Mục lục
Truyện Linh Vực - Nghịch Thương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi không cần lo lắng Huyết Lệ, hắn sẽ tuyệt đối không sao, Sở Diệu Đan kia nhiều lắm cũng chỉ là vây khốn hắn, muốn làm Huyết Lệ bị thương nặng cũng không thể, đánh chết càng là nói nhảm mà thôi”. Lô Nghị đầu cũng không ngẩng, thuận miệng hạ định nghĩa: “Huyết Lệ dung hợp là thân thể cùng bảy tầng hồn đàn của Huyết chi thủy tổ, ở sau khi thật sự dung hợp, hắn mặc dù không thể đem toàn bộ lực lượng của thủy tổ phóng thích, cũng không phải ai cũng có thể làm hắn bị thương. Thân thể cùng hồn đàn của hắn, bản thân đã là linh khí cường đại nhất, Sở Diệu Đan hao hết toàn bộ lực lượng, cũng không có một tia khả năng đánh chết Huyết Lệ”.

“Huyết Lệ không giãy thoát ra, không ai có thể đối phó Văn Tân, lấy thủ đoạn của Văn Tân, có thể nháy mắt xoay chuyển thế cục!”. Mạt Linh Dạ vội nói.

“Vậy ngươi rời khỏi nơi này trước, ta đi đánh thức Tần Liệt, xem hắn có cách nào ứng phó cục diện bị động này không”. Lô Nghị rốt cuộc gật đầu.

Mạt Linh Dạ nhìn hắn một cái, biết người này cứng đầu, không thể trông cậy vào hắn thỏa hiệp.

“Được, ta rời khỏi trước một lát, ngươi giúp ta đem Tần Liệt cấp cứu tỉnh”. Nói xong như vậy, Mạt Linh Dạ gọi qua vài tên thân tín Huyết Sát tông, thấp giọng dặn dò đôi câu, liền từ chiến hạm xương trắng nhẹ nhàng bay khỏi.

Lúc này, tầm mắt của rất nhiều người vây xem, đều tập trung ở trên người Sở Diệu Đan, Văn Tân cùng tám thi thể thần, còn có Tần Liệt.

Không ai đặc biệt chú ý tới động hướng của Mạt Linh Dạ.

Lô Nghị đứng ở tại chỗ, yên lặng chờ, chờ đợi Mạt Linh Dạ rời xa nơi thị phi này, sau đó mới sẽ tìm cơ hội động thủ.

Mà lúc này, khí thế Văn Tân hoàn toàn áp chế tám thi thể thần, hơn nữa có thể rảnh tay.

Lại là một khối khí bão, từ trong phong bạo hồn đàn của hắn phiêu dật ra, biến ảo thành sát linh, cắm đầu lao về phía hải đảo cách đó không xa.

Sát linh kia vừa hạ xuống, lập tức liền nhìn thẳng Mạc Tuấn, một dòng khí thật dài phun trào ra, lập tức quấn lấy Mạc Tuấn.

Mạc Tuấn công nhận mạnh nhất trong Huyết Sát thập lão, sau khi bị hơi thở bao lấy, đột nhiên biến mất từ trong mọi người.

“Văn trưởng lão ra tay rồi!”.

Rất nhiều môn nhân Huyễn Ma tông, vừa thấy sát linh hiện ra, đột nhiên phấn chấn hẳn lên.

Đám người Văn Hà, Sư Tú Linh, Sư Duệ Tiệp, mắt cũng sáng lên, trở nên tinh thần phấn chấn.

Bọn họ rất rõ cường giả hai tầng hồn đàn có thể tạo thành lực phá hoại khủng bố cỡ nào.

Huyết Sát tông và Viêm Nhật đảo bên này, nếu không có cường giả hai tầng hồn đàn cùng cấp bậc chống lại, chỉ cần một mình Văn Tân, đã đủ để đem võ giả Huyết Sát tông, Viêm Nhật đảo chém giết sạch sẽ!

“Giết! Giết sạch bọn chúng cho ta!”.

Văn Tân khống chế hai tầng hồn đàn như cơn lốc, giãy thoát tám thi thể thần dây dưa, chậm rãi hướng tới hải đảo.

Một con tiếp nối một con sát linh, biến ảo thành thái cổ hung thú hung ác tàn bạo, cũng rít gào ngao ngao, phóng ra khí thế kinh thiên động địa.

Trên hải đảo, môn nhân Huyễn Ma tông vốn thua toàn diện, đều phấn khởi hẳn lên.

Trái lại, võ giả Huyết Sát tông và Viêm Nhật đảo, mắt thấy một cường giả hai tầng hồn đàn sắp gia nhập vòng chiến, sắc mặt đều tái đi.

“Trận chiến trên trời, mới có thể quyết định thế cục cuối cùng, lực chấn nhiếp của một cường giả đỉnh phong, vượt xa tất cả!”. Miêu Văn Phàm quát trầm thấp.

Rất rất nhiều người vây xem, nhìn thấy Văn Tân từ trong tám thi thể thần phong tỏa lao ra, vẻ mặt cũng biến đổi lớn.

Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền, còn có Cát Vinh Quang những người đó, càng là kinh hãi biến sắc.

Không ai có cách ngăn cản Văn Tân giờ phút này.

Chỉ cần để cho Văn Tân bước lên hải đảo, Huyết Sát tông, Huyết Mâu, sẽ nháy mắt máu thịt bay tứ tung, thời gian cực ngắn bị chém giết cường giả Niết Bàn cùng Phá Toái cảnh, do đó dẫn tới thế cục trận chiến mặt đất hoàn toàn nghịch chuyển lại.

“Ài...”.

Hồng Bác Văn nhìn về phía Tần Liệt vẫn đang nhắm mắt, không khỏi thở dài thật sâu, mặt đầy nản lòng bất đắc dĩ.

Nếu không phải Tần Liệt đột nhiên mai danh ẩn tích hơn một canh giờ, nếu trong lúc đó, Tần Liệt có thể điều khiển ‘Huyền Lôi Tâm Hạch’, làm bị thương nặng nhiều võ giả Huyễn Ma tông hơn.

Như vậy, chỉ sợ ở trước khi Liệt Diễm thần hỏa trên tám thi thể thần cháy hết, Văn Tân sẽ suất lĩnh Huyễn Ma tông rút lui.

- Bởi vì Văn Tân và người của Huyễn Ma tông cũng không biết thi thể thần chỉ có thể phát huy chiến lực mạnh hơn ba canh giờ.

Đáng tiếc, ở thời điểm mấu chốt nhất, Tần Liệt đột nhiên yên lặng không hiểu, dẫn tới chưa đem ưu thế mạnh nhất của ‘Huyền Lôi Tâm Hạch’ bày ra.

Cũng làm Văn Tân kiên trì đến giờ khắc này thi thể thần cháy hết thần hỏa.

“Thật sự là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà”. Trong lòng Hồng Bác Văn cảm khái ngàn vạn.

“Ồ! Lô Nghị! Ngươi tới làm gì? Ngươi không phải nên đang bảo vệ đại tẩu sao?”. Lúc Hồng Bác Văn cảm thán, đột nhiên phát hiện Lô Nghị lặng yên đến, đứng vững ngay tại phía sau Tần Liệt.

Tuy Lô Nghị cũng là một trong Huyết Sát thập lão, nhưng Lô Nghị từ trước đến nay có chút không hợp với chín người còn lại, chỉ là như cái bóng hàng năm theo ở bên cạnh Mạt Linh Dạ.

Hồng Bác Văn cũng biết Lô Nghị thật ra cũng không quan tâm Huyết Sát tông sinh tử tồn tại, trong mắt chỉ có Mạt Linh Dạ “đại tiểu thư” này, chỉ biết bảo hộ Mạt Linh Dạ không chịu uy hiếp.



Trừ cái đó ra, việc khác, hắn mặc kệ không hỏi, cũng chưa bao giờ biểu lộ ra bất cứ hứng thú gì.

Lô Nghị đột nhiên đến, làm Hồng Bác Văn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không rõ hắn muốn làm gì.

“Nhận đại tiểu thư nhắc nhở, ta đến cường hành đánh thức Tần Liệt”.

Bỏ lại một câu như vậy, đứng ở sau tám cây Lôi Cức Mộc, sâu trong con ngươi Lô Nghị chợt hiện ra hai vầng u ảnh trăng tàn mông lung.

Hồng Bác Văn phút chốc cả kinh.

Không đợi hắn phản ứng lại, chỉ thấy các vầng trăng tròn u quang lại từ trong mắt Lô Nghị mơ hồ đi ra, tản ra hào quang nguyệt hoa sáng tỏ vô cùng, nhất nhất bay về phía khóe mắt Tần Liệt.

U ảnh trăng tròn chợt lóe rồi biến mất ở khóe mắt Tần Liệt.

“Bái Nguyệt giáo! Nguyệt Hoa Tẩy Luyện đại pháp!”. Hồng Bác Văn nhịn không được hô khẽ ra tiếng.

Linh quyết lúc này Lô Nghị thi triển ra, rõ ràng là bí thuật Bái Nguyệt giáo ‘Nguyệt Hoa Tẩy Luyện đại pháp’, loại bí thuật này lấy lực lượng U Nguyệt âm hàn tẩy luyện linh hồn, ôn dưỡng hồn hồ ý niệm, cực kỳ huyền diệu.

Đồn đại, võ giả tinh thông ‘Nguyệt Hoa Tẩy Luyện đại pháp’, đêm khuya phun ra nuốt vào nguyệt hoa thanh tẩy tôi luyện linh hồn, cuối cùng có thể làm chân hồn ngưng tụ thành hình thái mây đen, có được đủ loại ảo diệu quỷ thần khó lường.

Võ giả có thể tu tập ‘Nguyệt Hoa Tẩy Luyện đại pháp’, đều là thành viên hạch tâm nhất của Bái Nguyệt giáo, được xưng hô là ‘Nguyệt Thần vệ sĩ’, là vũ lực đỉnh phong của Bái Nguyệt giáo.

Mà Bái Nguyệt giáo, ở rất nhiều năm trước, thì là thế lực cấp Bạch Ngân cường đại nhất của Bạo Loạn chi địa.

Chỉ là, về sau theo Tịch Diệt tông quật khởi, còn có nội bộ Bái Nguyệt giáo nhiều lần xảy ra chiến đấu, khiến Bái Nguyệt giáo chậm rãi xuống dốc.

Thời gian cách nhiều năm, Bái Nguyệt giáo dần dần diễn biến, không biết như thế nào trở thành tà giáo số một của Bạo Loạn chi địa, toàn bộ giáo đồ đều bị xưng hô là tà ma.

Cái này cũng khiến giáo đồ chân chính của Bái Nguyệt giáo đều mai danh ẩn tích hẳn đi.

Rất rõ ràng, Lô Nghị này chính là thành viên hạch tâm của Bái Nguyệt giáo, tu ‘Nguyệt Hoa Tẩy Luyện đại pháp’, hắn ít nhất cũng là một gã ‘Nguyệt Thần vệ sĩ’.

Thời kỳ Bái Nguyệt giáo xưng bá Bạo Loạn chi địa, ‘Nguyệt Thần vệ sĩ’ chính là chiến lực cường đại nhất, được toàn bộ thế lực kính ngưỡng.

“U Nguyệt Hoán Thần!”.

Lô Nghị vừa phóng thích u ảnh trăng tròn, vừa lấy linh hồn dẫn đường kêu gọi, muốn đem Tần Liệt từ trong bí cảnh trong tu luyện bình hòa đánh thức.

Đây là một loại phương thức không thương tổn linh hồn nhất.

“Ồ!”.

Lô Nghị đột nhiên cả kinh, U Nguyệt động sát thần quang của hắn, vừa vào thức hải linh hồn của Tần Liệt, liền mơ hồ phát giác được ở trong thức hải của Tần Liệt, thế mà lại lưu lại khí tức nguyệt hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Đó là nguyệt năng tinh thuần giáo đồ Bái Nguyệt giáo thuần khiết hàng đêm khổ tu, mới có thể từ hàn nguyệt thu hoạch.

“Chẳng lẽ...”.

Ánh mắt Lô Nghị bối rối, còn cho rằng Tần Liệt cũng là ‘dư nghiệt’ Bái Nguyệt giáo, tâm cảnh giếng cổ không gợn sóng đó của hắn, cũng lần đầu nhộn nhạo lên tầng tầng cuộn sóng.

