Trên mặt hắn cũng dần dần hiện ra sự không kiên nhẫn.
Tương tự, hắn cũng âm thầm khó hiểu, trong lòng cũng cảm thấy càng lúc càng nghi hoặc.
- Hắn sao có thể đuổi không kịp sinh linh nhỏ yếu như thế?
Ở lúc huynh đệ Viên gia, còn có Kha Đế Tư kinh dị không rõ, vẻ mặt Tần Liệt lại mừng như điên.
Trong mắt hắn ngưng hiện ra các chùm tia chớp màu lam đậm.
Hắn tuyệt đối không ngờ tới, ở lúc hắn thúc giục huyết mạch chi lực, lấy ‘Tật Lôi Độn’ thuấn di, những máu tươi màu lam kia trong cơ thể hắn, vậy mà lại nảy sinh ra không gian lực thần dị.
Hắn ở lúc thuấn di, huyết mạch khẽ động, thế mà có thể trong thời gian ngắn ảnh hưởng không gian quy tắc quanh thân.
Mắt hắn, ở trong giây lát, có thể nhìn thấy lấy hắn làm trung tâm, bên cạnh đột nhiên hiện ra các tia hoa văn không gian nhỏ bé.
Một khắc thuấn di đó, những hoa văn không gian kia sẽ hình thành một loại lực lượng kỳ dị hắn không thể lý giải.
Loại lực lượng đó, làm khoảng cách thuấn di của hắn tăng cường mấy trăm lần, làm thời gian hắn thuấn di lại rút ngắn mấy chục lần.
Tâm niệm hắn khẽ động, máu tươi màu lam trong cơ thể đến từ Bát Mục Yêu Linh sẽ ảnh hưởng không gian quy tắc.
Hắn sẽ lập tức biến mất ở ngoài mấy ngàn dặm.
Mà nước lôi trì hắn tiêu hao, cùng mọi khi so sánh, thế mà còn ít hơn một chút.
“Thiên phú huyết mạch của Bát Mục Yêu Linh! Đây là kỳ diệu của huyết mạch Bát Mục Yêu Linh!”. Trong lòng hắn đang hoan hô.
“Tần Liệt! Ngươi không sao chứ?”. Lúc này, Đằng Viễn hô to.
Hắn lấy thân vượn khổng lồ, đang giao phong với một lão giả Tu La tộc sáu tầng hồn đàn, đánh đất rung núi chuyển, các ngọn núi sụp đổ.
Lúc Tần Liệt từ đại lục lơ lửng lao nhanh đến, hắn cũng phát hiện, hơn nữa làm tốt chuẩn bị đem Tần Liệt hấp thu đến lồng ngực.
Nhưng, rõ ràng Tần Liệt đã sắp bay vào ngực hắn, bất chợt điện quang chợt lóe, lại từ dưới mí mắt hắn biến mất.
Lúc xuất hiện lần nữa, Tần Liệt đã ở ngoài ngàn dặm, nếu không phải hắn sau khi biến hóa thành bản thể cao như núi sông, chỉ sợ cũng không nhìn thấy Tần Liệt ở phương xa.
Ở lúc hắn sững sờ, Kha Đế Tư hướng ngoài ngàn dặm tiến đến, mà Tần Liệt sau khi chợt lóe, không ngờ hiện thân ở bên cạnh hắn.
Một khắc đó, ngay cả Đằng Viễn cũng ngây người, còn cho rằng Tần Liệt đột nhiên đạt được một kiện không gian linh khí đáng sợ vô cùng.
“Ta không sao, yên tâm đi, ta nghĩ những huyết nhục phân thân này của Ám Hồn thú, không thể làm gì được ta”. Tần Liệt giương giọng nói.
“Phân thân Ám Hồn thú?”. Đằng Viễn sửng sốt.
Thái Lặc, Ni Duy Đặc, còn có Ban Đức Lạp Tư cũng chợt chấn động.
“Bọn hắn không phải tộc nhân Tu La tộc thật sự, mà là bọn cá lọt lưới năm đó, trong đầu mỗi người bọn hắn, đều là phân hồn diễn sinh từ Ám Hồn thú!”. Tần Liệt lớn tiếng giải thích.
“Thì ra là thế!”.
“Vậy mà lại là con rối máu thịt của Ám Hồn thú!”.
Bọn Đằng Viễn rốt cuộc hiểu ra.
***
Kha Đế Tư giống như quỷ mị màu đen, ở dãy núi bên dưới gào thét lao vút đi, lại mãi chưa thể truy kịp Tần Liệt.
Hắn phút chốc ngừng lại.
“Xẹt!”.
Một dòng điện thanh u hiện lên, Tần Liệt ở trên vai nhô lên cao cao của Đằng Viễn hiện thân, cách xa vạn thước, hắn nhíu mày nhìn về phía Kha Đế Tư.
Huyết mạch Bát Mục Yêu Linh ẩn chứa không gian kỳ diệu, làm ‘Tật Lôi Độn’ của hắn được tăng cường trên diện rộng.
Kha Đế Tư, cũng không cách nào đuổi kịp bóng người hắn.
Nhưng, hắn dù sao cảnh giới thấp kém, muốn thương tổn tới Kha Đế Tư, ảnh hưởng trận huyết chiến kinh thiên động địa này, cũng là gần như không thể.
Hắn không khỏi nhìn về phía thế cục.
Các cường giả lấy Đằng Viễn cầm đầu, ngay tại trong dãy núi Tu La tộc sống này, huyết chiến với các tên Tu La tộc hồn đàn cảnh giới.
Mặt đất theo thổ chi linh lực của Đằng Viễn biến đổi, như tấm thảm run run, các dãy núi ầm ầm sụp đổ.
Thân thể Ngân Tuyến Thiên Xà khổng lồ của Ni Duy Đặc, ở lúc di chuyển, đem mặt đất cày ra khe rãnh sâu không thấy đáy.
Ba Lôi Đặc và Tạp Nhĩ Phất Đặc, thì là vắt ngang ở giữa không trung, phát ra tiếng long ngâm rít gào rung trời, lấy hơi thở rồng để tấn công những tộc nhân Tu La tộc.
Hoàng Kim cự nhân Ban Đức Lạp Tư giống như một con viễn cổ man ngưu, toàn thân ánh vàng lóng lánh, một cước giẫm xuống, liền làm mặt đất đột nhiên hiện ra một cái hố khổng lồ.
Các sinh linh đỉnh phong Bạc La giới khí thế như cầu vồng.
Chỉ là, rất đông cường giả Tu La tộc có được sáu tầng, năm tầng, bốn tầng hồn đàn, cũng dũng mãnh vô cùng.
Các tầng hồn đàn của cường giả Tu La tộc phóng ra ánh sáng đen tuyền, có các đám yêu hỏa đen sì trôi nổi ra.
Trong ngọn lửa màu đen đó lóe ra u hồn quỷ ảnh, ngưng tụ thành hồn thể ma thân như thái cổ Ma Thần, thế mà cũng khổng lồ vô cùng.
Không bao lâu, rất đông cường giả hồn đàn của Tu La tộc, đều biến hóa thành thân thể cự ma ác linh, tựa như lực lượng vô cùng, khí thế như núi như biển.
Những cự ma ác linh đó, lúc nâng tay điện chớp sấm rền, trời nứt đất sụp, như có thể dẫn dắt vong hồn minh hà tác chiến, lực lượng pháp quyết quỷ dị khó lường.
Đám người Đằng Viễn vậy mà không thể chiếm chút thượng phong.
Tần Liệt đứng ở trên thân vượn khổng lồ của Đằng Viễn, nhìn Đằng Viễn đấm ngực rống quái dị, dưới chân các mảng sóng gợn màu vàng tươi nhộn nhạo ra.
Mặt đất phụ cận Đằng Viễn truyền đến tiếng nổ khủng bố, trọng lực tràng quanh thân đột thăng tăng ngàn lần.
Đằng Viễn có thể hô ứng với lòng đất Bạc La giới, đã đem hết toàn lực, muốn lấy trọng lực tràng tăng cường ngàn lần, làm những hồn đàn Tu La tộc ngưng tụ thành thân thể cự ma ác linh không thể bay lên trời cao.
“Vù vù!”.
Đỉnh đầu mọi người, đại lục lơ lửng Vũ gia tạo ra chịu không nổi trọng lực tràng đáng sợ như thế, gào thét bay xuống.
Đại lục lơ lửng hung hăng húc về hướng dãy núi bên dưới.
Đứng ở trên vai Đằng Viễn, Tần Liệt hít thở chịu cản trở, đầu gối hơi gập, bóng người không vững, cũng đột nhiên ngã xuống.
Hắn lại một lần nữa thúc giục ‘Tật Lôi Độn’