Đang lúc sáng sớm mặt trời mới lên, nghênh đón ánh nắng chói mắt, hít thật sâu một ngụm không khí ẩm ướt, Tần Liệt đột nhiên sinh một loại cảm giác kỳ diệu linh hồn sạch sẽ, hồn hồ trong suốt.
Giống như, hạt cát dơ bẩn nhỏ bé giấu kín trong hồn hồ, bị lực lượng nào đó tẩy rửa một phen, trở nên sạch sẽ.
“Ngươi sắp đột phá rồi”. Vẻ mặt Tạ Tĩnh Tuyền kinh ngạc.
Nàng luôn lặng lẽ nhìn Tần Liệt, từ trên người Tần Liệt, nàng cảm ứng được linh hồn tinh thuần, hồn lực tinh luyện khí tức hùng hậu, từ trong mắt Tần Liệt, nàng nhìn thấy tinh thần thăng hoa, chân hồn lột xác thần dị.
Từ sau khi được Mộc tộc truyền thừa, hơn nữa dốc lòng tu luyện, cảm giác lực của nàng đối với sinh mệnh năng lượng, có đột phá rất kinh người.
Tinh thần thăng hoa, chân hồn lột xác, sẽ làm sinh mệnh năng lượng của võ giả tiến hóa, do đó tăng thêm thọ linh.
Từ sinh mệnh năng lượng của Tần Liệt biến hóa vi diệu, nàng liền có thể xác định, không cần bao lâu, Tần Liệt có thể đột phá cảnh giới hiện nay, bước vào Thông U cảnh hậu kỳ.
“Ta cũng có loại cảm giác này”. Tần Liệt nhe răng cười rạng rỡ, chợt nhìn về phía Tuyết Mạch Viêm cách đó không xa: “Tuyết sư tỷ, Phan gia muốn tới đây, cần bao lâu?”.
“Cho dù là ngồi Thủy Tinh chiến xa, toàn lực đi đến, ít nhất cũng cần bảy tám ngày thời gian”. Âm thầm tính toán một phen, Tuyết Mạch Viêm mới trả lời: “Cái này còn là dựa theo tình huống tốt đến đo, nếu Phan gia vận khí không tốt, trên đường đụng phải cơn lốc, Thủy Tinh chiến xa ở biển mây giảm tốc độ, cũng sẽ chịu ảnh hưởng thật lớn. Bởi vậy nói, chỉ sợ bọn họ cần nửa tháng, thậm chí thời gian dài hơn, mới có thể tới chỗ chúng ta”.
“Xem ra thời gian của chúng ta còn có rất nhiều”. Tần Liệt sờ cằm nói.
“Thời gian nhiều thì phải làm thế nào?”. Đỗ Hướng Dương cười khổ: “Chúng ta không có phi hành linh khí trong tay, phụ cận cũng không nhìn thấy phi cầm, ngay cả thuyền cũng không có một cái. Chúng ta mặc dù có thời gian, cũng không có cách nào rời khỏi nơi này, không thể đi, chỉ là chờ chết mà nói, thêm vài ngày thời gian không thay đổi được cái gì”.
“Cái đó thì chưa hẳn”. Tần Liệt cười hắc hắc.
Bỏ lại câu này, hắn bỗng hướng tới nước biển phía trước bước đi, thân thể nháy mắt bị nước biển bao phủ, chỉ còn lại có đầu nổi ở trên mặt biển.
“Tần Liệt...”. Tống Đình Ngọc hô khẽ.
“Kệ ta, ta đi đem Phong Ma Bi tìm được trước nói sau”. Tần Liệt không quay đầu, tiếp tục hướng phía trước bơi đi, nói: “Các ngươi tạm thời không nên vọng động, cho dù là ở trên đảo khô phát hiện di thể thái cổ cường giả, cũng tận lực đừng đụng vào”.
Mọi người thấy hắn càng lúc càng xa, chậm rãi biến thành điểm nhỏ ở trên mặt biển, cũng không đuổi theo.
Bọn họ rất rõ, Tần Liệt hắn là cùng Phong Ma Bi có liên hệ vi diệu, bọn họ cho dù là đi, cũng không giúp được, nói không chừng còn có thể bị Phong Ma Bi hiểu lầm, bị coi là địch công kích.
Cũng chỉ có Tần Liệt một lần nữa lấy được Phong Ma Bi, biết rõ ảo diệu của Phong Ma Bi, biết Phong Cấm thuật trên người những thái cổ sinh linh, bọn họ mới có thể xuống tay.
Cho nên bọn họ chưa vội vã đi lên, chỉ nhìn theo Tần Liệt rời khỏi, ở sau khi bọn họ dần dần khôi phục toàn bộ lực lượng, bọn họ mới ở khô đảo chỗ bọn họ điều tra, tìm di thể thái cổ sinh linh rơi xuống.
Tần Liệt ở trong nước biển giữa các hòn đảo khô tới lui, không ngừng phóng ra tinh thần ý thức, như xúc tu linh hồn truyền ra tín hiệu.
Trong Phong Ma Bi có tinh huyết trong cơ thể hắn, tu luyện Huyết Linh quyết, hắn đối với tinh huyết của mình có cảm giác kỳ diệu, chỉ cần Phong Ma Bi cách hắn không quá xa, hắn vẫn có thể cảm giác được.
“Ồ?”. Hắn chợt quay đầu.
Ở trong nước biển phía sau hắn, một huyết ảnh đỏ rực, không nhanh không chậm đi theo, dọa hắn giật mình.
Hắn lập tức ngừng lại.
Một lát sau, theo huyết ảnh đỏ rực tiếp cận, hắn mới phát hiện đó là di thể Huyết chi thủy tổ.
Huyết tổ vốn nên ở trên bờ cát bên kia, ở cạnh Tuyết Mạch Viêm, không ngờ, sau khi hắn rời khỏi, di thể Huyết tổ lại theo khí tức trên người hắn phóng thích, chủ động đi theo.
Điều này làm Tần Liệt âm thầm ngạc nhiên.
Rất nhanh, cơ thể Huyết tổ đến trước người hắn, khối di thể Huyết tổ này như huyết ngọc cấu tạo, tứ chi hướng lên trời, lẳng lặng trôi nổi ở trên mặt biển, trên người không có khí tức dao động rõ ràng, càng không có một tia linh hồn khí tức.
Nếu không phải thân thể này thật sự đặc thù, mặc cho ai cũng không thể tin, người này chính là thủy tổ Huyết Sát tông, người sáng lập Huyết Điển.
Vốn bơi ở trong nước biển, Tần Liệt cần hao phí linh lực, lúc này, mắt thấy thân thể Huyết tổ chủ động tới, hắn linh cơ khẽ động, trực tiếp ngồi ngay ngắn ở trên cái bụng Huyết tổ.
Thân thể Huyết tổ vẫn lẳng lặng nổi ở trên nước biển, ngay cả một tia chìm xuống cũng chưa có, tỏ ra có chút kỳ dị.
Một tia huyết chi linh lực tràn vào trong cơ thể Huyết tổ, Tần Liệt thử như sử dụng con thuyền, đi điều khiển thân thể Huyết tổ.
Thân thể Huyết tổ, thật như một tấm ván gỗ huyết ngọc, ở trên mặt biển vậy mà lại gào thét tiến lên.
“Lên!”.
Sau khi mắt sáng lên, Tần Liệt thử lấy huyết chi linh lực của hắn, đến dẫn dắt biển máu linh lực ngập trời của Huyết tổ.
Nhớ lại lúc trước linh hồn chìm vào bảo tháp đỏ rực bảy tầng, do đó điều khiển thân thể Huyết tổ, trải qua làm Huyết tổ phá không phi hành.
Hắn theo nếp mà làm.
Thần kỳ, thân thể Huyết tổ quả thực bay lên trên không, lẳng lặng lơ lửng ở trên mặt biển mười thước.
“Hay thay!”. Tần Liệt vô tay hô khẽ, trên mặt tràn đầy vui mừng, gật gật đầu, nói: “Xem ra, mặc dù là người Phan gia tới đây, ta cũng chưa chắc đã phải ngồi chờ chết”.
Thân thể Huyết tổ, sau khi hắn điều khiển, quả thực thành phi hành linh khí có thể ngồi, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh!
“Không sai, cứ như vậy, ta tìm Phong Ma Bi sẽ thuận tiện hơn rất nhiều”.
Kết quả là, Tần Liệt ngồi ngay ngắn trên thân thể Huyết tổ, tựa như một đạo điện mang màu máu, ở trên đảo khô cùng mặt biển chung quanh lượn vòng qua lại.
Nửa khắc đồng hồ sau, hắn tới trên một hải đảo núi trụi lủi liên miên, lập tức cảm giác được khí tức của Phong Ma Bi.
Thân thể Huyết tổ lập tức gào thét mà đi.
Chân núi một ngọn núi trụi lủi, trong khe núi không có một gốc cỏ cây, đá lởm chởm phân tán chung quanh
Phong Ma Bi ngay tại bên cạnh một tảng đá to màu nâu xanh, hào quang hoàn toàn không còn, giống như đã tiêu hao lực lượng thật lớn.
Từng cái đầu của thần thi, kích cỡ tựa căn phòng, giống như tảng đá bên trong khe núi, cũng lộn xộn, đều ở bên cạnh Phong Ma Bi.
Đầu tám cái thần thi, tương tự đã không còn hào quang chói mắt, trở nên tái nhợt bình thường.
Tần Liệt từ trên thân thể Huyết tổ bay xuống, tiến lên đem Phong Ma Bi nhặt lên, nắm trong tay.
Hắn thử cảm giác, phát hiện năng lượng kỳ dị trong Phong Ma Bi còn đang vận chuyển, trên mặt bia không thấy bảy đạo thần quang, như đang tiến hành biến hóa phức tạp.