Bởi vì từ trên người hắn, không ngừng phóng ra quầng sáng trăng sáng, những quầng sáng đó cùng quầng sáng ánh trăng quanh thân cực kỳ tương tự, rõ ràng là đồng tông đồng nguyên.
“Chỉ cần đừng rời xa ta, lấy khí tức trên người ta, sẽ không thúc giục đủ loại kết giới cùng trận pháp của Đô Linh động”. Lô Nghị giải thích.
Tần Liệt âm thầm gật đầu, lại hỏi: “Nhiều hang núi như vậy, chúng ta tìm một cái nào?”.
“Theo ta là được, yên tâm đi, ta nhất định sẽ mang theo ngươi tìm được mục tiêu”.
“Được!”.
Chợt một đường không nói gì.
Sau nửa canh giờ, ở dưới Lô Nghị dẫn dắt, ba người trèo lên một ngọn núi trọc, tiến vào một hang núi hấp thu ánh trăng trong đó.
Vừa vào hang núi, Tần Liệt liền nhìn thấy nhiều ao nước, các ao nước đó ở trong lòng núi, bên trên ánh trăng dập dờn, tràn đầy nguyệt năng nồng đậm.
Ba võ giả ngâm ở trong nguyệt trì (ao mặt trăng), giống như Huyết Sát tông lấy nước ao máu tu luyện, bọn họ cũng thông qua nước ao nguyệt trì tu luyện.
“Người nào?”.
Vừa thấy có người xa lạ xâm nhập, ba võ giả Thông U cảnh nhảy dựng lên, sắc mặt âm hàn, một tức muốn động thủ.
Lô Nghị hừ lạnh một tiếng, từ bên hông lấy ra một khối lệnh bài hình dạng trăng non, giơ lên cao cao.
Lệnh bài hình dạng trăng non kia, vừa xuất hiện, nước trong nguyệt trì liền nhấc lên gợn sóng cực lớn, từng tia nguyệt năng tinh thuần từ trong đó bay vọt ra, như sợi tơ màu bạc sáng tràn vào lệnh bài.
Lệnh bài chợt bùng lên ánh trăng, ở sau khi Lô Nghị buông tay, lệnh bài như một vầng trăng sáng nho nhỏ lơ lửng ở trong hang, phóng ra ánh trăng sáng tỏ.
Ba võ giả Thông U cảnh, vừa thấy lệnh bài, trên mặt đột nhiên hiện ra biểu cảm cực độ kinh ngạc.
“Nguyệt Thần lệnh? Đây là Nguyệt Thần lệnh?!”. Ba người hoảng sợ thất sắc hét lên.
“Còn không quỳ lạy!”. Lô Nghị quát lạnh.
Ba võ giả Đô Linh động Thông U cảnh sửng sốt một chút, đột nhiên cùng quỳ mọp xuống, hướng tới lệnh bài đó dập đầu.
“Đi tìm Hách Liên Tranh tới đây”. Lô Nghị phân phó.
“Ngươi muốn tìm đại tế ti?”. Một người trong đó kinh ngạc nói.
Lô Nghị gật đầu, nói: “Cứ nói một người cầm Nguyệt Thần lệnh, họ ‘Lô’ muốn gặp hắn”.
“Ta đi ngay!”.
Ba võ giả Đô Linh động Thông U cảnh, ở dưới Lô Nghị phân phó, một người vội vàng rời khỏi.
Hắn đi mời đại tế ti Đô Linh động tới đây.
Lô Nghị nâng tay ngoắc một cái, lại đem ‘Nguyệt Thần lệnh’ thu lại, liền ở bên cạnh nguyệt trì ngồi xuống, im lặng chờ Hách Liên Tranh đến.
Tần Liệt và Lâm Lương Nhi cũng theo ở hai bên.
Thẳng đến lúc này, hai võ giả Đô Linh động khác quỳ rạp trên đất, sau khi được Lô Nghị ra hiệu, mới dám thấp thỏm bất an đứng lên.
“Ngài là?”. Một người trong đó thật cẩn thận hỏi.
“Chờ Hách Liên Tranh tới đây, các ngươi liền lui ra, có một số việc các ngươi không nên biết quá nhiều”. Lô Nghị ngạo nghễ nói.
Thần kỳ, hai người chẳng những không bực bội chút nào, còn đều gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Bọn họ kế tiếp quả nhiên không tiếp tục hỏi, thành thực ở một bên đứng chờ, chỉ là lấy ánh mắt tò mò không ngừng nhìn về phía Lô Nghị, trong lòng đoán thân phận Lô Nghị.
Trong thời gian một nén nhang cháy hết, một ánh trăng sáng tỏ, từ chỗ cực xa bay nhanh đến.
Một chùm ánh trăng này như một thanh kiếm sắc màu bạc sáng đâm vào hang núi nơi đây.
Ánh trăng phút chốc tản ra, một lão giả chòm râu bạc trắng rủ đến trước ngực, đã tới tuổi xế chiều đột nhiên hiện thân.
Lão giả mặc áo bào dài rộng thùng thình, trên áo choàng điểm xuyết rất rất nhiều đồ án trăng non, mắt lúc khép mở, như hai vầng trăng sáng lóng lánh hào quang.
“Đại tế ti!”.
Trong hang, hai võ giả Thông U cảnh, vừa thấy hắn tới, vội vàng khom mình hành lễ.
Hách Liên Tranh lấy ánh mắt vô cùng kích động nhìn về phía Lô Nghị, môi nhẹ nhàng rung động một cái, muốn nói cái gì đó, lại cuối cùng đột nhiên hướng hai người khác quát: “Các ngươi đều lui ra!”.
Hai võ giả Đô Linh động như được đại xá, vội vội vàng vàng từ trong hang rút đi, sợ nghe được lời gì đó không nên nghe được.
Hai người mới rời hang, Hách Liên Tranh lúc này quỳ mọp xuống, đôi mắt đẫm lệ nói: “Lão nô khấu kiến tiểu thiếu gia...”.
Lô Nghị sớm đã đứng lên, kích động khó nhịn được tương tự, hắn tiến lên thoáng cái nâng Hách Liên Tranh dậy, thanh âm khẽ run: “Mấy năm nay ủy khuất Hách Liên thúc rồi”.
“Là lão nô vô năng, năm đó chưa thể bảo vệ tốt tiểu thiếu gia, ta còn cho rằng tiểu thiếu gia đã...”. Hách Liên Tranh hổ thẹn vạn phần, không ngừng tự trách, nói hắn bảo vệ chủ vô lực, hại Lô Nghị sống chết không biết.
Tần Liệt ở một bên im lặng nghe, từ trong giọng nói của bọn họ, dần dần làm rõ mạch lạc sự việc.
Rất nhiều năm trước, Bái Nguyệt giáo bởi triệu hồi ra ‘Nguyệt Ma’, hại rất nhiều hồn đàn cường giả trong giáo nhất nhất bị chết, làm lực lượng Bái Nguyệt giáo giảm mạnh, không còn vinh quang trước kia nữa.
Cùng lúc, Tịch Diệt tông, Hắc Vu giáo, Huyễn Ma tông, ba đại tông môn này thừa thế mà lên, cũng từ từ cường đại.
Giáo chủ Bái Nguyệt giáo lúc ấy, cũng bị ‘Nguyệt Ma’ làm hại, dẫn tới như rắn mất đầu.
Lúc ấy, tuổi nhỏ Lô Nghị sớm được chỉ ra và xác nhận là ‘Nguyệt Thần chi tử’, nên kế nhiệm vị trí giáo chủ, tiếp tục thống lĩnh Bái Nguyệt giáo năm bè bảy mảng.
Đáng tiếc khi đó Lô Nghị quá nhỏ, thực lực cũng không đủ, hơn nữa những người ủng hộ hắn đều bị ‘Nguyệt Ma’ giết chết, khiến hắn không có sức tranh đoạt vị trí giáo chủ.
Rất nhiều chi nhánh cùng chi thứ trong giáo, thấy thế cục trong giáo không ổn, đều tự lập môn hộ.
Còn có rất nhiều người, mắt thấy các thế lực thảo phạt Bái Nguyệt giáo, toàn bộ mai danh ẩn tích, âm thầm ẩn nấp đi.
Ban đầu, chí bảo Bái Nguyệt giáo ‘Nguyệt Chi Miện’, là do Lô Nghị bảo tồn, bởi vì ‘Nguyệt Chi Miện’ phong ấn ‘Nguyệt Ma’ không thể diệt sát, chỉ có giáo chủ mới đủ tư cách nắm giữ.
Đáng tiếc Lô Nghị tuổi nhỏ, căn bản không trấn được cục diện, hắn bị người có lòng tính kế, chẳng những bị cướp lấy ‘Nguyệt Chi Miện’, còn thiếu chút bị ám sát đến chết.
Bởi vì đồn đại Lô Nghị bị đánh chết, Bái Nguyệt giáo không còn có giáo chủ danh chính ngôn thuận, cũng trực tiếp dẫn tới Bái Nguyệt giáo thật sự chia năm xẻ bảy, hoàn toàn xuống dốc suy bại.
Hách Liên Tranh trước kia chính là tế ti Bái Nguyệt giáo, từ lúc Lô Nghị còn nhỏ, đã phụ trách chiếu cố ‘Nguyệt Thần chi tử’, dạy hắn giáo lý Bái Nguyệt giáo.
Hách Liên Tranh cũng là sư phụ của Lô Nghị, cũng là người hầu của Lô Nghị, hai người quan hệ cực kỳ chặt chẽ.
Về sau, Bái Nguyệt giáo sụp đổ tan rã, rất rất nhiều phân chi độc lập tồn tại trên đời.
Hắn sau khi trải qua một phen xóc nảy lưu chuyển, biến thành đại tế ti Đô Linh động chủ trì nghi thức bái nguyệt, xem như yên ổn xuống.
“Tiểu thiếu gia, ngươi sao đột nhiên đến Đô Linh động?”. Sau một hồi, Hách Liên Tranh rốt cuộc từ trong kích động bình ổn xuống, nghi hoặc dò hỏi.
“Ta bởi vì ‘Nguyệt Chi Miện’ mà đến, ta mấy phen tra xét cả trong tối cả ngoài sáng, xác định ‘Nguyệt Chi Miện’ nay ngay tại Đô Linh động. Năm đó ‘Nguyệt Chi Miện’ đã do ta bảo quản, ta có trách nhiệm cùng nghĩa vụ bảo đảm tà vật ‘Nguyệt Ma’ trong ‘Nguyệt Chi Miện’ sẽ không bị thả ra”. Lô Nghi tỏ thái độ.