Mục lục
Truyện Linh Vực - Nghịch Thương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía chân trời, Hình Vũ Mạc và Hình Vũ Viễn hai anh em, thì là vẻ mặt phức tạp, lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.

Bọn họ lúc trước luôn chú ý phía dưới, nhìn ra trong thân thể Huyết tổ, tọa lạc đó là hồn Tần Liệt.

Chỉ là, bọn họ không biết ở trên thuyền bên dưới, lúc trước từng xảy ra cái gì, bọn họ vẫn cho rằng Tần Liệt chỉ là giả mạo tộc nhân Hình gia, cũng không thể có một chút cảm tình đối với Hình gia.

Tự nhiên mà vậy, Tần Liệt cũng có thể sẽ không thật sự đem Hình Thắng Nam đặt trong lòng, sẽ không đem nàng coi là đại tỷ đối đãi.

Hai anh em thở dài trong lòng, cho rằng Hình Thắng Nam vẫn là hoàn toàn tự nguyện, cho rằng Hình Thắng Nam còn chưa từ trong bóng ma quá khứ tỉnh lại.

Nhưng, một phen lời phía dưới của Tần Liệt, lại đánh vỡ toàn bộ suy nghĩ đương nhiên của bọn họ.

“Đại tỷ, ta không họ Hình, ta họ Tần, ta tên là... Tần Liệt! Ha ha, tuy ta không phải Hình Liệt, chẳng qua trong lòng ta, ngươi lại là đại tỷ của ta!”. Sau khi nhếch miệng cười, Tần Liệt lại nói: “Cho nên, mặc kệ Hình gia có quan hệ với ta hay không, chỉ cần bởi vì ngươi đại tỷ này, ta cũng sẽ không nhìn Hình gia từ đây diệt sạch. Cho nên, ta sẽ tận khả năng ta có, giúp Hình gia vượt qua cửa ải khó khăn hôm nay, ta sẽ dốc sức, chém giết toàn bộ kẻ đến phạm!”.

Hình Thắng Nam ầm ầm chấn động, trong đôi mắt nhỏ trào ra lệ quang vui sướng, kìm lòng không được lẩm bẩm: “Tiểu đệ, ngươi chính là tiểu đệ của ta...”.

Hình Vũ Mạc cùng Hình Vũ Viễn chợt liếc một cái, vẻ mặt đều là vô cùng phức tạp, đều không khỏi cười khổ hẳn lên.

Hình Dao luôn nhằm vào Tần Liệt, hận không thể đem Tần Liệt sớm đánh chết, lúc này, lại khóc chốc lát, cười chốc lát, như đã bị điên, không có ai biết nàng nghĩ những gì.

Lạc Nhật quần đảo, trong biển sâu mờ mịt, từng cái thi thể thần như cổ thần chống trời liên tiếp hiện ra...

Khí huyết dao động cuộn trào, hình thành gió lốc mắt thường có thể thấy được, gào thét lượn vòng, hướng tới tám phương khuếch tán nhộn nhạo.

Hơn một trăm Thủy Tinh chiến xa lớn nhỏ khác nhau, như đèn sáng lơ lửng hư không, qua lại, đuổi giết tộc nhân Hình gia, cùng võ giả trung thành với Kim Dương đảo.

Nhưng, gió lốc từ trên tám thi thể thần gào thét mà thành, trong khi dâng trào ra chung quanh, lại khiến các Thủy Tinh chiến xa đó loạng choạng, như uống say, linh lực bên trong không khống chế được.

Linh thạch kỳ trận trong mấy cái Thủy Tinh chiến xa, bởi linh lực hỗn loạn phá hỏng, dẫn tới Thủy Tinh chiến xa đột nhiên rơi xuống.

Võ giả Hắc Vân cung, Thiên Hải các bên trên đều thất kinh, không cần mạng mạnh mẽ lấy lực lượng trong cơ thể bọc lấy chiến xa, hướng đảo đơn độc phương xa dời đi.

Bọn họ sợ rơi xuống biển.

Bởi vì ở trong biển, tám cái thi thể thần tựa như băng dương cự thú, như mở ra cái mồm khổng lồ màu đỏ tươi, bày ra khí diễm tàn bạo nuốt hết ngàn vạn sinh linh.

Khung cảnh tanh máu Hạ Hầu Thánh bị cắn nát cả da lẫn xương, như ác mộng làm mọi người sinh ra sự sợ hãi, chấn nhiếp thật sâu linh hồn bọn họ, làm bọn họ không dám cùng tám cái thi thể thần có dù chỉ là một chút tiếp xúc khoảng cách gần.

“Huyết Sát tông! Huyết Sát tông tro tàn lại cháy!”. Sắc mặt Hạ Hầu Xương âm trầm như nước, trong mắt tràn đầy kinh sợ, trong lòng đang nhanh chóng đánh giá thế cục.

Hai người Trịnh Chí Hợp, Giang Hạo, cũng là ánh mắt lóe ra bất định, cũng đang âm thầm làm tính toán.

“Tiểu, tiểu hữu?”. Hạng Tây kinh ngạc nhìn về phía dưới, một bàn tay đè cái đỉnh đồng xanh lớn, vẻ mặt cũng trầm trọng hẳn lên.

Hắn luôn cho rằng Tần Liệt chỉ là thân truyền đệ tử của Tịch Diệt lão tổ.

Nhưng ở một khắc này, sau khi tám cái thi thể thần liên tiếp trồi lên mặt biển, sau khi Tần Liệt phóng ra chí bảo Huyết Sát tông, lấy linh hồn chiếm lấy một cái di thể huyết sát khí ngập trời, thi triển ra Khấp Huyết Quỷ trảo, hắn lập tức hiểu Tần Liệt còn có một tầng thân phận khác dư nghiệt Huyết Sát tông.

“Hạng hộ pháp, ngươi hiện tại thu tay, ta còn có thể mở một mặt lưới”. Trầm ngâm một chút, Tần Liệt đột nhiên nói: “Niệm ở trên phần ngươi cũng là tốt cho Kim Dương đảo, còn chưa thật sự gây thành sai lầm lớn, ta có thể giữ lại cho ngươi một con đường sống”.

Hạng Tây trầm mặc.

“Hạ Hầu Xương không tuân thủ ước định giữa các ngươi, Hắc Vân cung và Thiên Hải các cũng không. Tộc nhân Hình gia... Lúc trước gặp tàn sát, bị lấy phương thức diệt tộc đối đãi”. Tần Liệt chỉ hướng hai chiếc thuyền lớn chung quanh.

Hạng Tây cúi đầu nhìn, phát hiện trên một chiếc thuyền lớn chỗ Hình Thắng Nam, đã không hề thiếu tộc nhân Hình gia chết.

Một chiếc thuyền lớn khác, giao cho Thiên Hải các phụ trách, thi thể Hình gia cùng võ giả trung thành với Hình gia, khắp nơi có thể thấy.

Hiển nhiên, Tần Liệt cũng không lừa gạt hắn, Hạ Hầu Xương và Thiên Hải các, Hắc Vân cung nhất định có ăn ý, căn bản không thực sự tuân thủ ước định.

Sắc mặt Hạng Tây dần dần âm trầm xuống.

“Hừ!”. Hạ Hầu Xương cười lạnh: “Ngươi thật cho rằng ba đại gia tộc sẽ bỏ qua Hình gia, buông tha những dư nghiệt từng đánh giết tộc nhân của ta, tạo thành tổn thương nặng cho ba đại gia tộc? Hạng Tây! Tỉnh lại đi, từ ngày đó ngươi nhận lời mời của ta, đạt thành hiệp nghị với ta trở đi, ngươi đã không còn đường rút lui!”.

Ánh mắt Hạng Tây giãy giụa, sắc mặt âm tình bất định, ở trên trời trầm mặc từ đầu tới cuối.

Tần Liệt cười cười, bình tĩnh chỉ hướng một chiếc thuyền lớn khác, lấy tinh thần ý thức truyền mệnh lệnh.

Ba cái thi thể thần đạp sóng to, như thú lớn biển sâu, lao về phía chiếc thuyền đó, liếc về phía võ giả Thiên Hải các.



“Vân, Vân Nhi đâu?”. Ngay lúc này, Trịnh Chí Hợp đột nhiên phản ứng lại, phát hiện con của hắn đã lâu chưa xuất hiện.

“Đây là con ngươi à?”. Quách Duyên Chính ở phía dưới thét to một câu.

Thi cốt Trịnh Vân, còn ở trên một chiếc thuyền kia, ngay tại bên cạnh hắn cùng Thích Kính.

Trịnh Chí Hợp cúi đầu thoáng nhìn, mắt chợt đỏ bừng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương: “Vân Nhi!”.

Trịnh Vân là đứa con nhỏ hắn thương yêu nhất, tính cách giống với hắn nhất, rất được hắn coi trọng, cũng được hắn khâm định làm cung chủ Hắc Vân cung tương lai.

Lần này, hắn sở dĩ mang theo Trịnh Vân tới, cũng là nhận định không có bất cứ phiêu lưu gì, để cho Trịnh Vân thông qua Hình Dao phát tiết một phen.

Xuất phát từ bảo hiểm, hắn còn an bài ba cường giả Như Ý cảnh đỉnh phong khác, hợp sức bảo vệ Trịnh Vân, bảo đảm Trịnh Vân bình yên vô sự.

Hắn như thế nào cũng không đoán được, chỉ ở lúc hắn chưa lưu ý đến, Trịnh Vân đã bị đánh giết.

Nỗi đau mất con làm Trịnh Chí Hợp lập tức điên cuồng!

“Ai? Là ai? Rốt cuộc là ai giết Vân Nhi của ta?!”. Trịnh Chí Hợp như bị tâm thần rít gào.

Trong tiếng rống giận dữ, Trịnh Chí Hợp bỏ qua anh em Hình Vũ Mạc, cắm đầu hướng tới phía dưới lao vọt đi.

Mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hình Thắng Nam!

“Là ta...”.

Nhưng vào lúc này, thanh âm lạnh nhạt của Tần Liệt vang lên không đúng lúc.

“Miếng vải rách này, hình như là con ngươi sử dụng, chẳng qua đã bị ta xé rách, sợ là vô dụng như con trai ngươi rồi”. Tần Liệt giơ lên lá cờ, lớn đen sì như mực kia trong tay.

Hắn rõ ràng là đang khiêu khích điểm mấu chốt phần nộ của Trịnh Chí Hợp.

“Mặc kệ ngươi là ai, ta cũng phải cho ngươi chôn cùng Vân Nhi!”. Trịnh Chí Hợp quả nhiên điên cuồng dời đi mục tiêu, hướng Tần Liệt tấn công đến.

Một cái tiếp nối một cái lá cờ đen sì, theo thế tấn công của Trịnh Chí Hợp, hiện lên ở giữa hắn cùng Tần Liệt.

Trên lá cờ to lớn đen sì mây đen cuồn cuộn, trong mỗi một lá cờ to lớn, đều giống như phong ấn một hung thần, một ác thú dữ tợn, lá cờ lớn đón gió múa phần phật, hung thần ác thú bên trong phong ấn bỗng nhiên ngưng hiện ra, điên cuồng rít gào cùng với hắn.

Từng đám mây đen như màu mực, nuốt gọn ánh sáng, khiến phía chân trời từng chút một tối đen.

Ban ngày nháy mắt biến thành đêm khuya tối đen.

Trịnh Chí Hợp không thấy bóng dáng, phía dưới tầng mây, tà ác cùng bóng tối cực sâu, như màn trời màu đen bao trùm mặt đất, chậm rãi phủ xuống.

Đem không gian phía trên đỉnh đầu Tần Liệt hoàn toàn bao phủ.

Hình thành tối đen nồng đậm đưa tay không thấy năm ngón.

“Cái này...”. Sắc mặt Hình Vũ Viễn khẽ thay đổi, ngưng trọng nói: “Hắc Thiên Thôn Một thuật! Trịnh Chí Hợp Phá Toái cảnh đỉnh phong, cho dù là đại ca ngươi, muốn ngạnh kháng một kích liều mạng của hắn, chỉ sợ cũng phải trả giá đắt hiến máu! Hắn...”.

Hình Vũ Viễn không khỏi bắt đầu lo lắng cho Tần Liệt.

“Tần Liệt này chính là linh hồn Thông U cảnh, hắn chiếm lấy một khối thân thể mùi máu tươi ngập trời kia, lại cho người ta cảm giác cực kỳ đáng sợ”. Hình Vũ Mạc nhíu chặt lông mày, cảm giác một chút, phát hiện không có cách nào đưa ra định luận, nói: “Kỳ quái, thật là kỳ quái...”.

“Tiểu đệ!”. Bên kia, Hình Thắng Nam cũng hét lên.

Hạ Hầu Thánh và Giang Hạo, thì là sắc mặt âm lãnh, trong con ngươi lóe ra nét hưng phấn.

Bọn họ đều biết rõ Trịnh Chí Hợp đáng sợ, biết hắn sau khi thi triển ra “Hắc Thiên Thôn Một thuật”, thì ý nghĩa liều mạng rồi.

Võ giả Phá Toái cảnh đỉnh phong, đối với một gia hỏa hồn Thông U cảnh, dựa vào một cơ thể không biết tên, sẽ xảy ra cái gì?

Bọn họ cũng muốn đánh giá một chút thế lực của Tần Liệt.

Thẳng đến lúc này, bọn họ vẫn không biết thân thể mùi máu tươi ngập trời kia chính là Huyết chi thủy tổ, không biết Tần Liệt chính là từ Thần Táng tràng quay về.

Vô tận bóng tối bao phủ Tần Liệt, bên trong dao động âm trầm quỷ dị mãnh liệt, năng lượng khí tức khủng bố của Trịnh Chí Hợp khuếch tán ra rợp trời rợp đất, làm mọi người đều có thể cảm giác được hắn cường thế.

Tần Liệt lại không thấy tung tích.

Mặc dù là Hình Vũ Viễn cùng Hạ Hầu Thánh, cũng không có năng lực đơn thuần lấy mắt thường xuyên thấu bóng tối nồng đậm kia, thấy rõ cảnh tượng chân thật bên trong.



Khi bọn hắn lấy linh hồn quan sát, lại phát hiện trong bóng tối nồng đậm kia có lực lượng vặn vẹo hỗn loạn, làm linh hồn ý thức bọn hắn ùn ùn giải thể.

Điều này làm bọn hắn đều hoảng sợ thu hồi ý thức đi cảm giác.

Bởi vậy, mọi người nhìn về phía chỗ tối đen, nhìn khu vực màn trời đêm tối bao phủ, lại không biết bên trong đã xảy ra biến hóa gì.

Đột nhiên, Thị Huyết Long gào rống kinh thiên, từ trong bóng đêm nồng đậm lan truyền ra.

Một cột sáng máu tươi đỏ rực, xen lẫn khí tức thô bạo, thị sát, hủy diệt, phá hủy, từ trong bóng đêm nồng đậm lao thẳng lên trời.

Huyết quang rạng rỡ chợt không thể bị bóng tối che lấp nữa, trở nên dần dần chói mắt bắt mắt.

Tiếng hít thở ồ ồ mãnh liệt của thi thể thần, cùng ở trên mặt biển vang lên, chỉ thấy bóng tối đậm đặc nhanh chóng bị nuốt hết.

Tần Liệt lấy thân thể Huyết tổ, ngồi ngay ngắn ở trên người rồng xương màu máu, hai mắt giống như mặt trời màu máu, nở ra tia máu kinh người.

Trong trời đất, từng dòng máu tươi đỏ tươi, giống như các dòng suối, ở phía chân trời chảy qua lại, dần dần ngưng tụ thành đồ án thần bí phức tạp chưa biết.

“Huyết Chi Cấm Hồn thuật!”.

Các dòng sông máu hội tụ thành xiềng xích đỏ rực, ẩn chứa ảo diệu giam cầm máu tươi, đột nhiên chìm xuống, chợt trói buộc đến.

Sông máu không ngừng diễn biến, từ to biến thành nhỏ, phân liệt thành vô số huyết quang nhỏ vụn, huyết quang phân liệt lần nữa, nổ vỡ thành phù văn màu máu quỷ dị đầy trời.

Như ức vạn con bướm màu máu, vẫy cái cánh nho nhỏ, bay ập về phía Trịnh Chí Hợp.

Ở trong thân thể Trịnh Chí Hợp nhất nhất biến mất.

Trên người Trịnh Chí Hợp dâng lên các đám mây bỗng đen sì, các đám mây đó nhúc nhích, như ác hồn giãy giụa, như muốn phá vỡ phong cấm.

Nhưng, sau khi càng lúc càng nhiều phù văn màu máu, tất cả đánh vào trong cơ thể hắn, dung nhập máu tươi của hắn, đám mây đen sì dâng trào trên người Trịnh Chí Hợp dần dần bị nhuộm thành màu đỏ máu.

Trịnh Chí Hợp giãy giụa, dần dần tỏ ra vô lực, trong mắt đột nhiên hiện ra vô số mắt lưới màu máu nhỏ mà dày, như tấm lưới khổng lồ dày dặc, đem linh hồn hắn trói chặt, đem hồn hồ của hắn cũng cùng nhau trói buộc.

Rốt cuộc, Trịnh Chí Hợp không còn một tia động tĩnh, trừ máu tươi trong cơ thể lấy phương thức dị thường quỷ dị, lấy quy củ kỳ dị dâng trào, toàn thân hắn không có bất cứ dao động gì nữa.

Ngay cả linh hồn cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

“Tần Liệt!”.

Nhưng vào lúc này, Cao Vũ trên cánh Hỏa Phượng đột nhiên quát nhẹ ra tiếng.

Ngẩng đầu, nhìn Cao Vũ, trong mắt Tần Liệt hiện ra nét ngạc nhiên: “Sao?”.

“Ta muốn linh hồn người này! Hồn các cường giả Phá Toái cảnh đỉnh phong sau khi bị ngươi nhốt, không có bất cứ đường sống phản kháng nào, đầy đủ!”. Trong mắt Cao Vũ khó nén kích động.

Ở dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, Cao Vũ cũng chỉ là Thông U cảnh, chợt từ trên trời bay xuống.

Còn không mượn dùng Thủy Tinh chiến xa.

Mọi người ngạc nhiên, cho rằng người này điên rồi, lấy tu vi Thông U cảnh, vậy mà lại từ trên trời cao vài trăm thước bay xuống.

Há không phải muốn chết?

Một bóng ma u ám, từ phía sau Cao Vũ trôi nổi ra, dần dần kéo dài phình to.


Trong ngắn ngủi năm hơi thở, Tà Thần có cánh chim che trời, mọc sừng cong dữ tợn, đã ở phía sau Cao Vũ triển lộ ra thân thể khổng lồ không thua kém gì thi thể thần.


Như thái cổ yêu ma xâm nhập thiên địa.


Cao Vũ ngồi thoải mái ở bả vai Tà Thần, nhanh chóng buông xuống, trong con ngươi âm trầm lạnh lẽo lóe ra hào quang kích động.


Hắn cảm giác được, Trịnh Chí Hợp tu luyện chính là linh quyết U Minh giới thuần khiết, trong linh hồn Trịnh Chí Hợp, cũng ẩn chứa một tia tà hồn.


- Cái đó vừa vặn là thứ hắn tha thiết ước mơ.


Cao Vũ ngồi ngay ngắn bả vai Tà Thần, từ trên mây nhanh chóng rơi xuống, nặng nề lao vào biển sâu.


Một vị Tà Thần kia, như dãy núi màu xanh lục mực đứng sừng sững ở mặt biển, Cao Vũ thì là thuận thế bay ra, trong mắt tràn ra ám quang thâm u, nhẫn mặt quỷ trên tay kêu to từng tiếng, lao ra một tàn ảnh yêu ma.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK