lấy Tần Liệt làm trung tâm hướng phía trước phóng đi.

Toàn bộ hang đá rộng lớn, hoàn toàn triệt để bị mạng nhện lôi điện bịt kín, nham thạch cứng rắn trên vách đá truyền đến tiếng vỡ nát ‘rắc rắc rắc’, đỉnh cũng có các khối đá vụn lớn đổ ập xuống.

“Xẹt xẹt xẹt!”.

Vung ‘Lôi Phách đao’, càng nhiều tia chớp giao nhau vạch ra, hòa vào một tấm mạng nhện lôi điện cực lớn kia.

Mạng nhện lôi điện hướng phía trước một đường điên cuồng lao đi.

“Bốp bốp bốp!”.

Ba võ giả Đô Linh động đạt tới Như Ý cảnh sơ kỳ, khiên ánh trăng long lanh trên người, sau khi bị mạng nhện lôi điện đánh, chợt tuôn ra hào quang mỹ lệ rực rỡ như pháo hoa.

Vô số ánh trăng cùng ánh điện bắn ra tung tóe, hoa lệ dị thường, trong hang đá tràn ngập tia điện vỡ vụn như các ngôi sao.

Hào quang lấp lánh như vậy duy trì mấy giây.

“Oành!”.

Một tiếng sét cuồng bạo nổ vang, toàn bộ ánh trăng đều tắt, chỉ còn luồng điện lóa mắt như trước.

Ba võ giả Đô Linh động toàn thân cháy đen, toàn thân tia điện nhỏ vụn như đốm lửa lóng lánh, đã hấp hối ngã xuống đất không dậy nổi.

Bọn họ bị lực lượng sấm chớp đánh cho chỉ còn một hơi.

Không lãng phí một giây, Tần Liệt thân như luồng điện, nháy mắt từ giữa bọn họ xẹt qua.

Phía trước, Lâm Lương Nhi giống như thân thể băng tinh, quanh thân hàn khí khắc nghiệt tản ra, cũng từ trong sáu võ giả Đô Linh động ngăn trở lao ra.

Sáu võ giả đó, người cảnh giới mạnh nhất đạt tới Như Ý cảnh hậu kỳ, cảnh giới chân thật so với Tần Liệt còn hơi cao hơn một bậc.


Lại ở dưới hàn băng linh quyết ‘Băng Phong Thiên Địa’ của Lâm Lương Nhi, bị đông lạnh thành sáu bức tượng băng, ngay cả thức hải và tư duy cũng bị đóng băng.


Hàn Băng Phượng Hoàng cấp bảy, tương đương với võ giả Niết Bàn cảnh của Nhân tộc, nàng lại khổ tu Băng Đế truyền thừa, hơn nữa lấy mạch khoáng ‘Thiên Băng Hàn Tinh’ không ngừng tăng cường cực hàn linh lực trong cơ thể, điều này làm thực lực thật sự của nàng, có lẽ có thể cùng võ giả Niết Bàn cảnh trung hậu kỳ chiến một trận.


Vẻn vẹn sáu võ giả Đô Linh động Như Ý cảnh cùng Thông U cảnh kia tất nhiên không thể cản lại nàng.


“Đối phương hạ quyết tâm muốn lưu lại chúng ta, từ giờ trở đi, chúng ta phải lao ra nhanh hơn một chút!”.


Sau khi hội họp với Lâm Lương Nhi, Tần Liệt cũng không dừng lại, trên người các dòng điện lóng lánh, như tia chớp bắn nhanh ra ngoài hang.


Lâm Lương Nhi cũng hóa thành một chùm băng quang cùng hắn song song tiến lên.


Hang đá tuy rộng rãi, vẫn so ra kém bên ngoài, cho nên rất nhiều sát chiêu huyền ảo của Tần Liệt không thể thi triển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK