Tuyết Mạch Viêm sợ hãi cả kinh, kinh ngạc khó hiểu nhìn về phía hắn, bỗng bất an hẳn lên.
Nhiều năm qua như vậy, nàng luôn cẩn thận che giấu thân phận mình, luôn sợ hãi bại lộ, sợ mang đến phiền toái cho Huyễn Ma tông, rước lấy mầm tai vạ cho chính nàng, cho mẹ nàng còn có các thúc bá Huyễn Ma tông.
Nàng thật ra sống rất vất vả, ngay cả lúc tu luyện Huyết Linh quyết, cũng cần giấu giếm, cần một mình tìm chỗ yên tĩnh.
Nàng là con gái Mạt Linh Dạ, ngàn năm trước, ông ngoại nàng là lão tông chủ uy danh truyền xa của Huyết Sát tông, cha nàng Huyết Lệ, cũng là tân nhậm tông chủ Huyết Sát tông, trong cơ thể nàng chảy máu tươi chính thống của Huyết Sát tông.
Nhưng nàng lại phải mai danh ẩn tích, ngay cả Huyết Linh quyết cũng không dám quang minh chính đại tu luyện, ngay cả thân phận Huyết Sát tông cũng không dám nhận.
Nàng luôn cảm thấy rất nghẹn khuất.
Nàng cũng luôn ẩn nhẫn, hy vọng có một ngày, có thể làm Huyết Sát tông một lần nữa đứng ở trước mặt người đời, hướng mọi người quang minh chính đại nói ra thân phận của mình.
Nhưng nàng hiện tại lại không dám.
Nhưng Tần Liệt dám!
Tần Liệt đứng lên, xa xa nhìn, về phía Hoàng Xu Lệ của Hắc Vu giáo bên kia, nghĩ chút lại vẫn thong thả bước hướng tới đối phương.
“Ta chính là tu luyện Huyết Linh quyết, ngươi muốn như thế nào?”.
Lúc nói chuyện, một cỗ khí tức máu tanh đậm đặc, từ trong lỗ chân lông toàn thân Tần Liệt lan tràn ra.
Khí tức máu tanh ngưng thành thực chất, hóa thành một mảng sương mù máu loãng, trôi nổi ở bên cạnh Tần Liệt.
Cùng lúc đó, đôi mắt Tần Liệt cũng đỏ rực như máu, sát khí nghiêm nghị.
Hoàng Xu Lệ bỗng giật mình.
Một đám võ giả Hắc Vu giáo cùng ba đại gia tộc cũng đột nhiên ngây người, không ngờ Tần Liệt thế mà không phủ nhận, dám chủ động bại lộ ra.
Bọn họ càng không ngờ, Tần Liệt còn dám lẻ loi một mình, hướng tới bọn họ bên này ngạo nghễ mà đến.
"Dư nghiệt Huyết Sát tông.
“Vậy mà lại là tu luyện Huyết Linh quyết”.
“Còn dám thừa nhận?”.
Võ giả Thiên Khí tông, Vạn Thú sơn cũng kinh ngạc hẳn lên, đều quái dị nhìn lại.
“Huyết Sát tông? Hai kẻ đều là người của Huyết Sát tông?” Vẻ mặt Hà Vi lạnh lùng, khinh bỉ nói: “Khó trách hai người câu kết làm bậy, thì ra đều là dư nghiệt Huyết Sát tông!”.
“Huyết Sát tông không phải kẻ địch chung của Bạo Loạn chi địa sao?”. Nhâm Bành cười lạnh.
“Có việc vui để xem rồi”. Hồ Bình nhếch môi, nhướng mày nói: “Đám người ba đại gia tộc, chưa bao giờ buông tha đuổi giết dư nghiệt Huyết Sát tông, bọn họ hầu như là đạp thi thể Huyết Sát tông, ở Thiên Diệt đại lục đứng lên. Hắc! Bọn họ há có thể buông tha người của Huyết Sát tông?”.
Tịch Diệt tông những người này đều vui sướng khi người gặp họa hẳn lên.
Chuyện tới nay, bọn họ không còn ý tứ đem Tần Liệt coi là chiến hữu thân mật, ước gì Hắc Vu giáo cùng Tần Liệt bên này huyết chiến một hồi, hai bên chết hết mới tốt.
Vạn Thú sơn cùng Thiên Khí tông bên kia, ánh mắt Phùng Nhất Vưu, Úc Môn lóe ra, bỗng nhiên đều trầm mặc xuống.
Cũng là một bộ thần thái chế giễu.
“Tần Liệt!”. Tuyết Mạch Viêm bỗng đứng lên.
Ngay cả Thiên Kiếm sơn Lạc Trần, thấy Tần Liệt muốn một mình tiến vào chỗ Hắc Vu giáo, cũng đột nhiên biến sắc, cũng theo bản năng đứng lên.
Hắn cho rằng chiến đấu sẽ tùy thời bùng nổ, cho rằng hắn đã tham dự vào, nhất định phải gánh vác một bộ phận trách nhiệm chiến đấu.
“Đừng, đợi đừng nhúc nhích”.
“Lạc Trần, tiếp tục ngồi!”.
Thần kỳ, Tống Đình Ngọc, Đỗ Hướng Dương bỗng nói chuyện, phân biệt trấn an Tuyết Mạch Viêm cùng Lạc Trần, bảo bọn họ bảo trì tại chỗ, không nên đi theo Tần Liệt.
Hai người khó hiểu nhìn về phía Đỗ Hướng Dương.
“Tần Liệt chỉ là một mình, một mình hắn tiến vào trong đám người Hắc Vu giáo, sợ là lập tức gặp họa!”. Tuyết Mạch Viêm vội vàng nói.
“Sao các ngươi yên tâm như vậy?”. Phan Thiên Thiên cũng bối rối, nhẹ giọng kêu la: “Tần Liệt không phải bạn của các ngươi sao? Các ngươi chẳng lẽ muốn trố mắt nhìn hắn chịu chết? Còn có ngươi, ngươi nữ nhân này sao lại như vậy?”. Nàng chỉ vào Tống Đình Ngọc, vẻ mặt căm giận.
Tống Đình Ngọc hé miệng cười, lắc lắc đầu, vẫn chưa giải thích.
“Tần Liệt không có việc gì!”. Đỗ Hướng Dương hạ giọng, trên mặt hiện ra nét lạnh lẽo: “Ở trong Lôi chi cấm địa, không có ai có thể thương tổn đến Tần Liệt! Các ngươi cứ việc yên tâm là được!”.
Lời vừa nói ra, Tuyết Mạch Viêm và Lạc Trần đều kinh dị không hiểu, trong mắt tràn đầy mê hoặc.
Bọn họ không thể lý giải.
“Dư nghiệt Huyết Sát tông, là kẻ địch chung của mọi thế lực Bạo Loạn chi địa! Hai người các ngươi dám tu luyện Huyết Linh quyết, bất luận là ở Thần Táng tràng, hay là ở Bạo Loạn chi địa, đều nên bị quần công!”. Tô Nghiên lớn tiếng quát.
“Giết dư nghiệt Huyết Sát tông trước!”. Lâm Đông Hành đơn giản sáng tỏ nói ra ý đồ của mình.
“Giết bọn chúng!”. Hạ Hầu Uyên hét to.
“Nhìn thấy chưa?”. Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Xu Lệ âm trầm, chỗ sâu trong một đôi mắt thâm trầm, ẩn chứa gợn sóng tà ác nhìn không thấu: “Huyết Sát tông là kẻ địch chung, các ngươi đã là dư nghiệt Huyết Sát tông, thì nên biết các ngươi sẽ gặp đãi ngộ thế nào? Bất luận là Thần Táng tràng, hay là Bạo Loạn chi địa bên ngoài, từ nay về sau, sẽ không có nơi các ngươi sống yên ổn nữa!”.
“Phải không?”. Tần Liệt đi từng bước tới.
Từ trên mặt hắn không nhìn thấy chút tức giận, ánh mắt hắn bình tĩnh làm người ta cảm thấy quái dị, loại tư thế thản nhiên tự nhiên đó, cũng làm võ giả Hắc Vu giáo cùng ba đại gia tộc âm thầm cảnh giác.
“Huyết Sát tông và Hắc Vu giáo giống nhau, cho tới nay đều là tông phái thế lực cổ xưa nhất Bạo Loạn chi địa, ngoài sáng trong tối cũng tranh đấu lẫn nhau mấy ngàn năm”. Tần Liệt ngữ khí lạnh nhạt.
“Hai phe khúc mắc oán hận, ta tất nhiên cũng hiểu biết một ít, biết Hắc Vu giáo các ngươi vì trừ Huyết Sát tông hao phí bao nhiêu tâm tư. Ngàn năm trước, Huyết Sát tông Khương Chú Triết hút máu người tu luyện, vừa vặn cho Hắc Vu giáo các ngươi tìm được cửa đột phá, cho các ngươi thấy được hy vọng tiêu diệt Huyết Sát tông, Hắc Vu giáo các ngươi đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm một thủa này”.
“Bên kia”. Tần Liệt nhìn về phía đám người Tô Nghiên: “Ba đại gia tộc ở dưới Huyết Sát tông thống trị, sớm có lòng phản nghịch, lại bởi vì Huyết Sát tông cường thế không dám vọng động, các ngươi đến, làm ba đại gia tộc lập tức nhìn thấy hy vọng, các ngươi ăn nhịp với nhau, do Hắc Vu giáo triệu hồi các thế lực, lấy danh là cùng lên án công khai Huyết Sát tông, rốt cuộc giết lên Thiên Diệt đại lục, do ba đại gia tộc ở bên trong phối hợp, dẫn đường tìm cho các ngươi, rốt cuộc để các ngươi được như mong muốn, làm Huyết Sát tông từ đó bị diệt”.
“Các ngươi cũng không phải không biết, võ giả Huyết Sát tông, vẻn vẹn chỉ có Khương Chú Triết một bộ phận đó lấy tà pháp tu luyện Huyết Linh quyết. Nhưng các ngươi lại giả bộ không biết, đem toàn bộ võ giả Huyết Sát tông, đều định là người tu luyện Huyết Linh quyết tà ác, các ngươi đánh tính toán gì, cho rằng người khác không biết?”.
Tần Liệt chậm rãi nói rõ đoạn bí mật của ngàn năm trước, chợt cười nhạt, nghiêm túc nói: “Đáng tiếc, các ngươi vẫn chưa tiêu diệt toàn bộ võ giả Huyết Sát tông, chẳng những Khương Chú Triết còn sống...”.
Nói đến đây, hắn tạm dừng một chút, bỗng nhiên nhìn về phía Thiên Khí tông Phùng Nhất Vưu.
Sắc mặt Phùng Nhất Vưu rõ ràng có chút mất tự nhiên.
“Ngay cả Huyết Sát tông tông chủ Huyết Lệ lúc ấy, vẫn còn trên đời, nhân vật hạch tâm thật sự của Huyết Sát tông, cùng vân tiềm tàng, cũng đều sống thật tốt!”.
Tần Liệt đột nhiên dừng bước, lúc này, hắn đã đứng ở trước mặt Hoàng Xu Lệ, cùng người của Hắc Vu giáo chỉ có mười mấy thước khoảng cách.
“Huyết Sát tông từ trước tới giờ cũng chưa thật sự diệt sạch! Ta có thể hướng các ngươi cam đoan, tương lai, không cần bao lâu, Huyết Sát tông sẽ một lần nữa sừng sững ở Bạo Loạn chi địa!”, chỉ vào đám người Tô Nghiên, Tần Liệt nghiêm nghị cười lạnh: “Huyết Sát tông sẽ là giẫm thi thể ba đại gia tộc các ngươi lại một lần nữa quật khởi!”.
“Giết hắn! Lập tức giết hắn!”. Hạ Hầu Uyên rống giận.
“Sư tỷ!”. Dạ Ức Hạo nheo mắt, trong mắt bắn ra lệ quang âm hàn băng lạnh, cũng thực sự nổi giận rồi.
Tần Liệt quả thực quá cuồng vọng ương ngạnh!
Lẻ loi một mình, đi thẳng tới trước đám người Hắc Vu giáo, còn dám chỉ vào mặt bọn họ mắng chửi, kêu gào, uy hiếp muốn diệt ba đại gia tộc, bọn họ chưa bao giờ thấy nhân vật kiêu ngạo tự đại như vậy.
Cái này bảo người ta sao có thể chịu được?
“Các ngươi nói thế nào? Đối với dư nghiệt Huyết Sát tông, muốn liên thủ trừ hay không?”, Hoàng Xu Lệ bỗng quay đầu.
Nàng nhìn phía võ giả Thiên Khí tông, Vạn Thú sơn, Tịch Diệt tông, còn nhìn về phía hai người Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương.
Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương chỉ để ý nói chuyện với Tống Đình Ngọc, Tuyết Mạch Viêm các nàng, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Hoàng Xu Lệ một cái, hiển nhiên căn bản không để ý nàng.
Phùng Nhất Vưu và Úc Môn hai người, nhìn nhau, chợt đột nhiên cúi đầu không lên tiếng.
Cũng lựa chọn không nhìn nàng.
Nói đùa, ngay mấy ngày trước, Tần Liệt lao vào giữa bọn họ, dẫn phát sấm sét tia chớp đầy trời đánh xuống, đuổi bọn họ chạy trốn khắp thế giới, loại chật vật thê thảm đó bọn họ đến nay ký ức hãy còn mới mẻ, bọn họ sao chịu dẫn đầu xung đột với Tần Liệt?
Huống chi, Tần Liệt đã lao tới trước mặt Hoàng Xu Lệ, chỉ sợ giống đối phó bọn họ, dẫn phát sấm sét tia chớp lao xuống, muốn Hắc Vu giáo bị thương nặng.
Họ ước gì bọn kia gặp đau khổ, để Hắc Vu giáo cũng trải qua một phen, như thế nào cũng sẽ không mù mắt nhúng tay lúc này.
Cho nên Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn cùng nhau trầm mặc.
“Dư nghiệt Huyết Sát tông, quả thực mỗi người phải trừ khử”, thần kỳ, Tịch Diệt tông bên kia Hà Vi ngược lại chen vào nói, nàng thế mà phụ họa Hoàng Xu Lệ.
Mắt Hoàng Xu Lệ sáng lên.
Hắc Vu giáo cùng người của ba đại gia tộc, biểu cảm kinh ngạc, đều vẻ mặt quái dị hẳn lên.
Thế mà sẽ là Tịch Diệt tông phụ họa bọn họ!
Lúc ở Mộc chi cấm địa, rõ ràng là Tịch Diệt tông và Tần Liệt qua lại gần nhất, là minh hữu kiên cố nhất, không ngờ lúc này mới nửa tháng thời gian, ở trong Lôi chi cấm địa, Tịch Diệt tông lại đã bắt đầu thù hằn Tần Liệt?
Thế sự thật biến ảo vô thường.
“Câm miệng!”. Sở Ly lần đầu trước mặt mọi người, lớn tiếng quát Hà Vi: “Ngươi con mẹ nó rốt cuộc có đầu óc hay không? Nếu ngươi muốn làm chủ mọi chuyện, thì cút khỏi đội ngũ của ta!”.
“Ngươi bảo ta cút?”. Hà Vi cũng nhịn không được hét lên: “Ngươi hỏi Nhâm Bành một chút, hỏi Hồ Bình cùng Vi Lương một chút, bọn họ tin phục ngươi? Hay là tin phục ta?”.
“Ba người các ngươi theo?!”. Sở Ly nóng nảy nói.
Mọi người đột nhiên ngây người.
Không ai đoán trước được, ở thời khắc này, nội bộ Tịch Diệt tông đột nhiên xảy ra xung đột ở trên quyền lãnh đạo.
Luôn biểu hiện ra thái độ ưu ái với Hà Vi, Sở Ly không biết vì sao đột nhiên bùng nổ, bỗng trở nên không chịu khống chế.
Võ giả mọi thế lực, đều theo bản năng nhìn về phía Tịch Diệt tông, nhìn về phía đám người Sở Ly Hà Vi, mặt đầy ngạc nhiên.
Tần Liệt bởi vì đi đến trước người Hoàng Xu Lệ, cũng có thể nhìn thấy Sở Ly, Hà Vi, có thể nhìn thấy đối chọi gay gắt trong mắt hai người.
“Sư huynh, chúng ta đương nhiên theo ngươi, nhưng ở trên chuyện Tần Liệt, chúng ta... Cho rằng Vi tỷ nói cũng có đạo lý”. Nhâm Bành kiên trì nói.
“Hai người các ngươi thì sao?”. Sở Ly hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm như nước.
“Thái độ chúng ta cũng tương tự”. Hồ Bình, Vi Lương cúi đầu tỏ thái độ.
“Họ Sở! Ngươi nhìn thấy chưa!?”. Hà Vi cười lạnh lên, “Huyết Sát tông vốn là kẻ địch chung, ta nói có gì không đúng? Đây đều là vấn đề bản thân ngươi! Người ta căn bản không coi ngươi là anh em, nếu thật đem ngươi đặt trong lòng, sao có thể không chịu cho ngươi tham dự vào tranh đấu đối với Vô Cấu Hồn Tuyền, vì sao lại phải triệu hồi mọi người tới, để chúng ta ngay cả canh thừa cũng không được chia?”.
Hà Vi chính là tức Tần Liệt từ chối bọn họ tham dự, tức giận bọn Tần Liệt không trưng cầu ý kiến mình, lại truyền lời đối với các thế lực, để Hắc Vu giáo, Thiên Khí tông, Vạn Thú sơn, Huyễn Ma tông các thế lực lớn đến.
Vốn, bọn họ và Tần Liệt hai phe, do Tần Liệt phá vỡ bức tường đầm vực lôi điện, sau khi xâm nhập trong đó, là có thể ít nhất chia đều Vô Cấu Hồn Tuyền.
Cách làm của Tần Liệt, đem toàn bộ bàn tính tốt đẹp của bọn họ đều làm vỡ nát, khiến Hà Vi quả thực không nhìn thấy một tia hy vọng, cho nên mới sinh lòng oán hận.
“Giỏi! Rất giỏi! Các ngươi rất giỏi!”. Sở Ly sầu thảm cười to, không ngừng gật đầu: “Các ngươi lợi hại! Tốt lắm, các ngươi muốn làm như thế nào thì làm như thế đó đi, về sau, không chỉ là Thần Táng tràng, cho dù là trở lại Bạo Loạn chi địa, chúng ta cũng ai đi đường nấy!”.
Nói xong, Sở Ly ở dưới mọi người nhìn chăm chú, quay đầu liền hướng bên ngoài bước đi.
Hắn vậy mà lại từ bỏ tranh đoạt đối với Vô Cấu Hồn Tuyền.
Sở Ly quay đầu bước đi!
Mọi người đều ngây người.
Hà Vi cũng không dự đoán được, Sở Ly luôn đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, lại ở lúc này nổi giận, lại kiên quyết rời khỏi, phân rõ giới hạn với nàng.
Trong lòng Hà Vi có chút bối rối.
Thực lực Sở Ly, nàng phi thường rõ ràng, nàng biết cho dù là Sở Ly không có Tịch Diệt Huyền Lôi trong tay, sức chiến đấu cá nhân, ở trong các đại thiên chi kiêu tử cũng là cầm cờ đi trước.
Bọn họ bên này một khi mất đi Sở Ly, ở trên tranh đoạt Vô Cấu Hồn Tuyền, ngay cả một chút cơ hội cũng không có.
Sở Ly rời khỏi, ý nghĩa, bọn họ cũng tương đương với từ bỏ Vô Cấu Hồn Tuyền.
Cái này là Hà Vi không muốn nhìn thấy.
“Sở Ly!”. Hà Vi cuống quít quát to lên.
“Sư huynh!”, ba người bọn Nhâm Bành cũng hoảng hốt.
Trái lại đám người Hắc Vu giáo, Thiên Khí tông, Vạn Thú sơn, Dạ Ức Hạo, Phùng Nhất Vưu, Úc Môn ở sau khi sửng sốt, đều lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Đối với bọn họ mà nói, Sở Ly tuyệt đối là một đối thủ cứng rắn, nếu...