Hắn không biết, các nguyệt năng lưu lại đó, chính là Nguyệt Cơ, Thủy Cơ, Dạ Cơ lúc ấy vì phá vỡ bức tường ký ức của Tần Liệt, dẫn đường năng lượng hàn nguyệt trùng kích lưu lại.

“Tỉnh lại đi”.

Từng vầng U Nguyệt tàn ảnh, ở trong thức hải Tần Liệt chợt vỡ tan, hóa thành các linh hồn phù tự thần bí hình trăng non.

Còn đang lấy ‘thiên lôi rèn hồn’, Tần Liệt bị đột nhiên kinh động, chợt mở mắt ra.

“Xẹt xẹt xẹt!”.

Ngọn lửa như lóe ra điện mang trên người hắn phút chốc tắt.

“Chuyện gì vậy?”. Hắn bất mãn hướng phía Lô Nghị chất vấn.

“Tự ngươi xem đi”. Lô Nghị lạnh nhạt đáp lại.

Tần Liệt nhìn quanh.

Hắn đầu tiên nhìn thấy Liệt Diễm thần hỏa trên người tám thi thể thần cháy hết, thi thể thần Liệt Diễm thần hỏa tắt, chiến lực rõ ràng không đủ, lấy tốc độ tương đối chậm chạp, đang hướng hải đảo áp sát.

Vừa thấy trên thi thể thần cháy hết, mà môn nhân Huyễn Ma tông chưa rút đi, hắn lập tức liền ý thức được không ổn.

Tầm mắt hắn từ trên hướng phía dưới nhìn ra xa.



Hải đảo đó vốn thuộc về Phan gia, giữa không trung, một lão giả Huyết Sát tông mặc áo màu máu, huyết tương trên người chảy ồ ồ, như một dòng suối máu tươi từ trên trời chảy xuống.

Dấu hiệu sinh mệnh trên thân người nọ đã biến mất không thấy.

“Lão Đằng!”.

Mắt Hồng Bác Văn đỏ bừng, thân thể ục ịch, cùng miệng hắn cùng nhau nhẹ nhàng rung động.

Tần Liệt lập tức nhớ lại tên họ Huyết Sát thập lão, tâm tư khẽ động, liền biết lão giả được Hồng Bác Văn xưng hô là ‘Lão Đằng’, hẳn chính là một trong Huyết Sát thập lão Đằng Minh, cảnh giới tu vi Niết Bàn trung kỳ.

Đằng Minh ở lúc rơi xuống, trong thân thể máu tươi chảy ròng ròng, có dòng khí xám xịt dâng trào.

Cái này rõ ràng là bị lực lượng cơn bão của Văn Tân giết chết.

“Văn Tân lại theo dõi Biện Thao rồi”. Lô Nghị khẽ nhíu mày.

Một lão giả Huyết Sát tông mặc áo màu máu, hình thể cũng hơi béo, bàn tay đỏ tươi mở ra, như gầu xúc đầm đìa máu.

Hai tay hắn khi vung, từng mảng huyết quang rải khắp bốn phương, làm võ giả Huyễn Ma tông ùn ùn thét chói tai bạo lui.

Người này tên Biện Thao, cũng là một trong Huyết Sát thập lão, thân cận nhất với Hồng Bác Văn.

Lúc này, Văn Tân khống chế hai tầng hồn đàn, hồn đàn xám xịt kia như cơn lốc, giống như muốn một miếng đem Biện Thao nuốt hết.

“Ta liều mạng với hắn!”.

Hồng Bác Văn rốt cuộc không kìm chế được, hóa thành một đạo huyết quang thật dài, cũng hướng tới hải đảo lao đi.

Lúc này, khu vực vài trăm thước quanh thân Văn Tân, rất nhiều võ giả Huyết Sát tông đều bị lưỡi dao gió đổ ập xuống tập kích, đầy người đều là lỗ hổng đầm đìa máu, rất nhiều vết thương sâu có thể thấy được xương.

Không ít võ giả Thông U cảnh Như Ý cảnh mảnh thịt bay tán loạn, thế mà lại ở thời gian ngắn ngủi, bị ngọn gió cắt thành bộ dáng đáng sợ bộ xương dính máu.

