Chỉ cần còn cửa không gian, chỉ cần còn có thể rời khỏi, hắn sẽ không sẽ rất sốt ruột.
“Các ngươi đến từ đâu?”. Hắn hỏi.
“Đến từ đâu?”. Nạp Cát nhíu mày: “Ngươi đến như thế nào, chúng ta tất nhiên chính là đến như thế đó, chẳng lẽ nơi ngươi tới đây cùng chúng ta khác nhau?”.
Tần Liệt nhìn về phía Trang Tĩnh.
Trang Tĩnh cười cay đắng, đưa tay chỉ hướng phía sau, nói: “Cách nơi này không xa, có một cánh cửa không gian”.
Tần Liệt gật gật đầu, nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi”.
“Đi ra ngoài?”. Trang Tĩnh sững sờ ở nơi đó.
“Ừm, đi ra ngoài”. Tần Liệt lạnh nhạt nói.
Hắn vừa rồi ở phụ cận xem xét một phen, cũng chưa nhìn thấy khối tinh thể bảy màu lúc trước ở bí cảnh trên trời nhìn thấy rất nhiều, ngược lại phát hiện rất nhiều khu vực của nơi này có tầng tầng ảo cảnh, có thể mê hoặc tâm trí người ta, làm người ta hiếu sát thành tính.
Cân nhắc chút, hắn liền biết Thần Táng tràng bên trên trước khi tan vỡ, bí cảnh này lóe lên khối tinh thể bảy màu, chỉ là ảo giác như ảo ảnh mà thôi.
Trước khi Thương Diệp xuống dưới, tộc nhân các tộc đã bị mê hoặc tâm trí, vì ‘Thần tộc trọng bảo’ bọn họ cho rằng tồn tại tàn sát lẫn nhau.
Ở sau khi Thần Táng tràng bên trên tan vỡ, bí cảnh này, tựa như mới dần dần khôi phục bình thường.
Theo hắn thấy, vị trí bí cảnh hiện nay, căn bản chính là một cái bẫy.
Cái cạm bẫy này, có trận pháp quỷ dị làm tâm thần người ta phát cuồng, làm kẻ tiến vào sinh ra rất nhiều ảo giác, tự giết lẫn nhau.
Hắn tin tưởng cho dù không có Thương Diệp tới đây, những kẻ tiến vào đó, cũng sẽ chém giết đến đồng quy vu tận.
Bí cảnh này căn bản không có giá trị, tựa như chỉ là vì che giấu Thần Táng tràng, vì Thần tộc đánh giá lực lượng chân thật của tộc nhân các tộc sau hai vạn năm, chế định kế hoạch cho bọn họ trở về linh vực.
Theo linh lực tinh thuần trong bảy đại cấm địa trong Táng Tràng, bị hắn và Hư Hồn chi linh lần lượt hấp thu, theo ba đại thủy tổ của Nhân tộc bị Trấn Hồn châu thu đi, Thần Táng tràng hủy diệt.
Bí cảnh nơi này cũng tựa như không còn cần thiết tồn tại.
“Ngươi ở đây là đã đạt được thứ mong muốn hay không?”. Mắt Nạp Cát sáng quắc nói.
Tần Liệt nhìn hắn một cái, gật gật đầu, nói: “Có thể nói như vậy”.
Ánh mắt Nạp Cát càng thêm nóng bỏng: “Rốt cuộc là cái gì?”.
Nhếch môi, Tần Liệt cười hắc hắc, nói: “Không thể phụng cáo”.
Nói xong như vậy, hắn dẫn đầu hướng tới phương hướng Trang Tĩnh lúc trước chỉ bước vào, lại nói: “Nếu ta không đoán sai, bí cảnh này... Sẽ không tồn tại quá lâu”.
“Có ý tứ gì?”. Sắc mặt Nạp Cát trầm xuống.
“Cái bí cảnh này sẽ nhanh chóng hủy diệt”. Tần Liệt nói.
Lời vừa nói ra, Trang Tĩnh còn muốn hảo hảo ở bí cảnh tìm kiếm một phen đột nhiên biến sắc, vội vàng đuổi theo bước chân Tần Liệt.
Nạp Cát đang muốn mở miệng phản bác, đột nhiên nghe được lòng đất dưới chân truyền đến một trận dao động mãnh liệt.
Hắn kinh hãi biến sắc, cũng vội vàng hướng tới phương hướng tới đây lao nhanh, không dám lưu lại một khắc nào.
Lúc này, Tần Liệt và Trang Tĩnh đã thân như dòng điện, toàn lực hướng tới cửa không gian lao đi.
Từng tiếng nổ vang từ sâu trong lòng đất chấn động ra, các khe rãnh sâu thẳm, theo động đất xé rách ra.
Sâu trong bầu trời, thần quang bảy màu qua lại, như lưỡi dao sắc cắt nát màn trời.
Kỳ biến trời sụp đất nứt đột nhiên phát sinh ngay tại trong bí cảnh, làm những kẻ vừa mới tiến vào hoảng sợ thất sắc.
Hai người Tần Liệt và Trang Tĩnh, thân như ánh cầu vồng, từ giữa những người đó chợt lóe mà qua.
“Nữ nhân kia mới tiến vào, vội vã rời khỏi như vậy, nhất định là dẫn lên động tĩnh nơi đây!”.
Trên đường, tộc nhân các tộc đột nhiên phản ứng lại.
Lúc bọn họ còn đang sững sờ, Tu La tộc Nạp Cát cũng từ bên cạnh bọn họ lóe qua như điện.
“Bí cảnh sắp vỡ rồi!”. Có người lớn tiếng kêu quái dị.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ người tiến vào bí cảnh đều đột nhiên biến sắc.
Bọn họ cũng vội vã trốn về phía cửa không gian.
Tần Liệt dẫn đầu, ở dưới Trang Tĩnh chỉ dẫn, liếc một cái nhìn thấy một mảng không gian thông đạo ánh sáng đan xen.
Không chút do dự, hắn cắm đầu chui vào trong đó, từ bí cảnh sắp sụp đổ phía sau trốn ra.
Ở sau hắn, Trang Tĩnh, Nạp Cát, còn có tộc nhân các tộc lần lượt trốn ra.
“Ngươi là ai? Ngươi không phải kẻ tiến vào sau!”.
Một tộc nhân Mộc tộc sau khi đi ra, lập tức nhìn thẳng Tần Liệt, trên mặt toát ra tàn khốc.
Mười mấy tộc nhân chủng tộc khác nhau cũng chú ý tới Tần Liệt, vẻ mặt đều ngưng trọng hẳn lên.
“Ngươi ở trong bí cảnh chiếm được cái gì?”.
“Những tộc nhân các tộc chết ở trong bí cảnh, là bởi tay ngươi phải không?”.
“Bí cảnh vì sao đột nhiên sụp đổ?”.
Bọn họ hướng phía Tần Liệt chất vấn.
Ngay cả Nạp Cát, ánh mắt cũng quái dị, trong lòng tựa như cũng đang châm chước, nên xuống tay đối với Tần Liệt hay không.
Trong bí cảnh, xác chết tộc nhân các tộc làm Nạp Cát có chút hồi hộp.
Hắn càng lúc càng cảm thấy thực lực Tần Liệt thần bí khó lường, không có lòng tin có thể từ trong tay Tần Liệt chiếm được tiện nghi, cho nên âm thầm do dự.
Rời khỏi bí cảnh sắp nổ tung kia, vẻ mặt Tần Liệt trầm tĩnh lại, cười nhạt, nói: “Những người đó chết không liên quan với ta. Bọn họ bị nhiều tầng ảo cảnh trong bí cảnh ảnh hưởng, tàn sát nhau, cuối cùng đồng quy vu tận. Lúc ta tiến vào, bọn họ đã chết sạch sẽ, ta chỉ là... Từ trên người bọn họ cầm một ít Không Gian giới chỉ mà thôi”.
“Không Gian giới chỉ?”. Tộc nhân Mộc tộc sắc mặt phát lạnh, quát: “Đem vật trên người tộc nhân Mộc tộc ta trả lại cho chúng ta!”.
“Đem Không Gian giới chỉ của Hải tộc chúng ta giao cho chúng ta!”.
“Mấy thứ kia thuộc về chúng ta!”.
Tộc nhân các tộc còn lại kêu la.
Tần Liệt cười quái dị ‘hắc hắc’, nhìn Nạp Cát một cái, nói: “Không Gian giới chỉ của Tu La tộc, ta cũng cầm mấy cái, ngươi là cũng muốn đoạt lại phải không?”.
Mắt Nạp Cát lóe lên một cái, sau đó cười gượng hai tiếng, nói: “Ta và bọn Luyện Đô con đường khác nhau. Đối với Không Gian giới chỉ trên người bọn họ, ta không có hứng thú”.
Hắn vẫn là quyết định không trêu vào Tần Liệt.
“Không có hứng thú là tốt”. Tần Liệt cười cười, nhìn về phía mười mấy tên tộc nhân các tộc kia, nói: “Các ngươi đều muốn đòi về những cái Không Gian giới chỉ đó?”.
Mười mấy tên dị tộc đều gật đầu.
“Cũng tốt”. Ánh mắt Tần Liệt chợt lạnh đi.
Từng tia khí cực lạnh từ trong cơ thể hắn tuôn trào ra, ngay trong hư không loạn lưu ngưng tụ thành các con dao hàn băng sắc bén trong suốt.
Thanh dao hàn băng sắc bén nở rộ ra ánh sáng lạnh lóa mắt, theo tâm thần hắn điều khiển, đột nhiên bắn nhanh về chung quanh.
Hàn lưu mãnh liệt, có hàn lực khủng bố đóng băng huyết mạch, làm hồn phách cũng phải hóa thành băng vụn.
Ở lúc hàn băng lợi nhận lượn vòng, lấy Tần Liệt làm trung tâm, không gian chung quanh như biến thành Băng chi cấm địa trong Thần Táng tràng.
Một thế giới hàn băng long lanh đột nhiên ngưng tụ thành.
Những dị tộc đó, thân thể đều truyền đến tiếng vang lạ “rắc rắc”, đang chậm rãi kết thành băng cứng.
Ánh mắt Tần Liệt lạnh lùng, đem hàn lực cuồn cuộn trong Hàn Băng nguyên phủ tận tình phóng ra.
Mười mấy tên tộc nhân dị tộc, theo dòng khí hàn băng mãnh liệt lan tràn, cuối cùng hóa hết thành tượng băng trong suốt.
Không một ai may mắn thoát nạn!
“Băng Đế truyền thừa! Đây là cực hàn chi lực của Băng Đế!”. Trang Tĩnh nhịn không được thất thanh thét chói tai: “Ngươi, ngươi chẳng những tu luyện Lôi Đế truyền thừa, thế mà còn tinh thông lực lượng Băng Đế linh quyết! Trời ơi!”.
Trong tam đế, truyền thừa lực lượng của Lôi Đế và Băng Đế, nàng ở trên người Tần Liệt đều cảm giác được.
Cái phát hiện này làm nàng đối với thân phận Tần Liệt càng thêm kinh dị.