Nhưng hắn lại là Vạn Tượng cảnh trung kỳ. Dựa trên thực lực, thậm chí đã vượt qua các chủ Tinh Yân các Liễu Vân Đào.
Hôm nay hắn thay đổi thân phận, thay đổi gương mặt, đứng trước mặt Liễu Đình lại khiến cho tâm hồn Liễu Đình nhộn nhạo, khiến Liễu Đình thu liễm tâm tính điêu ngoa, vì lấy được hảo cảm của hắn mà dùng hình tượng ôn nhu điềm tĩnh.
Điều này làm cho Tần Liệt buồn cười, cũng âm thầm khoái chí, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác được trả thù.
Hắn đến Lăng gia trấn là muốn xác định Truyền Tống trận bên trong Dược sơn có thật sự tồn tại hay không, muốn thay gia gia hắn hoàn thành hứa hẹn với Giác Ma tộc.
Lúc này tộc nhân Phùng gia dưới sự giúp đỡ của Liễu Đình, nắm giữ Lăng gia trấn, chiếm lấy Dược sơn, hiển nhiên việc này ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.
Hắn nhất định phải tống cổ Liễu Đình cùng Phùng gia ra khỏi Lăng gia trấn.
Nếu hắn dùng thủ đoạn huyết tinh đánh chết những người này, tất nhiên sẽ dẫn tới việc Tinh Vân các, Toái Băng phủ chú ý, cũng sẽ khiến cho Sâm La điện, Huyền Thiên Minh chú ý, do đó sẽ có khả năng bị bại lộ thân phận và việc hắn tới Dược sơn có mục đích.
Hắn có thể thay đổi thân phận, dùng cách khác để hoàn thành việc này.
Trong lúc tán gẫu, hắn còn muốn trả thù Phùng Dật, Ngụy Lập, Liễu Đình, cho nên linh cơ hắn vừa động, trong lòng liền có kế hoạch.
“Thế giới bên ngoài so với Xích Lan đại lục rộng lớn hơn nhiều, cũng có rất nhiều thứ thú vị”. Tần Liệt nhếch môi cười sáng lạn, nhìn chăm chú vào Liễu Đình thật sâu nói: “Liễu tiểu thư nếu như có hứng thú, ta có thể dẫn nàng đi ra bên ngoài Xích Lan đại lục, ra ngoài để mở mang nhận thức”.
“Thật hâm mộ Diêu đại ca”. Trong mắt Liễu Đình tràn đầy hâm mộ.
Huyết Lệ tung hoành thiên hạ nhiều năm, tin đồn thú vị bí sự của các đại lục đều hiểu biết phong phú, hắn kể ra chuyện lý thú ly kỳ này, hiển nhiên gợi lên hứng thú của Liễu Đình. Liễu Đình nghe thế, tinh thần lay động, hận không thể sát cánh cùng Tần Liệt rong ruổi thiên hạ.
“Diêu Thiên ta du ngoạn qua các đại lục chưa bao giờ muốn dừng chân ở nơi nào, nhưng mà hôm nay ngay khi vừa mới tới đây, nhìn thấy Liễu tiểu thư một chút...”. Tần Liệt mắt hổ tràn ra toàn ra điện quang, nhìn Liễu Đình không chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Không biết vì sao bỗng nhiên ta muốn vì một người mà dừng chân lại, muốn làm bạn ở bên cạnh nàng”.
“Diêu, Diêu đại ca...”. Liễu Đình hai mắt lóe ra linh quang, bỗng nhiên tinh thần có chút mê say, vẻ mặt có chút mê muội.
Nàng cũng không biết ở bên ngoài nghị sự đại sảnh, Phùng Dật cùng Ngụy Lập ở góc tường bên cạnh âm thầm ẩn thân nghe lén hai người nói chuyện.
Nghe Tần Liệt lớn mật trực tiếp thể hiện thâm tình, lại nghe nghe âm thanh Liêu đỉnh có vẻ hơi mê say, Phùng Dật cùng Ngụy Lập cảm giác lòng đang rỉ máu, như bị người khác cầm dao nhỏ đâm thẳng vào bụng một nhát.
Hai người lơ là nhìn nhau một cái, đều phát hiện đối phương ngay lúc này vẻ mặt hung dữ đáng sợ.
Bọn họ thiếu chút nữa đều bị đối phương hù dọa.
“Muộn rồi, nàng từ xa lặn lội đến, cũng mệt rồi, hôm nay đi nghỉ sớm, ngày mai chúng ta nói tiếp”.
Tâm hồn Liêu đỉnh kịch liệt rung động, đang lúc hoang mang bỗng nhiên Tần Liệt đứng lên, ánh mắt nóng rực, nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Liễu Đình bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác mất mát.
Sau khi Tần Liệt rời khỏi, nàng một mình lẻ loi ngồi ở đại sảnh, vẻ mặt hồn bay phách lạc.
“Diêu Thiên, trên đời... Sao lại có người làm cho người ta ruột gan rối bời như vậy”.
Sau một hồi, Liễu Đình thì thào tự nói, đôi mắt sáng tràn đầy phiền não, tâm tư rối loạn.
Khi Tần Liệt đi ra ngoài cửa phòng, Ngụy Lập cùng Phùng Dật co rút lại trong góc tường tăm tối, như hai luồng âm hồn không dám ra ngoài ánh sáng, một cử động nhỏ cũng không dám.
Xác định Tần Liệt không quay lại, Phùng Dật do dự một chút, từ góc tối đứng dậy, mạnh mẽ để cho bản thân bình tĩnh lại, sau đó hắn ho nhẹ một tiếng hấp dẫn sự chú ý của Liễu Đình. Lúc này mới tới cửa, giả vờ bộ dáng vừa đi ngang qua, kinh ngạc nói: “Ồ, Diêu Thiên đã rời khỏi?”.
“Mẹ, thực giả tạo!” Còn lại Ngụy Lập ở trong góc tường nhìn chằm chằm vào bộ dáng Phùng Dật thầm mắng. Thầm nghĩ vẻ mặt ngươi vừa mới hung tợn, so với lão tử còn khó coi hơn, lúc này mẹ nó lại có vẻ mặt mặt hình người dạng chó, thật sự là dối trá, âm tiện.
“Phùng Dật, ngươi tới đây làm gì?”. Liễu Đình bị Tần Liệt làm cho tâm tư rối loạn, tâm hồn rất ưu phiền. Vừa thấy Phùng Dật xông vào, không biết vì cái gì nàng lại cảm thấy Phùng Dật lúc này nhìn thế nào cũng không thuận mắt, cho nên tự nhiên cũng không có vẻ hòa nhã, lãnh đạm nói: “Phùng gia các ngươi dọn dẹp xong rồi?”.
Liễu Đình khôi phục lại bộ dáng Liễu Đình ban đầu, thần sắc kiêu ngạo, ngữ khí khi nói chuyện làm cho người ta có một loại cảm giác cao cao tại thượng.
Hình dáng này của nàng so với khi đối diện cùng Tần Liệt, chính là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Dọn dẹp xong rồi, ta đến đây là muốn hỏi một chút phòng ở nơi này có vừa ý hay không? Quét dọn có sạch sẽ hay không?”. Phùng Dật vẻ mặt thân thiết, ngữ khí ôn nhu, trên mặt tuấn dật còn lộ ra một nụ cười mê người.
Nhưng mà, trong mắt Liễu Đình lúc này, Phùng Dật chính là một tiểu bạch kiểm, chẳng những có cảnh giới thấp kém, cũng không có cuồng ngạo bá đạo, không xứng đáng làm nam nhân.
Cho nên đại mi nàng hơi nhíu lại, rõ ràng có chút không kiên nhẫn nói: “Nơi này không vấn đề gì, ừm, ta hôm nay hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, không có chuyện gì nữa, ngươi đừng tiếp tục quấy rầy ta”.
“Tiện tỳ! Tiện tỳ! Tiện tỳ!”.
Phùng Dật nhìn nàng, trong lòng mắng to ba tiếng, một bụng căm tức.
Hắn ở trong góc tường nghe lén lâu như vậy, vẫn nghe thấy Liễu Đình thỉnh thoảng cười khanh khách, trái một câu Diêu đại ca, phải một câu Diêu đại ca, gọi hắn không biết bao nhiêu là thân thiết.
Hắn còn biết khi Diêu Thiên đi rồi, Liễu Đình có chút mất mát, tựa như hận không thể lưu Diêu Thiên lại tối nay, cùng nàng nói chuyện thâu đêm.
“Khi cùng với Diêu Thiên nói chuyện, sao lại vui như vậy? Sau đó còn lưu luyến, thỏa mãn mong ước, ta mới lại đây, lời chưa có nói xong ngươi liền bảo mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi, không muốn ta quấy rầy?”.
Phùng Dật trong lòng oán thầm, sắc mặt trò cứng đằng kia cũng không dám nói thẳng ra.
“Ta nói, ta rất mệt, muốn nghỉ ngơi sớm!”. Liễu Đình hừ nhẹ một tiếng.
Phùng Dật gật gật đầu, mỉm cười với nàng, lúc xoay người lại, Ngụy Lập phát hiện vẻ mặt hắn dữ tợn đáng sợ so với khi nãy còn khó coi hơn.
Ngụy Lập bỗng nhiên ý thức được, Phùng Dật này tuyết đối là tên âm hiểm độc ác, hơn nữa lòng dạ rất tinh vi.
Hắn đột nhiên hơi nghĩ đến mà thấy sợ, cảm thấy trước kia cùng Phùng Dật ở khắp nơi đối nghịch tranh đoạt Liễu Đình, quả thực chính là tự tìm đường chết.
“Oành!”.
Phùng Dật vừa mới quay đầu, Liễu Đình đã đóng lại cửa phòng từ bên trong, âm thanh vang lên chói tai, hơi tàn nhẫn làm tổn thương Phùng Dật.