Đây là một điều dung hợp bốn loại linh quyết huyền diệu Huyết Linh Quyết, Lôi Điện, Hàn Băng, Đại Địa. Dị vật như có sinh mệnh, thân hình dài to của nó uốn éo, nháy mắt đã tới trước mắt Phạm Nhạc.
- Ầm ầm ầm!
Mãng xà há mồm phun mạnh, tiếng sấm cuồn cuộn, một đám lôi cầu bắn tới Phạm Nhạc.
Trong lôi cầu chứa mưa đá như thiên thạch, hoa băng như hàn đao, huyết hoa đầy gai nhọn đâm tới Phạm Nhạc.
Ngay dưới chân Phạm Nhạc, mặt đất truyền đến một tiếng nổ vang. Địa tâm lực như gông xiềng nhìn không thấy nháy mắt trói người Phạm Nhạc.
Gã vừa muốn vận Linh quyết thì đột nhiên yết hầu sặc một cái, một ngụm máu tươi mất khống chế phun ra.
Bình bình! Bình bình!
Tim gã đập kịch liệt, máu tươi toàn thân như bị lực lượng vô danh dẫn dắt, chảy mạnh trong mạch máu gã.
Phạm Nhạc bỗng nhiên luống cuống tay chân.
- Đây, đây là…
Phùng Dung kinh ngạc nhìn về phía Lang Tà, trong mắt đầy mê hoặc, dường như có phần không dám xác định.
- Dung hợp Linh quyết!
Lang Tà hít sâu một hơi, mắt hiện vẻ kinh hãi.
- Trình độ dung hợp thế này quả thực xem thế là đủ rồi, ta chưa bao giờ thấy phương thức chiến đấu dung hợp thuộc tính linh quyết bất đồng.
- Ta còn chưa từng nghe thấy bao giờ.
Phùng Dung kêu lên sợ hãi.
Từ xa xa, dưới một gốc cây cổ thụ, Tống Đình Ngọc từ trên cao nhìn xuống trận chiến.
Đến lúc nàng phát hiện Tần Liệt kéo bùn lầy ngưng kết thành mãng xà, dùng Hàn Băng luyện cốt, Lấy Huyết Linh Quyết giao khí huyết, lại dùng Lôi Điện cho lực lượng, gương mặt nàng cũng đầy vẻ khó tưởng tượng.
Các Linh quyết khác thuộc tính thường tương sinh tương khắc khó nhận biết. Hai bộ đã khó ở cùng một chỗ, huống chi là bốn loại?
Tần Liệt dung hợp bốn loại Linh quyết, như bàn tay của Thần, mạnh mẽ tạo thành một mãng xà sinh long hoạt hổ, quả thực là thần tích!
Tất cả mọi người toàn trường chẳng những chưa bao giờ từng chứng kiến, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe tới thủ đoạn kinh sợ như thế.
- Không có khả năng! Điều này sao có thể!
Phạm Nhạc thét chói tai, theo bản năng gã chợt lui, vẻ mặt kinh hãi.
Nhưng mà, lôi điện như mưa, nhũ băng, hoa băng, huyết quang như bão tố, đại địa trói buộc, máu tươi trong người dị thường đều khiến hắn không kịp tránh né.
Chỉ trong chốc lát, thân Phạm Nhạc bị dìm ngập, bị bốn loại Linh quyết Huyết Linh Quyết, Lôi Điện, Hàn Băng, Đại Địa cuồng oanh lạm tạc, trực tiếp bao phủ.
- Uỳnh ầm ầm! Uỳnh ầm ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp truyền ra từ chỗ Phạm Nhạc; cả khu vực cát bay đá chạy; năng lượng hỗn loạn vặn vẹo; dao động quỷ dị đầy rẫy khiến lòng người run rẩy.
Về phần mãng xà kia, đầu chui vào khu vực đó, răng rắc răng rắc, đang cắn gì đó…
- Phù…
Tần Liệt phun ra một ngụm khí đục thật dài, chỉ cảm thấy thần thanh mắt sáng, cục tức trong ngực được phóng thích. Linh hồn hắn chấn động, Hồn hồ trong vắt.
Sâu trong mắt hắn mơ hồ thấy được bóng dáng của một hồ nước thâm thúy, hai cái hồ trong vắt, sâu không thấy đáy như bị hắn thu vào đồng tử.
Con mắt là nơi phản chiếu tâm linh, có thể nhìn thẳng vào biến hóa trong Hồn hồ.
- Vạn Tượng cảnh trung kỳ!
Phùng Dung vẫn chăm chú nhìn hắn, vừa nhìn thấy biến hóa nơi đồng tử của hắn lập tức la hoảng lên.
Lang Tà cũng hơi chấn động.
Trong chiến đấu, vì Tần Liệt phóng thích buồn bực trong lòng, bởi vì lửa giận không cam lòng được phát tiết ra, như đẩy ra mây mù thấy cầu vồng, quét sạch bóng ma trong Hồn hồ, như nước chảy thành sông đạt đến Vạn Tượng cảnh trung kỳ.
- Răng rắc! Răng rắc! Gào gào!
Khu vực cát đá bay loạn, xương cốt Phạm Nhạc như bị cắn nát, gã kêu lên thảm thiết.
Nhưng vì bùn cát che khuất, mọi người không thể nhìn rõ cảnh tượng đích thực bên trong.
Giờ phút này mặt Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng đột nhiên như màu đất.
Nhất là Ứng Hưng Nhiên, mắt thấy Tần Liệt ngồi dậy, như bỗng nhiên như thay đổi thành một người khác, lão vẫn cảm thấy bất an mơ hồ.
Nay tuyệt đối Phạm Nhạc bị vây trong hoàn cảnh xấu, dường như bị Tần Liệt giày vò thống khổ, điều này làm cho lão kinh hãi muốn chết.
- Tần Liệt! Phạm Nhạc là người Hợp Hoan tông, ngươi, ngươi thấy được thì thu tay thôi!
Ứng Hưng Nhiên bỗng nhiên nhớ lại thân phận Phạm Nhạc, sắc mặt kinh biến, quát lớn:
- Hợp Hoan tông là thế lực cấp Xích Đồng của Thiên Vận đại lục. Phạm Nhạc chỉ là người đi trước bọn họ phái tới thôi, không bao lâu nữa cường giả Hợp Hoan tông sẽ đến, ngàn vạn lần người đừng chọc đại phiền toái!
- Tần Liệt, thu tay lại đi, thân phận bối cảnh người này không phải đồ trưng bày. Nếu ngươi thật sự giết hắn rồi, về sau sợ là rất khó giải quyết.
Sau khi Phùng Dung ở khiếp sợ qua đi, cũng kịp phản ứng, vội nói:
- Mang theo Linh văn trụ rời đi đi, Khí Cụ tông này... Ngươi không ở lại cũng thế.
Lang Tà không hé răng mà chỉ híp mắt, nhìn về phía đám người phía sau.
- Lúc ta trọng thương ngã xuống đất sao ngươi không ngăn Phạm Nhạc hạ sát thủ?
Sắc mặt Tần Liệt bình tĩnh đến đáng sợ, hắn không thèm liếc mắt về phía Phạm Nhạc một cái, chỉ tùy ý bước tới Ứng Hưng Nhiên.
Ven đường mọi người vừa nhìn thấy hắn đi tới đều nhường đường cho hắn.
Để cho hắn đi tới trước mặt Ứng Hưng Nhiên.
- Ta, ta có nhắc nhở Phạm Nhạc!
Ứng Hưng Nhiên mặt đỏ tai hồng nói, chợt giận tím mặt, quát:
- Tần Liệt, ngươi có ý gì? Còn nữa, thân phận là ngươi gì? Sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?
Lão có phần kinh hãi, cho nên xuất ra thân phận Tông chủ Khí Cụ tông muốn dùng khí thế áp chế Tần Liệt.
Trong mắt Tần Liệt, giờ phút này không có phẫn nộ, không có tức giận, bình tĩnh có chút khác thường, làm toàn thân lão bất an.
Lão sợ hãi từ bản năng.
- Thân phận?
Tần Liệt hờ hững, nhìn thật sâu vào mắt Ứng Hưng Nhiên, đột nhiên nói:
- Thân phận có thể biến đổi!
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, hắn ra tay như tia chớp, lập tức bớp cổ Ứng Hưng Nhiên. Chỉ bằng tay trái đã nhấc hẳn thân thể Ứng Hưng Nhiên lên.
- Tần Liệt!
- Tần Liệt!
- Ngươi làm gì thế?
- Ngươi điên rồi phải không?
Các võ giả Khí Cụ tông đều thét lên chói tai, đều bị cử chỉ đột ngột này của hắn dọa phát sợ.
Ngay cả Lang Tà và Phùng Dung cũng biến sắc.
- Ô ô! Ô ô ô!
Sắc mặt Ứng Hưng Nhiên trướng lên đỏ bừng, hai chân đá loạn trên không, hai tay cố sống cố chết cào tay trái Tần Liệt, liều mạng muốn thoát ra.
Nhưng tay trái Tần Liệt như sắt khóa bóp chặt cổ của lão, bất kể lão cố sức, giãy dụa ra sao đều không chút lay động.
- Không có ta nhờ Huyết Lệ cứu, từ nửa năm trước ngươi đã chết thảm. Không phải ta cầu Huyền Thiên minh cứu ngươi, ngươi cũng đã chết. À, đúng rồi, sớm hơn một chút, không phải ta bảo Huyết Lệ ngăn cản Huyết Ảnh, ngươi và Tam đại cung phụng cũng đã chết.
Tần Liệt nhếch miệng cười, nụ cười kia tà ác lạnh lẽo nói không nên lời, thấp giọng nói:
- Ta có thể cho ngươi sống, cũng có thể, cho ngươi chết!
- Ặc ặc!
Tròng mắt Ứng Hưng Nhiên sắp lồi ra ngoài. Lão trừng mắt, sắp đứt hơi, sợ hãi nhìn Tần Liệt, ánh mắt cầu xin buông tha.
Tần Liệt nhìn lão, cười lắc lắc đầu, chợt nhìn về phía Tam đại cung phụng cũng đang sợ hãi khó hiểu, nói:
- Các ngươi đã từng nói, nếu không phải vì Ứng Hưng Nhiên đã tỉnh thì ta đây chính là Tông chủ Khí Cụ tông, đúng không?
Tam đại cung phụng máy móc gật đầu.
Tần Liệt nhếch miệng, vui vẻ nói:
- Vậy thì đơn giản, hiện tại ta làm cho Ứng Hưng Nhiên vĩnh viễn không tỉnh lại, tiếp tục ngồi Tông chủ vị Khí Cụ tông của ta.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người Khí Cụ tông ngây dại.
Ngay cả Tống Đình Ngọc đằng xa, cả Lăng Ngữ Thi, vẻ mặt đều quái lạ.
Một lần nữa giết Ứng Hưng Nhiên, làm cho lão vĩnh viễn không tỉnh lại, có thể tiếp tục ước định lúc trước? vậy là hắn có thể bình yên tiếp tục làm Tông chủ Khí Cụ tông?
Ngụy biện kiểu gì thế?
Hắn thực sự có can đảm giết chết lão tông chủ ngay đương trường, đoạt quyền ngay trước mặt bao người?
- Tần Liệt! Ngươi đừng làm ẩu!
Ngay cả Lang Tà cũng không nhịn được nữa rồi, lần đầu quát lên.
Trước đó hiển nhiên lão cũng bị cử chỉ điên cuồng của Tần Liệt làm cho kinh sợ, cho nên phản ứng mới chậm chạp.
- Tần Liệt! Ngươi, ngươi đừng như vậy a!
Phùng Dung cũng thét to.
- Thật có lỗi, chính như lời Phạm Nhạc nói, đã quá muộn...
Tần Liệt quay đầu nhìn về phía Lang Tà và Phùng Dung vọt tới, mỉm cười với họ.
- Răng rắc!
Tiếng cổ gáy giòn tan vang ra, cổ gãy, đầu của Ứng Nhiên không hiểu sao cũng vỡ toác.
Đầu người nổ tung, bắn ra não tủy, vừa đúng lúc dính vào mặt Tam đại cung phụng.
Sắc mặt La Chí Xương, Phòng Kỳ, Tương Hạo hết đỏ lại trắng, còn dính máu đen. Trong đáy lòng họ giờ chỉ có sợ hãi, dày nặng đến mức có lẽ không bao giờ có thể giải tỏa được.
Không để ý Lang Tà, Phùng Dung khuyên can, ngay trước mặt mọi người điên cuồng đánh chết Ứng Hưng Nhiên, đánh chết lão nhất đại tông chủ Khí Cụ tông, bước tiến cuồng bạo này thực nghe mà rợn cả người.
Tam đại cung phụng máu me đầy mặt, nhưng không vươn tay lau sạch, thậm chí không lui về sau.
Hiển nhiên đã bị hành vi hung tàn của Tần Liệt dọa ngốc.