Ngược lại, võ giả Huyết Mâu, bởi vì cảnh giới chỉnh thể rõ ràng thấp hơn Huyết Sát tông, lại không có một cường giả Niết Bàn cảnh tọa trấn, cho nên cũng chưa dẫn tới Văn Tân điên cuồng giết hại.

Có lẽ, ở trong mắt Văn Tân, các võ giả Huyết Mâu đó căn bản không quan hệ.

Mục đích của hắn, chỉ là muốn trong thời gian ngắn nhất, làm lực lượng đỉnh phong của Huyết Sát tông nhanh chóng bị diệt.

“Nếu ngươi không thể ngăn trở Văn Tân, trận này qua đi, Huyết Sát tông và Viêm Nhật đảo đều sẽ xóa tên khỏi Bạo Loạn chi địa”.

Lô Nghị đem hắn cường hành đánh thức sắc mặt lạnh nhạt, ngữ khí bình tĩnh, tựa như chỉ là một người ngoài cuộc, không quan tâm Huyết Sát tông tồn vong chút nào.

Lô Nghị cũng quả thực hờ hững bất động.

Đằng Minh và hắn đều là Huyết Sát thập lão, hắn nhìn Đằng Minh bị Văn Tân giết chết, ngay cả mí mắt cũng chưa nhăn một cái.

“Biện Thao, Hồng Bác Văn, Mạc Tuấn, Mông Phụng, bọn họ sẽ một người tiếp nối một người chết đi”.

Sau khi để lại câu này, hắn không có chút giác ngộ thay thế Hồng Bác Văn che chở Tần Liệt, mà là xoay người liền hướng tới bên ngoài bay đi.

- Hắn đi phương hướng Mạt Linh Dạ rút lui.

“Tần Liệt! Ngăn cản Văn Tân!”.

Xa xa, Tống Đình Ngọc trên một chiếc Lưu Kim Hỏa Phượng mở cổ họng kêu la, trên khuôn mặt diễm lệ tràn ngập vội vàng.

Tần Liệt theo bản năng nhìn về phía bên kia.

Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền, Cát Vinh Quang, còn có rất nhiều Huyết Mâu vệ sĩ, cùng võ giả đã thề tùy tùng Viêm Nhật đảo, đều là lòng nóng như lửa đốt.

Chỉ tiếc sức chiến đấu của bọn họ cực kỳ có hạn, cho dù là lập tức dùng hết toàn lực tiến vào hải đảo, cũng không thể tạo ra chút tác dụng.


Bọn họ đều đã đem hy vọng gửi gắm ở trên người mình sau khi tỉnh dậy.


Vì thế sắc mặt Tần Liệt ngưng trọng hẳn lên.


“Rốt cuộc tỉnh rồi, đáng tiếc tất cả đều đã quá muộn, tám thi thể thần không đủ lực lượng tiếp tục cuốn lấy Văn Tân, không thể làm hắn một lần nữa chúa tể đại cục”.


Miêu Dương Hú lắc lắc đầu, cho rằng trận này đến một bước này, không sai biệt lắm đã tương đương với kết thúc rồi.


Hắn không cho rằng còn có thể có biến số mới phát sinh.


“Huyết Sát tông và Viêm Nhật đảo, sở dĩ bị thua, chính là bởi vì lực lượng đỉnh phong không đủ. Nếu, nếu bọn họ có hai hồn đàn cường giả thật sự, có thể làm Sở Diệu Đan cùng Văn Tân không thể thoát thân, bó tay bó chân, trận này bọn họ rất có thể đạt được thắng lợi cuối cùng”. Miêu Mỹ Du cho ra kết luân...


“Một hồn đàn cường giả đúc thành, ý nghĩa lượng lớn linh tài, chính là ván cược của một thế lực tích lũy nhiều năm!”. Vẻ mặt Miêu Dương Hú nghiêm túc: “Thanh Nguyệt cốc chúng ta ở trong thế lực cấp Xích Đồng, tích lũy cũng có thể nói là cầm cờ đi trước, nhưng dù vậy, chúng ta cũng hao phí gần ba trăm năm thời gian, mới gom góp được đủ tài liệu lão gia chủ rèn luyện một tầng hồn đàn. Dù vậy, lúc một bước cuối cùng, lão gia chủ còn mượn dùng lực lượng Khương Chú Triết, vậy mới thật sự thành công”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK