Mục lục
Truyện Linh Vực - Nghịch Thương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía đông Thiên Lục đại lục, một mảng hải vực hoang vắng nối liền Đông Di, điểm xuyết rời rạc các hải đảo tử khí trầm trầm.

Trên mỗi một hải đảo đều không có khí tức sinh mệnh.

Sáng sớm một ngày này, lúc mặt trời chưa hiện lên, một bóng xám phút chốc ở trong mây vặn vẹo thành hình.

Bóng xám cuối cùng biến thành Bố Thác.

“Chính là nơi này”.

Hai con ngươi u ám thâm thúy của Bố Thác quỷ dị đánh giá chung quanh, bóng người thấp bé như quỷ đột nhiên hướng phía dưới biển mây chìm xuống.

Phía dưới biển mây vốn là một mảng mờ mịt.

Nhưng, theo trên người Bố Thác nứt ra từng cái khe hở không gian tinh mịn, mảng không gian mờ mịt này giống như mặt gương vỡ, bắt đầu hiện ra xuất rất nhiều vết rạn rậm rạp.

Đó là vết nứt của bầu trời.

“Rắc rắc!”.

Tiếng đá vụn tan vỡ không ngừng từ không gian quanh người Bố Thác truyền đến, tiếng đó giống như một con đường sâu dài bị đá bịt, chậm rãi bị nứt đá mà vỡ ra.

Không biết qua bao lâu.

Theo càng lúc càng nhiều khe hở không gian nứt ra, quỹ tích chìm xuống của Bố Thác đột nhiên bùng lên một hành lang tối tăm sâu thẳm.

Trong hành lang truyền đến mùi mục nát cổ xưa, ngửi mà muốn nôn.

“Vù vù vù!”.

Mấy chục lưỡi dao không gian, bởi Bố Thác mà lên, cắt xé hành lang.

Đợi đến sau khi một cột sáng đen sì từ trong hành lang truyền đến, mắt Bố Thác phóng ra một tia sáng.

Hắn chợt mang theo không gian sắc bén cắm đầu chui vào hành lang.

Hành lang bắt đầu chậm rãi phình to.

Ba canh giờ sau.

Bố Thác tinh thần mỏi mệt, ánh sao trong mắt ảm đạm, một lần nữa hóa thành một bóng xám ngưng hiện.

Hắn tràn ngập chờ mong chờ ở đầu hành lang.

Một bộ xương thú thằn lằn khổng lồ tràn ngập mùi mốc, dài mấy ngàn thước, chậm rãi từ đầu hành lang u ám thò đầu.

Đầu bộ xương thú, các tộc nhân dị tộc cao gầy mặt mũi hung tợn, tay cầm vũ khí bằng xương đủ loại kiểu dáng, trong mắt tràn ra thanh quang, âm trầm nhìn phía bên cạnh.

Một người cầm đầu, trên người treo đầy vòng cổ bằng xương, vòng tay xương trắng đủ loại kiểu dáng, cầm một cây quyền trượng đầu lâu, hưng phấn hò hét cái gì.

“Bố Thác!”. Hắn đột nhiên hét lên.

“Hắc. Bách Cách Sâm, lão gia hỏa ngươi thế mà còn sống!”. Bố Thác nặn ra một nụ cười có thể dọa khóc người ta.

“Là ngươi giúp chúng ta đả thông đường hầm không gian? Nơi này... Quả nhiên là đất xưa của chúng ta?”. Lầo đầu dị tộc tên là Bách Cách Sâm thanh âm run run hỏi.

Phía sau hắn, toàn bộ tộc nhân mặt mũi hung tợn cũng tràn ngập chờ mong.

“Không sai, nơi này chính là chủ thế giới! Linh vực Thiên giới từng thuộc về Thiên Quỷ tộc chúng ta cùng Thanh Quỷ tộc các ngươi!”. Bố Thác cười lên quái dị.

“Rốt cuộc đã trở lại, ba vạn năm rồi, chúng ta rốt cuộc lại bước lên cố thổ!”. Bách Cách Sâm thất thanh khóc lên.

Một đám tộc nhân Thanh Quỷ tộc cũng vui quá mà khóc, cả người đều đang run rẩy.

“Bác Thiên tộc đâu? Bọn chúng còn xưng bá nơi này không?”. Bách Cách Sâm khóc một lát, bỗng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, trong mắt hiện ra sự sợ hãi nồng đậm.

“Thời đại của Bác Thiên tộc đã chấm dứt. Bọn hắn bị trăm tộc đánh bại, trốn xa vực ngoại tinh không, đã thật lâu chưa trở về”. Bố Thác cười hắc hắc: “Ngươi lão già này nhất định không thể ngờ, chủ nhân mảnh thiên địa này, nay thế mà đã thành Nhân tộc!”.

“Nhân tộc? Chính là Nhân tộc kia luôn bị chúng ta coi là thức ăn ăn thịt? Trừ sức sinh sản kinh người, bọn chúng còn có cái gì?”. Bách Cách Sâm cười nhạo nói.

“Ta cũng đang tò mò”. Bố Thác lắc lắc đầu.

“Hắc, Bác Thiên tộc biến mất, liền ý nghĩa thời đại thuộc về chúng ta lại tới rồi!”. Bách Cách Sâm vung quyền trượng xương khô, lại nói: “Địa Quỷ tộc thì sao? Một trong ba đại Quỷ tộc, bọn họ nay lại ở nơi nào?”.

“Ta biết bọn họ ẩn náu ở nơi nào, sau khi giúp các ngươi trở về, ta lập tức sẽ rời khỏi, làm Địa Quỷ tộc cũng trở về cố thổ!”. Bố Thác cười quái dị liên tục.

“Vậy ngươi còn chờ cái gì?”. Bách Cách Sâm thúc giục: “An Đức Lô lão gia hỏa đó, ta đã rất lâu rất lâu không gặp, cũng không biết hắn là còn sống hay không”.

“Ta lập tức đi đả thông thông đạo Địa Quỷ tộc!”. Bố Thác gật đầu.

Các sợi tơ không gian ngưng kết ra ở trên người hắn, bóng dáng hắn dần dần hư ảo mơ hồ.

Mười mấy giây sau, Bố Thác biến mất không thấy.

Cũng ở lúc này, phi hành linh khí lấy xương thằn lằn khổng lồ rèn luyện, vừa vặn từ đường hầm không gian bay ra.



Bách Cách Sâm phân rõ một phương hướng, lấy quyền trượng đầu xương khô chỉ hướng Thiên Lục đại lục, phân phó: “Hướng bên kia đi đến, ven đường tất cả tộc nhân Nhân tộc, đều giết sạch cho ta!”.

***

Trên một chiếc thuyền sắt đen khổng lồ.

Tịch Diệt lão tổ và đám người Thiên Khí tông Phùng Nhất Vưu, Vạn Thú sơn Kỳ Dương, Huyễn Ma tông Vũ Lăng Vi, Thiên Kiếm sơn Lạc Nam, cũng rốt cuộc đạt thành nhất trí, quyết định trực tiếp bao vây Tam Lăng đại lục, đem toàn bộ tộc nhân Thiên Quỷ tộc chém tận giết tuyệt.

Phi hành linh khí đủ loại kiểu dáng của bốn đại thế lực cấp Bạch Ngân phát động ở trong tiếng gầm rú.

Ở trong mắt những kẻ cầm quyền này, Thiên Quỷ tộc là uy hiếp duy nhất, còn lại đều là việc nhỏ.

“Một khi chiến hỏa điểm hỏa, ngươi nhớ không được chạy loạn, phải tận lực ở cách ta không xa”. Lúc Nam Chính Thiên nói chuyện với đám người Phùng Nhất Vưu, Hứa Nhiên ở phía sau tìm tới Tần Liệt, dặn dò: “Tộc nhân Thiên Quỷ tộc, nhất định sẽ dẫn đầu phục giết ngươi, vợ chồng chúng ta sẽ phụ trách ngươi an toàn”.

“Ồ”. Tần Liệt không yên lòng nói.

“Sao? Có tâm tư gì?”. Hứa Nhiên hỏi.

Lúc này, vợ chồng Hứa Nhiên còn có Lâm Lương Nhi, đều đang ở trên thuyền sắt đen khổng lồ phía sau cùng hắn.

