Trên mặt Lục Ly hận ý nồng đậm.
“Lúc ta bị nhốt, Kim Sát cốc, Hỏa Sát cốc có mấy lão giả, cũng từng sinh ác ý, cũng từng động tâm tư lệch lạc với ta”. Nàng dừng lại một chút, trong mắt tràn đầy thống khổ: “Ta biết, Uyển di... Thay ta chịu tội, nếu không phải dì Uyển, ta cho dù ở Hắc Ngục động chỉ sợ cũng khó thoát khỏi độc thủ”.
Trong mắt thoáng hiện lệ quang, Lục Ly lại nói: “Ngươi ngay cả Sử Cảnh Vân cũng dám giết, vậy giúp ta đem Hỏa Sát cốc Cố Dương giết cùng!”.
Nhìn nàng thật sâu, Tần Liệt không có do dự, gật đầu nói: “Được!”.
Từ phen lời này của Lục Ly, từ vẻ mặt nàng, từ hận ý ngập trời trong mắt nàng, Tần Liệt liền biết mấy năm nay tình trạng Âm Sát cốc có bao nhiêu thê thảm.
Âm Sát cốc từng xếp hạng hàng đầu, bởi vì thực lực kịch liệt suy yếu, lại bởi vì đều là nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp, cảnh ngộ thất thế đặc biệt đáng buồn.
Lại là Sử Cảnh Vân thuận thế thượng vị, biến hóa nhanh chóng, trở thành tổng cốc chủ Thất Sát cốc.
Điều này làm Âm Sát cốc trở nên càng thêm khó sống.
Ngay lúc Tần Liệt cùng Lục Ly ở Hắc Ngục động nói chuyện, Sử Cảnh Vân và Cố Dương, còn có cốc chủ còn lại, rốt cuộc chạy tới đây.
Vừa tới, ánh mắt Sử Cảnh Vân liền rơi xuống trên một chiếc Thủy Tinh chiến xa dưới ánh mặt trời tỏ ra đẹp đẽ quý giá vô cùng kia.
“Chuyện gì vậy?”. Sử Cảnh Vân lạnh lùng nhìn về phía Hàn Uyển.
Sắc mặt Hàn Uyển đột nhiên tái nhợt, như bị rắn độc quấn một cái, thân thể đầy đặn của nàng nhẹ nhàng run lên, tỏ ra hoảng sợ vô cùng.
Nữ đệ tử Âm Sát cốc lúc trước líu ríu, mắt thấy Sử Cảnh Vân, Cố Dương đám người đại nhân vật Thất Sát cốc tới, mỗi người cũng đều câm như hến, bị dọa phát run.
Mấy năm nay, thường xuyên có nhân vật cường quyền các sơn cốc đến Âm Sát cốc, lấy cớ giúp các nàng tu luyện, chọn lựa nữ đệ tử trẻ tuổi mỹ mạo làm đối tượng ức hiếp.
Kẻ có chút phản kháng, sẽ bị bọn họ lấy đủ loại cớ vả miệng, bị đánh mình đầy thương tích.
Đối với Sử Cảnh Vân, Cố Dương những người này, nữ đệ tử Âm Sát cốc kính sợ như ác ma, vừa thấy bọn họ xuất hiện, tự nhiên liền phát run cả người.
Các nàng e sợ từ trong lòng.
Không có Cưu Lưu Du che chở, không có Trầm Mai Lan tọa trấn, cộng thêm Sử Cảnh Vân sau khi nắm giữ thực quyền, lại cố ý nhằm vào Âm Sát cốc, dẫn tới đệ tử Âm Sát cốc lâm vào một thời kỳ đen tối nhất.
Đối với các nàng mà nói đây là một cơn ác mộng dài lâu.
“Hàn Uyển! Tổng cốc chủ hỏi ngươi nói sao?”. Cố Dương hừ một tiếng.
Hàn Uyển phút chốc cả kinh, nàng trước kinh hoảng lui lại hai bước, chợt hít thở thật sâu, ngập ngừng nói: “Là, là...”.
“Là cái gì?”. Mặt Cố Dương âm trầm, tầm mắt qua lại ở trên thân thể đầy đặn của Hàn Uyển, trong mắt toát ra hào quang dâm tà, thầm nghĩ: “Dáng người ả này vẫn dụ người như vậy, xem ra tìm lúc tìm cơ hội, nhấm nháp một chút sự tuyệt vời của ả lần nữa...”.
Một năm trước, hắn dẫn người tới đây, ý đồ xuống tay với Lục Ly.
Kết quả Hàn Uyển liều mạng ngăn trở, cuối cùng lấy thân nuôi hổ, thỏa mãn Cố Dương dâm dục, do đó làm Lục Ly thoát một kiếp.
Hàn Uyển mỗi khi nhớ tới Cố Dương, liền ghê tởm muốn chết, đã hạ ý thức muốn tẩy sạch thân thể.
Vừa thấy Cố Dương hiện thân, cả người nàng liền không được tự nhiên, bị dọa thể xác và tinh thần hoảng sợ, ngay cả nói cùng nói không được đầy đủ.
“Cái Thủy Tinh chiến xa này do người nào ngồi tới đây?!”. Sử Cảnh Vân dần sinh ra sự không kiên nhẫn, ánh mắt âm lãnh qua lại ở trên người mọi người một phen, cuối cùng rơi xuống trên người Bùi Tương cách chiến xa gần nhất, lạnh lùng nói: “Do ngươi nói!”.
“Ta, ta không biết...”. Môi Bùi Tương run rẩy.
Sắc mặt Sử Cảnh Vân càng thêm âm trầm: “Xem ra Âm Sát cốc các ngươi cấu kết người ngoài, đã như vậy, chỉ có thể cho các ngươi một chút màu sắc nhìn xem! Ta hỏi lại một lần, cái Thủy Tinh chiến xa này do ai cưỡi đến? Ta đếm tới ba, nếu không ai trả lời, ta liền giết một đệ tử Âm Sát cốc!”.
Chỉ Bùi Tương, Sử Cảnh Vân lạnh lùng nói: “Ngươi chính là người đầu tiên!”.
Bùi Tương hoảng sợ muốn chết.
“Một!”.
“Hai!”.
“Ba!”.
Sử Cảnh Vân nhanh chóng đếm tới ba, còn chưa chờ Bùi Tương phản ứng lại, lòng bàn tay phải liền có một cái dùi màu vàng trồi lên, sắc bén đâm về phía lồng ngực Bùi Tương.
Hắn rõ ràng là muốn giết Bùi Tương chấn nhiếp mọi người trước.
“Tần Liệt! Là Tần Liệt!”. Hàn Uyển như bị tâm thần kêu la lên: “Đừng giết Bùi Tương. Van ngươi, đừng giết Bùi Tương!”.
“Tần Liệt!”. Trong mắt Sử Cảnh Vân phun ra sát khí nồng đậm hơn mấy lần, cái dùi màu vàng kia lao về phía lồng ngực Bùi Tương chẳng những chưa dừng lại, còn ở dưới cơn giận của hắn tốc độ nhanh hơn vài phần.
Cái dùi như một tia sáng vàng đâm về phía Bùi Tương.
“Đinh!”.
Tiếng kim loại va chạm thanh thúy, từ chỗ nửa thước trước bộ ngực sữa của Bùi Tương truyền đến, cái dùi màu vàng kia hung hăng đánh ở trên một tấm khiên băng khí lạnh âm u.
Cái dùi màu vàng đột nhiên mất đi quán tính rơi xuống đất.
Một cái khiên băng đột ngột toát ra kia lại dừng lại ở giữa không trung bất động.
Tần Liệt và Lục Ly hai người sóng vai hiện thân ở cửa Hắc Ngục động, nhìn đám người Sử rảnh Vân trong Âm Sát cốc, đã trong bóng tối quan sát một lát, Tần Liệt gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Sử Cảnh Vân quả nhiên chết không đáng tiếc”.
Lúc Sử Cảnh Vân mới vừa vào khe núi, hắn đã qua đây cùng Lục Ly, ngay tại chỗ tối cửa Hắc Ngục động nhìn phía dưới.
Hắn muốn nhìn một chút sau khi cách nhiều năm, Sử Cảnh Vân bị hắn chặt đứt ngón tay, lại bởi họa được phúc ngồi lên vị trí Thất Sát cốc tổng cốc chủ, rốt cuộc biến thành bộ dáng gì.
Hiện tại, hắn xem như thật sự kiến thức được bộ mặt hung ác của Sử Cảnh Vân.
“Sử lão, đã lâu không gặp?”. Tần Liệt từ cửa Hắc Ngục động, bay người hướng tới Âm Sát cốc nhảy xuống, như một thanh kiếm sắc cắm thẳng xuống.
“Oành!”.
Thân thể hùng vĩ như núi của Tần Liệt nặng nề va ở trong Âm Sát cốc, làm cả Âm Sát cốc tựa như cũng hơi chấn động.
Hướng tới Sử Cảnh Vân nhếch môi, cố ý nhìn chằm chằm ngón tay cụt của hắn, Tần Liệt cười tàn nhẫn hỏi: “Sử lão, sau khi thiếu một ngón tay, sẽ ảnh hưởng ngươi thi triển linh quyết hay không? Ngày thường, lúc ngươi cầm nắm linh khí, sẽ không quá tiện hay không?”.
“Tần Liệt!”. Sử Cảnh Vân phát ra tiếng rống giận như dã thú: “Ngươi vậy mà dám đến Thất Sát cốc! Ngươi vậy mà dám đưa lên cửa! Tốt! Tốt lắm! Hôm nay không giết ngươi, Sử Cảnh Vân ta thề không làm người!”. Trong mắt hắn lóng lánh hào quang điên cuồng, phen lời này của Tần Liệt, nháy mắt điểm hỏa lửa giận cuồn cuộn chỗ sâu nhất trong lòng hắn.
Cố Dương cùng cốc chủ còn lại, vừa thấy đột nhiên hiện thân chính là Tần Liệt, vẻ mặt đều biến đổi lớn.
Các nữ đệ tử Âm Sát cốc thì là hồi hộp bất an, bị điên cuồng trên mặt Sử Cảnh Vân dọa.
Hàn Uyển càng là khóc không ra nước mắt.
Nàng không biết, Tần Liệt đem Sử Cảnh Vân hoàn toàn chọc giận, sẽ rước lấy bao nhiêu mầm tai vạ cho Âm Sát cốc.
“Âu Dương Thắng, Cưu Lưu Du, Cổ Tùng Lâm, Trầm Mai Lan, Cố Thông...”. Nói xong từng cái tên, trên mặt Tần Liệt tràn ra nét cười làm người ta rét trong lòng, chậc chậc lắc đầu nói: “Thất Sát cốc có quá nhiều người chết ở trên tay ta, không có những người đó chết thảm, chỉ sợ cũng không có Sử cốc chủ ngươi lên ngồi? Hắc, cũng tốt, hôm nay tới đây một chuyến, thuận tiện đem Thất Sát cốc thanh lý một phen nữa, để cho Thất Sát cốc hoàn toàn xóa tên từ Xích Lan đại lục là được!”.
“Tần Liệt! Bên người ngươi hôm nay không có Huyết Lệ, không có Lang Tà, cũng không có Tà tộc U Minh giới!”. Sử Cảnh Vân điên cuồng cười hung dữ: “Cho tới nay, Tần Liệt ngươi đều chỉ là mượn dùng người khác, mượn dùng Tịch Diệt Huyền Lôi! Ngươi cho rằng, không có những chỗ dựa đó, chỉ bằng lực lượng chân thật của ngươi, ngươi còn có thể tiếp tục càn rỡ? Quả thực là người si nằm mơ!”.
“Ồ?”. Tần Liệt cười, gật gật đầu, nói: “Vậy được, vậy ta liền để cho ngươi xem xem, lấy lực lượng bản thân ta, hôm nay có thể làm Thất Sát cốc ngươi chìm đắm từ đây hay không!”.
“Tốt! Ha ha ha! Ta xem ngươi tiếp tục hoành hành như thế nào!”. Sử Cảnh Vân rít gào.
Từ trên người hắn đột nhiên nở ra ánh vàng rạng rỡ, khí thế của hắn bắt đầu tăng lên kinh người, thực lực Thông U cảnh đỉnh phong, ở thời khắc này hiển lộ hết không bỏ sót!
“Không tệ, Thông U cảnh đỉnh phong, ở trong thế lực cấp Hắc Thiết, thế này xem như lực lượng mạnh nhất rồi”. Nét cười trên mặt Tần Liệt không giảm, vẫn thong dong nhìn về phía hắn, cho hắn nhiều thời gian tích tụ lực lượng hơn: “Ài, đáng tiếc ngươi tiến cảnh vẫn là quá chậm, ta rời khỏi Xích Lan đại lục đã sắp hai năm, ngươi cùng vẻn vẹn chỉ là hướng lên trên tiến lên một hai bước mà thôi”.
Nói xong như vậy, hắn lại chỉ hướng Cố Dương, mặc kệ Sử Cảnh Vân tiếp tục tụ tập lực lượng, nói: “Ta từng đáp ứng Lục Ly, ngươi, cũng sẽ chết”.
Hắn lại ngẩng đầu, hướng Lục Ly theo đường nhỏ tập tễnh đi xuống khe núi, hỏi: “Còn có ai? Ngươi còn muốn ai chết?”.
“Tất cả người ở hôm nay tiến vào Âm Sát cốc!”. Lục Ly cắn răng nói.
“Được!”. Tần Liệt sảng khoái đáp lại.
“Lục Ly! Ngươi điên rồi hay sao?”.
So với Tần Liệt sảng khoái, Hàn Uyển biểu hiện quá mức hoảng sợ, mắt thấy Lục Ly từ Hắc Ngục động đi ra, khợi mào sát niệm của Tần Liệt, nàng nháy mắt hét lên.
Nàng không dám tưởng tượng sau khi việc này kết thúc, đệ tử Âm Sát cốc, sẽ gặp phải cảnh ngộ thê thảm như thế nào.
Đem Sử Cảnh Vân, Cố Dương hoàn toàn chọc giận, sau chuyện, trả thù đến từ những người này, đủ để làm Âm Sát cốc vạn kiếp bất phục.
Đó sẽ là tin dữ Hàn Uyển khó có thể thừa nhận!
“Dì Uyển, từ khi ta bước vào Hắc Ngục động trở đi, bọn chúng đã không bỏ qua chúng ta”. Lục Ly thân thể gầy yếu, tỏ ra yếu đuối, khuôn mặt nhỏ thanh lệ tinh xảo của trước kia dính một tầng tro bụi, không chút ánh sáng.
Nàng cho người ta một loại cảm giác tinh thần sa sút cực độ.
Nhưng, mắt nàng, lại dần dần sáng lên, sáng đến làm người ta không dám nhìn thẳng.
“Âm Sát cốc sở dĩ lưu lạc cho tới tình trạng hôm nay, Tần Liệt có trách nhiệm rất lớn, hắn theo lý nên giúp chúng ta giải quyết mầm tai vạ!”. Phen lời này Lục Ly nói rất có sức thuyết phục.
Nhưng ở trong mắt Hàn Uyển Lục Ly đã điên rồi.
Nàng không tin Tần Liệt đến một mình, có thể giúp Âm Sát cốc thoát khỏi tình trạng bi thảm hiện nay, giúp các đệ tử thoát ly bể khổ.
Nàng sợ hãi sau chuyện hãm hại càng sâu hơn.
“Tiện tỳ! Ngươi cho rằng Tần Liệt có thể cứu các ngươi?”. Sử Cảnh Vân tức giận ngập trời.
Sắc mặt Cố Dương cũng âm trầm xuống.
Các cốc chủ theo Sử Cảnh Vân cùng nhau tới đây, giờ khắc này, cũng là mặt trầm như nước, đều lần lượt động sát tâm.
Bởi vì Lục Ly muốn bọn họ chết hết ở trên tay Tần Liệt!
“Thất Sát cốc, từ hôm nay trở đi, sẽ chính thức bị xóa tên!”. Tần Liệt từng chút một thu liễm nụ cười.
Cùng lúc, một loại khí thế cực độ nguy hiểm, thì là dần dần từ trên người hắn kéo lên, hơn nữa càng lúc càng mạnh.
Năm ngón tay gấp khúc, từng đạo huyết quang bắn vọt ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một con rồng máu hiếu sát hung dữ.
Con rồng máu thân dài mấy thước, do huyết quang nồng đậm ngưng luyện thành, rất sống động, phóng ra khí tức tanh máu làm máu tươi của người ta không khống chế được.
Trong tiếng rống, rồng máu nhào lộn, như hung thần ác sát dẫn đầu đánh về phía Sử Cảnh Vân.
Sử Cảnh Vân sợ hãi biến sắc.
Rồng máu do huyết chi linh lực ngưng kết, vừa thành công biến hóa, mùi máu tươi nồng đậm rợp trời rợp đất kia, đã khiến máu tươi của Sử Cảnh Vân sôi trào.
Khí thế trên người Tần Liệt không ngừng tăng vọt, dần dần hung ác điên cuồng, nhanh chóng đè ép khí thế hắn cùng đám Cố Dương.
Cái này ý nghĩa cảnh giới Tần Liệt tuyệt không kém bọn họ!
Sử Cảnh Vân sao có thể không sợ hãi?
Năm đó lúc hắn và đám người Ô Thác bước vào Khí Cụ tông, cảnh giới của Tần Liệt, nhiều nhất chỉ là Vạn Tượng!
Lúc này mới bao lâu?
Tần Liệt hôm nay, thế mà có cảnh giới không thua hắn, ít nhất không thua kém Thông U cảnh đỉnh phong!
“Mọi người liên thủ toàn lực ứng phó!”. Sử Cảnh Vân thất thanh kêu sợ hãi.
Đám người Cố Dương cũng lần lượt biến sắc.
Ngay cả Sử Cảnh Vân, Cố Dương ở trong, thêm các đại cốc chủ còn lại, tổng cộng bảy tên võ giả Thông U cảnh, trong đó Sử Cảnh Vân cảnh giới cao nhất, là Thông U cảnh đỉnh phong, Cố Dương thứ hai, mới vào Thông U cảnh hậu kỳ, năm người còn lại, chỉ là thực lực Thông U cảnh sơ, trung kỳ.
Bảy người nháy mắt đạt thành ăn ý, bảy cái linh khí khoảng Huyền cấp tứ phẩm, hầu như là ngay lập tức được phóng ra.
Một tấm lưới lửa từng đám tơ, một cái gương đồng màu vàng tươi, một cái roi dài từ xương mãng xà chế thành, một cây trường mâu ánh vàng rạng rỡ, còn có một đao hai kiếm.
Bảy dạng linh khí linh quang dập dờn, mang theo khí tức thuộc tính khác nhau, ở dưới bảy người điều khiển, hướng tới Tần Liệt cùng rồng máu đánh giết.
“Chưa thể đi ra khỏi Xích Lan đại lục, là bi ai lớn nhất trong cả đời các ngươi”. Đối mặt thế công mãnh liệt của bảy loại linh khí, Tần Liệt hờ hững lắc đầu: “Chưa từng thấy phong cảnh bên ngoài, các ngươi vĩnh viễn không thể biết, ở trong mắt người khác, các ngươi là yếu đuối vô lực cỡ nào”.