Hắn cả người lẫn chùy, nặng nề từ giữa không trung đánh rơi xuống, ngã mê man, lập tức không biết phương hướng.
Bát Dực Ngô Công Vương phút chốc ngừng lại, nó xoay người, trong đôi mắt nhỏ xanh lét phóng ra hàn quang độc ác băng lạnh, Vu trùng này có được trí tuệ cao cấp, biết tự hỏi, có ý nghĩ của mình như con người.
Quay đầu, nó lạnh lùng nhìn Tần Liệt một cái, có nháy mắt do dự.
Do dự nên nhân cơ hội giết Tần Liệt hay không.
Nó liếc một cái nhìn thấy sợi Vu độc màu đen trong hai mắt Tần Liệt, nó lập tức biết Tần Liệt đã trúng Vu độc, nó đương nhiên cho rằng, Tần Liệt chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Kẻ trúng Vu độc, sẽ đi từng bước về phía tử vong, có thể rõ ràng cảm giác được sinh mệnh cùng linh hồn năng lượng của mình trôi đi.
Những năng lượng trôi đi đó, lại sẽ bị nó cùng Dạ Ức Hạo phân biệt hút, do đó giúp nó cùng Dạ Ức Hạo nhanh chóng khôi phục...
Nó cho rằng nó không cần hạ sát thủ lúc này, nó cho rằng Tần Liệt chậm rãi chết đi, đối với nó cùng Dạ Ức Hạo càng thêm có lợi.
Cho nên nó không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người Tần Liệt.
Vì thế, chỉ là chần chừ một chút nó liền nhấc trăm cái chân, lại nhanh chóng hướng xa xa chạy đi.
Nó hiển nhiên đã đánh giá sai Tần Liệt ương ngạnh cùng chấp nhất!
Ngay tại lúc nó vừa mới chạy đi ba trăm thước, Tần Liệt một lần nữa khôi phục tỉnh táo. Vừa mở mắt, hắn phát hiện hắn đã xuất hiện ở rìa khu Vu độc bao trùm.
Hắn chưa lập tức nhìn thấy con Vu trùng kia, lại nhìn thấy đám người Sở Ly, Tuyết Mạch Viêm, Đỗ Hướng Dương theo sát phía sau, những người đó, không dám quá mức tiếp cận Vu trùng, sợ bị Vu độc thẩm thấu linh hồn, chỉ có thể gắt gao treo ở phía sau.
“Tần Liệt! Như thế nào?”. Sở Ly hô.
“Bát Dực Ngô Công Vương đâu?”. Đỗ Hướng Dương hỏi.
“Ngươi đã trúng Vu độc!”. Tuyết Mạch Viêm che miệng hô khẽ.
Tần Liệt phục hồi tinh thần lại, chưa đáp một câu, lại là cắm đầu lao vào khu vực Vu độc bao trùm đen đặc, hét giận dữ điên cuồng lao đi.
“Hắn rõ ràng đã trúng Vu độc, nếu không thể đánh chết mẫu trùng, không thể lấy được máu tươi trên người mẫu trùng. Hắn, sẽ cùng toàn bộ người trúng Vu độc giống nhau, sẽ từng chút một đi hướng cái chết, sẽ rõ ràng thấy sinh mệnh của mình trôi đi”, một cô gái Huyễn Ma tông thấp giọng buồn bã nói.
“Thằng cha này, thật sự là người điên cuồng”. Một người khác chen vào nói.
“Từ thủ đoạn hung tàn hắn vừa rồi cùng hai người kia giao chiến, không chút do dự đao kiếm đâm thủng lá phổi của mình, đi đánh chết kẻ địch, có thể biết là một thằng cha điên cuồng cỡ nào”.
“Nháy mắt hắn xâm nhập khu Vu độc bao trùm, chúng ta liền đều biết, hắn tất nhiên sẽ trúng Vu độc. Có cái gì phải kỳ quái?”. Đỗ Hướng Dương hỏi lại.
Mọi người đột nhiên trầm mặc.
Không sai, ngay từ đầu, từ một bước Tần Liệt bước ra không ai dám bước ra đó trở đi, mọi người đã nên biết, Tần Liệt tất nhiên sẽ trúng Vu độc!
Một khi đã như vậy, vì sao ở sau khi Tần Liệt thật sự trúng Vu độc, mọi người ngược lại vẫn là sẽ kinh ngạc?
Có lẽ, ở trong lòng bọn họ, đều còn ôm một tia ảo tưởng, đều cho rằng Tần Liệt có thể có biện pháp không chịu ảnh hưởng nhỉ?
“Hắn không có việc gì!”. Sở Ly đột nhiên nặng nề hừ một tiếng.
Kinh dị trong mắt mọi người càng sâu.
Người của Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn thì là nhẹ nhàng lắc đầu, có người thở dài nói: “Tuy rất dũng cảm, nhưng thật sự quá ngốc nghếch, quá xúc động”.
“Người trúng Vu độc, đuổi theo mẫu trùng phóng thích Vu độc, thuần túy chính là chỉ còn đường chết”. Có người phụ họa nói.
“Cái này cũng là nguyên nhân ta chưa lao vào trong đó. Cũng không phải ta không có dũng khí đi cứu đường huynh của ta, mà là, mà là... Ta biết hoàn toàn không có một tia sinh cơ”. Có người yếu đuối tìm cớ cho chính mình.
“Đừng tìm cớ cho chính mình, nói trắng ra là, chúng ta đều không có đảm lượng như hắn”. Tuyết Mạch Viêm nhăn lông mày dài nhỏ, nhẹ giọng nói: “Bằng hữu trúng Vu độc kia của hắn, với hắn mà nói, nhất định phi thường quan trọng. Quan trọng đến mức... Hắn không tiếc đem mạng của mình đi cược”.
“Hắn là vì một nữ nhân”. Đỗ Hướng Dương bỗng nhiên nói.
“Vì một nữ nhân...”. Tuyết Mạch Viêm nho nhỏ kinh ngạc một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Nữ nhân kia thật là có phúc”.
Một đám thiếu nữ Huyễn Ma tông, còn có hai nữ tử Thiên Khí tông, Vạn Thú sơn, đều là mắt hiện tia sáng kỳ dị, lập tức lại đánh giá Tần Liệt cao thêm vài phần, cảm thấy gã này thật sự là đủ đàn ông.
Nữ nhân, là dễ bị nam nhân như vậy xúc động nội tâm nhất.
Sở Ly thì là vẻ mặt quái dị nhìn về phía Tuyết Mạch Viêm.
Ở trong lòng hắn, Tuyết Mạch Viêm là vị hôn thê của Tần Liệt, mà lúc này, Tần Liệt lại là vì Tống Đình Ngọc đang không sợ nguy hiểm, điều này làm Sở Ly cảm thấy có chút cổ quái.
“Trọng lực nổi loạn!”.
Nhưng vào lúc này, khu Vu độc bao phủ nồng đậm, lại một lần truyền đến Tần Liệt hét to.
Ngay cả mọi người đang ở bên ngoài, đều bỗng phát hiện được trọng lực tràng quanh thân, trọng lực nháy mắt tăng mấy lần.
“Rắc! Rắc rắc!”.
Trong khu Vu độc lượn lờ, bước chân bỏ chạy của con Bát Dực Ngô Công Vương kia, bởi vì trọng lực tràng nổi loạn, tốc độ đột nhiên chậm đi.
Trọng lực tràng cường đại, làm thân thể nho nhỏ của nó, trở nên bỗng nhiên nặng tựa thái sơn.
Nó vốn là bị Dạ Ức Hạo dời đi lượng lớn thương tổn nặng nề, làm ngay cả vỗ cánh bay cao cũng không thể, nay trọng lực tràng nổi loạn, lại rõ ràng mang đến cho nó áp lực hoàn toàn mới.
Ngay lúc nó phản ứng không kịp, Tần Liệt cả người lẫn chùy, như đạn pháo từ trên trời rơi xuống, mang theo ánh sét tia chớp đầy trời, lại một lần nện xuống.
Lần này, trên người Tần Liệt bọc băng quang, bọc tia chớp, lấy linh lực đem lỗ tai che chở, cố ý phòng ngừa tiếng rít của nó xâm nhập.
“Ong ong ong!”. Nó quả nhiên rít lên chói tai.
Nhưng phen này Tần Liệt cũng chưa không chịu nổi như vậy, không bị chấn từ giữa không trung rơi xuống, vẫn tập trung vị trí của nó, đánh mạnh xuống.
“Oành!”.
Lôi Cương chùy nặng nề đập ở trên giáp lưng đen nhánh của nó, vô số ánh lửa bắn tung tóe ra, Vu trùng bị một chùy của hắn trực tiếp nện vào trong đất, bị thương nặng lần nữa.
Vô số giọt máu lập tức chảy ra, toàn bộ dính ở trên cánh nó, mang theo một mùi thơm kỳ dị.
Tần Liệt cầm lên Lôi Cương chùy, lại muốn đánh xuống một chùy.
“Rắc!”.
Đột nhiên, tám cái cánh của Bát Dực Ngô Công Vương này, vậy mà lại trực tiếp phân liệt với thân thể nó.
Tám đạo năng lượng kỷ quỷ nháy mắt phát ra, những năng lượng đó bao lấy nó, như hình thành độn pháp bí ẩn, làm nó lập tức mất đi tung tích.
Tần Liệt giơ chùy trợn tròn mắt.
Ở dưới thân hắn, chỉ còn lại có tám cái cánh của Bát Dực Ngô Công Vương này, thân thể Vu trùng rõ ràng đã thoát ra ngoài.
Vu trùng này, thế mà biết tự mình hại thân thể mình, để hình thành bí độn thuật ngay lập tức trốn xa.
Cái này ra ngoài Tần Liệt dự kiến thật lớn.