“Không có gì”. Tần Liệt lắc đầu.

“Ta thật ra nghe nói một số tin tức”. Trầm Nguyệt không biết từ chỗ nào toát ra: “Tựa như Lạc Nhật quần đảo bên kia gặp phiền toái”.

“Phiền toái? Phiền toái thế nào?”. Hứa Nhiên nghi hoặc hẳn lên.

“Nghe nói Huyễn Ma tông không hướng Lạc Nhật quần đảo bán ra các loại linh tài nữa, cái này dẫn tới các võ giả của Lạc Nhật quần đảo, còn có Luyện Khí sư của Hôi đảo, có lượng lớn linh thạch, lại không thể mua được linh tài cần thiết”. Trầm Nguyệt cười nói.

“Sao ngươi biết?”. Tần Liệt ngạc nhiên.

“Ta phụ trách thu thập tình báo của Tịch Diệt tông bên này”. Trầm Nguyệt giải thích.

“Vũ Lăng Vi và Mạt Linh Dạ xưa nay thân mật khăng khít, Huyễn Ma tông và Huyết Sát tông sao có thể xuất hiện loại mâu thuẫn này?”. Ánh mắt Hứa Nhiên quái dị.

“Chưa chắc đã là ý tứ của Vũ Lăng Vi”. Trầm Nguyệt lại nói.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”. Hứa Nhiên nhíu mày.

Trầm Nguyệt nhìn về phía Tần Liệt.

Tần Liệt thuận miệng giải thích đôi câu.

“Cũng không phải chuyện gì to tát”. Hứa Nhiên sau khi nghe xong, nói: “Huyết Sát tông nếu ở Lạc Nhật quần đảo không tiện, có thể di chuyển đến phụ cận Thiên Tịch đại lục chúng ta, trong Tịch Diệt tông chúng ta, không có nhiều phe phái hỗn loạn như vậy, toàn bộ nghe một mình Nam lão quái, chỉ cần hắn gật đầu, phía dưới không có ai không tuân thủ, sẽ tuyệt đối không xuất hiện chuyện bằng mặt không bằng lòng, âm thầm phá rối”.

“Huyết Sát tông thật không dễ dàng đứng lên ở Lạc Nhật quần đảo, thành lập cung điện, bố trí trận pháp, hẳn là đã hao phí không ít tâm huyết, không đến hai năm thời gian, đã di chuyển rời khỏi, chỉ sợ sẽ mệt hộc máu”. Trầm Nguyệt tiếp tục nói: “Huống chi, bọn họ vừa mới đem địa phương Hắc Vân cung, Thiên Hải các đánh hạ, Kim Dương đảo, cũng ở một khu đó, không có khả năng nói đi là đi”.

“Vậy thì phiền rồi”. Hứa Nhiên cũng bất đắc dĩ: “Tịch Diệt tông và Lạc Nhật quần đảo dù sao cách nhau quá xa, giao dịch lượng lớn linh tài, thật sự không quá tiện, thật đúng là không giúp được gì”.

“Thiên Khí tông La Hàn nếu chịu ra tay, giúp Lạc Nhật quần đảo thành lập Không Gian Truyền Khí trận đỉnh cao nhất, vậy liền có thể giải quyết phiền toái”. Trầm Nguyệt mỉm cười nói.

Nàng tựa như đã đem nan đề Tần Liệt gặp phải làm rõ, ngay cả biện pháp giải quyết, cũng đã có tính toán trong lòng.

Điều này làm Tần Liệt âm thầm kinh ngạc, không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, không rõ nữ nhân tên là Trầm Nguyệt này, vì sao đối với việc của hắn cảm thấy hứng thú như vậy.

“La Hàn lão đầu kia?”. Mặt Hứa Nhiên trầm xuống, lắc đầu nói: “Khó! Để hắn ra tay khó như lên trời!”.

Lúc bọn họ nói chuyện, Đồng Chân Chân và Lâm Lương Nhi, đều chỉ nghe, chưa phát biểu bất cứ ý kiến gì ở phương diện này.

Đồng Chân Chân tựa như không có hứng thú đối với loại công việc tông môn này.

“Hoặc di chuyển, hoặc hướng Huyễn Ma tông chịu thua, hoặc là mời được La Hàn ra tay, chỉ ba con đường này có thể chọn”. Trầm Nguyệt nhìn thật sâu về phía hắn, tựa cười mà không cười hỏi: “Ngươi sẽ chọn như thế nào?”.

Tần Liệt thuận miệng nói: “Tóm lại sẽ không chọn con đường thứ hai”.

“Thật đúng là tính tình bướng bỉnh”. Mắt Trầm Nguyệt hơi sáng lên.

“Trầm Nguyệt, loại chuyện này ngay cả ta cũng không am hiểu, ta không quá quen lãng phí đầu óc ở phương diện này”. Hứa Nhiên nghĩ một chút, cười ha ha nói: “Ngươi giúp Tần Liệt tiểu tử này một chút, ta biết ngươi nhất định có cách, đúng không?”.

“Biện pháp thì có”. Trầm Nguyệt nheo mắt, khẽ cắn môi dưới: “Nhưng ta vì sao phải giúp hắn?”.

“Tần Liệt chính là người một nhà”. Hứa Nhiên lại cười lên.

“Ồ? Thật không?”. Đôi mắt sáng của Trầm Nguyệt chăm chú nhìn lại.

Tần Liệt ngạc nhiên, hắn nhìn nhìn Hứa Nhiên, lại nhìn Trầm Nguyệt, luôn cảm thấy nơi nào đó có chút không thích hợp.

Dấu vết kẻ xướng người họa của Trầm Nguyệt, Hứa Nhiên có chút rõ ràng.

Hắn cảm giác được Trầm Nguyệt có hứng thú nồng đậm với hắn, như đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn, như có mưu đồ.

Hứa Nhiên hẳn là biết Trầm Nguyệt muốn gì, biết thời biết thế phối hợp, ủng hộ Trầm Nguyệt.

Cái này làm hắn xem không hiểu.



“Trầm sư tỷ, ngươi thực có cách giúp chúng ta?”. Trầm ngâm một chút, hắn bất động thanh sắc hỏi.

Trầm Nguyệt mỉm cười gật đầu.

“Các ngươi tán gẫu chút, chúng ta đến phía trước xem”. Hứa Nhiên nắm tay Đồng Chân Chân, dẫn theo nàng đi phía thuyền lớn trước mặt.

Đồng Chân Chân nhìn Lâm Lương Nhi một cái.

Lâm Lương Nhi sắc mặt hờ hững, không nói một lời, yên lặng đi theo phía sau hai người.

Kể từ đó, điện phủ bàn công việc coi như rộng rãi này, cũng chỉ còn lại hắn và Trầm Nguyệt.

Rất nhiều võ giả Tịch Diệt tông đều ở các khu tu luyện chờ xuất phát, chuẩn bị ứng phó huyết chiến kể tiếp, không có ai rảnh tới đây nói chuyện phiếm.

“Còn xin sư tỷ chỉ giáo”. Tần Liệt hơi khom người.

Trầm Nguyệt vốn đứng, lúc này đột nhiên ngồi ở một cái ghế mềm, toàn bộ thân thể buông lỏng xuống, hướng hắn vẫy tay nói: “Đến bên này ngồi”.

Trong điện phủ bàn công việc bày rất nhiều ghế mềm, để tiện cho môn nhân nói chuyện.

Tần Liệt mỉm cười, thong thả đi đến, đặt mông ngồi xuống một cái ghế mềm cách Trầm Nguyệt gần nhất.

Quay đầu nhìn về phía Trầm Nguyệt, mắt hắn nở ra điện quang dọa người, nói: “Sư tỷ cần ta làm gì?”.

“Thật thông minh, cũng đủ trực tiếp, ta rất thích”. Đôi mắt Trầm Nguyệt rạng rỡ, chẳng những chưa lảng tránh ánh sao trong mắt hắn, còn thuận thế nhìn lại.

Đôi mắt đẹp của Trầm Nguyệt dần dần nở ra tia sáng kỳ dị làm tâm thần người ta lay động.

Bốn mắt nhìn nhau.

Như chịu từ trường mạnh hấp dẫn, trong đối diện, tâm hồn Tần Liệt giống như sắp sa vào trong tia sáng kỳ dị nhộn nhạo trong mắt Trầm Nguyệt.

Ở trong cảm giác của hắn, sâu bên trong con ngươi của Trầm Nguyệt, ẩn sâu loại tuyệt vời nào đó có thể hấp dẫn người ta trầm luân trong đó, vĩnh viễn không muốn rời khỏi.

Một loại tư vị tuyệt vời linh hồn giao nhau chiếu vào trong lòng hắn, làm linh hồn hắn không tự kìm hãm được run rẩy một cái.

Tần Liệt ầm ầm chấn động mạnh

“Tần sư đệ. Ngươi thấy ta đẹp không?”. Tà âm của Trầm Nguyệt, như đến từ trên trời, như khúc nhạc tuyệt vời, rơi xuống hồn hồ trong lòng hắn.

Trong con ngươi Trầm Nguyệt lóe ra u quang thâm thúy.

U quang như dẫn dắt linh hồn hắn, chậm rãi, đem hắn dẫn đường đến thắng cảnh tuyệt vời sâu bên trong con ngươi của Trầm Nguyệt.

Linh hồn Tần Liệt mơ hồ, lấy ánh mắt hai người làm cầu, giống như muốn tràn vào trong mắt Trầm Nguyệt.

Hoàn toàn không chịu lý trí hắn nắm giữ.

Tần Liệt sinh ý kinh hãi.

“Ta có thể giúp ngươi giải quyết phiền toái trước mắt, nhưng cũng không phải là không ràng buộc, ta muốn ngươi cho ta một số thứ”. Trầm Nguyệt dịu dàng ngọt ngào nói.

Giọng nàng mềm nhẹ, như dương chi cam lộ nhỏ xuống nội tâm Tần Liệt, làm lỗ chân lông toàn thân Tần Liệt đều cảm thấy thoải mái, thả lỏng thích ý nói không nên lời.

“Ngươi muốn gì?”. Chưa mở miệng, tâm niệm Tần Liệt nổi lên, linh hồn ý niệm bay ra, đã biểu đạt ra rõ ràng.

Đây là tâm ngữ.

Đồn đại, nam nữ lòng có linh tê, thông qua ánh mắt đối diện, có thể truyền tâm ngữ.

Tâm niệm khẽ động, đối phương lập tức có thể cảm giác, đó là tâm ngữ, huyền diệu khó giải thích.

“Ta muốn ngươi”. Trầm Nguyệt má đào tràn diễm quang, sâu bên trong con ngươi như bện thành lưới tình dày đặc, muốn cầm tù hắn.

Tần Liệt lập tức giật mình.

Ngay sau đó, các tia sáng mắt thường khó thấy, từ khu đối diện giữa ánh mắt hai người tràn về, như nước sông chảy ra ngoài, một lần nữa bị thu về.

“Hàn Băng quyết”.

Sương lạnh trắng xóa đột nhiên từ lỗ chân lông hắn phóng thích, đem hắn bao phủ. Hàn ý băng lạnh thấu xương rót vào tứ chi bách hải, tâm linh thức hải.


Hắn chậm rãi khôi phục bình tĩnh.


Hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hắn quái dị nhìn về phía Trầm Nguyệt, kinh ngạc nói: “Sư tỷ, ngươi vừa nói cái gì?”.


Hắn cho rằng hắn tinh thần hoảng hốt nghe lầm.


“Ta muốn ngươi”. Trầm Nguyệt hơi e thẹn nói.


Tần Liệt mở lớn miệng, ngơ ngác nhìn nàng, đã quên nên đáp lại như thế nào.


“Rất xin lỗi đã dọa ngươi”. Trầm Nguyệt hé miệng cười, ý ngượng ngùng trên má nhanh chóng thu liễm biết mất...


Nàng trong thời gian rất ngắn đã điều chỉnh lại, khôi phục bình tĩnh, lấy một ngón tay ngọc quấn quanh một lọn tóc đến bên tai. Nàng thần thái thong dong, giống như bàn luận một vụ giao dịch, rất tự nhiên nói: “Ta giúp ngươi giải quyết phiền toái, ngươi giúp ta giải quyết nhu cầu trên thân thể, vụ mua bán này thấy thế nào cũng là ngươi có lãi, ngươi thấy thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK