Dị mang với huyết quang đan xen đột nhiên biến mất, ở bên cạnh Tạp Tư Thác Nhĩ không có công kích sắc bén nữa.
Hư không u ám lạnh lẽo, tàn chi và máu thịt thuộc về Tạp Tư Thác Nhĩ phân tán như cảm giác được nguy cơ, lại ùn ùn trở về thân thể hắn.
Mấy chục giây sau, máu thịt bắn tung tóe ra từ trong cơ thể Tạp Tư Thác Nhĩ, tất cả một lần nữa dung nhập hắn.
Tạp Tư Thác Nhĩ lại nhỏ đi thành một đám thịt lớn màu tím.
Mà cánh tay ma kia của Tần Liệt vẫn cắm ở trong cục thịt màu tím đó, lấy thiên phú huyết mạch “Phệ ma”, kéo dài hấp thu tất cả thuộc về Tạp Tư Thác Nhĩ.
“Xẹt!”
Một điểm âm u bành trướng, biến ảo thành Linh tộc đại hiền giả Thiên Khải.
Thiên Khải tay cầm quyền trượng vận mệnh, vẻ mặt có chút chật vật, tựa như vừa mới giãy thoát Tần Hạo và Lăng Ngữ Thi.
Hắn cảm giác được hư không loạn lưu dao động khác thường, mới vội vã tới đây dò xét, sau đó liếc một cái nhìn thấy Tần Liệt ma thân chín ngàn thước, còn đang không ngừng sinh trưởng.
Còn có... Tạp Tư Thác Nhĩ đã rõ ràng suy yếu đến không được.
Trong con mắt màu lam băng của Thiên Khải đầy ánh sáng phức tạp, hắn đầu tiên là do dự, nên thừa dịp động thủ hay không, nhưng trong lòng lại như mơ hồ cảm thấy không ổn.
Hắn nhìn Tần Liệt, trong lòng thiên nhân giao chiến, vừa muốn động thủ, vừa rõ ràng có các loại cố kị.
Mà Tần Liệt, thì vừa lấy linh hồn với huyết mạch chia nhau ăn Tạp Tư Thác Nhĩ, vừa lấy ánh mắt châm chọc, tràn đầy chế nhạo nhìn Thiên Khải.
Hắn tựa như đang đợi Thiên Khải không nhịn được động thủ.
Nhưng, Thiên Khải cuối cùng không động thủ, ngược lại đột nhiên bình tĩnh lại.
Biểu cảm trên mặt Thiên Khải có một loại tiêu sắt cùng bi lương, hắn trầm mặc rất lâu, đột nhiên lắc đầu khẽ than thở một tiếng, nói: “chốc nữa, ta sẽ quay về Linh tộc, đem quyền trượng vận mệnh giao cho Thâm Lam. Ta sẽ báo cho A Tát Đức, bảo hắn sớm nhường ra vị trí tộc trưởng Linh tộc. Thâm Lam, sẽ nắm giữ quyền trượng vận mệnh với huyền thiên linh cầu, trở thành tộc trưởng mới của Linh tộc. Tương lai Linh tộc, sau này sẽ không quan hệ với ta, tất cả của Linh tộc, đều sẽ do Thâm Lam làm chủ.”
“Ta biết lấy quan hệ của ngươi với Thâm Lam, ở sau khi nàng trở thành tộc trưởng Linh tộc, ngươi sẽ không nhằm vào Linh tộc.”
“Sau này, ta hành động, sẽ không có liên quan với Linh tộc nữa.”
“Cuối cùng, chúc mừng ngươi.”
Sau khi vứt lại phen lời này, Thiên Khải xé rách một khe hở không gian, cứ thế từ hư không loạn lưu biến mất.
Bởi vì hắn biết, sau khi Tần Liệt chém giết Tạp Tư Thác Nhĩ, hơn nữa hấp thu ma thân cùng linh hồn Tạp Tư Thác Nhĩ, trong tinh hà mênh mông, sẽ không một ai có thể áp chế Tần Liệt nữa.
Hắn và Liệt Diễm Diên cũng không được.
Hắn biết, sau khi Tần Liệt đem Tạp Tư Thác Nhĩ tiêu hóa xong, Tần Liệt chắc chắn sẽ thay đổi vận mệnh cả tinh hà.
Tần Liệt đánh giết được Tạp Tư Thác Nhĩ, chắc chắn sẽ chấn nhiếp toàn bộ thâm uyên ác ma, bảy quân chủ và đại ác ma một trăm tầng bên trên, bất luận có muốn hay không, đều sẽ biết thâm uyên chi chủ mới của tương lai, nhất định sẽ là Tần Liệt.
Cho dù hắn chưa bước vào chung cực chi cảnh.
Lúc toàn bộ đại ác ma, một trăm lẻ tám tầng thâm uyên đều phủ phục ở dưới chân Tần Liệt, hắn chính là chí cường giả có quyền thế nhất của tinh hải mênh mông.
Đến khi đó, Tần Liệt nếu muốn truy cứu trách nhiệm, Linh tộc... Chắc chắn sẽ phải thừa nhận lửa giận của Tần Liệt.
Sau khi thâm uyên có bá chủ, đại ác ma vĩnh viễn chém giết lẫn nhau, không một ai phục ai cuối cùng có chủ nhân, Linh tộc cũng không thể chống lại.
Vì phòng ngừa Tần Liệt bởi hắn, mà giận lây cả Linh tộc, hắn chọn giao ra tất cả, để A Tát Đức thoái vị, sớm đẩy Thâm Lam làm tộc trưởng Linh tộc.
Chỉ có như vậy, Tần Liệt mới sẽ xem ở trên mặt mũi Thâm Lam, không hạ sát thủ đối với Linh tộc.
“Tốc độ trưởng thành quá nhanh, nhanh đến mức chúng ta cũng không kịp bố cục, không kịp làm dự mưu nữa. Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, các loại tính kế của ta và Liệt Diễm Diên đều tỏ ra có chút buồn cười, ài.”
Tiếng than thở của Thiên Khải, từ một khe hở không gian khép lại truyền tới, tràn đầy bất đắc dĩ cùng thương cảm.
“Cứ như thế đi rồi?”
Thiên Khải rời khỏi, làm trong lòng Tần Liệt có chút nghi hoặc, nhất thời cũng chưa phản ứng lại.
Trong mắt hắn, Thiên Khải vận trù màn trướng, những năm qua làm ra rất nhiều chuyện phiền toái cho hắn.
Nếu không phải hắn tiến bước thần tốc, hắn cũng lo lúc nào cũng có thể bị Thiên Khải bẫy chết. Thiên Khải đột nhiên chủ động thừa nhận sợ hãi, làm hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Không sai biệt lắm cũng nên trở về rồi.”
Máu thịt ác ma Tạp Tư Thác Nhĩ, nay đều bị hắn dung nhập bản thân, ngay cả tàn hồn của Tạp Tư Thác Nhĩ cũng không thể trốn thoát.
Hắn biết, nay ở trong thâm uyên thông đạo, những đại ác ma kia còn đang đợi kết quả chiến đấu của hắn cùng Tạp Tư Thác Nhĩ.
“Xẹt!”
Thân thể cự ma cao chín ngàn thước kia của hắn đột nhiên co lại, hóa thành một điểm đen to cỡ hạt gạo.
Sau khi lóe lên, hắn liền từ hư không loạn lưu biến mất.
Ngay sau đó, ma thân to lớn của hắn lại đột nhiên hiện thân ở thâm uyên thông đạo.
“Viêm Nhật quân chủ!”
“Tần Liệt!”
Rất nhiều đại ác ma tụ tập ở đây, nhìn thấy hắn đi mà trở lại, mắt quỷ đều chợt sáng ngời.
“Tạp Tư Thác Nhĩ đâu?” Áo Tư Đốn vội vàng nói.
Các đại ác ma còn lại cũng đều ùn ùn toát ra ánh mắt lo lắng, bức thiết muốn biết kết quả.
“Ta lúc trước đã nói, Tạp Tư Thác Nhĩ sẽ từ giờ trở đi xoá tên khỏi thâm uyên.” Tần Liệt hờ hững nói.
“Cái gì?” Quỷ Tế quân chủ cả kinh, chợt hô to: “Tạp Tư Thác Nhĩ đã chết?”
“Chết thật rồi sao?”
“Sao nhanh như thế đã chết rồi?”
“Mặc dù sớm có dự liệu, nhưng... Vẫn cảm thấy đột ngột.”
“Làm ta quá ngoài dự liệu rồi.”
Gần trăm đại ác ma huyết mạch cấp mười lập tức nghị luận ầm ầm, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Liệt đều tràn đầy kính ý.
“Ha ha ha!”
Hàn Tịch thâm uyên Đạo Sâm đột nhiên cất tiếng cười to, vừa cười, Đạo Sâm còn vừa gật đầu, “Tần Liệt, tiểu tử ngươi quả thực không làm ta thất vọng. Ngươi từng lần một đánh vỡ pháp tắc cổ xưa của thâm uyên. Ta đã đoán được thâm uyên chi chủ tương lai, tất nhiên chính là ngươi!”
“Thâm uyên chi chủ mới?”
“Chính là Viêm Nhật quân chủ sao?”
Bao gồm Áo Tư Đốn ở trong, bảy quân chủ đều ầm ầm chấn động, tựa như lập tức thấy được tương lai không xa.
“Viêm Nhật quân chủ. Chúc mừng ngươi, có rảnh đến Hắc Chiểu thâm uyên chúng ta đi dạo, ta sẽ tự mình tiếp khách.” A Thập Nạp Tư dẫn đầu ném ra cành ôliu.
“Chúng ta cũng tùy thời xin đợi đại giá của ngài.”
“Sau này, xin chiếu cố nhiều hơn.”
Đại ác ma thâm uyên khác, cũng ở sau A Thập Nạp Tư chủ động hướng Tần Liệt tỏ thái độ tốt.
“Sẽ.” Tần Liệt nhếch miệng cười, nói: “Nhưng, còn cần một đoạn thời gian, ta muốn đem thứ từ trên người Tạp Tư Thác Nhĩ đạt được chậm rãi tiêu hóa.”