Tinh khí thần trong mắt, một thân huyết nhục khí tức của bọn họ, cũng như đang không ngừng hướng ra phía ngoài xói mòn.
Trong thời gian ngắn ngủn, bốn cường giả Tích Dịch tộc này có thể chống đỡ thiên phú huyết mạch “Phệ Hồn” của phân thân Hồn Thú của Tần Liệt, linh hồn lực và năng lượng huyết mạch trong cơ thể đã bị tiêu hao bảy tám phần.
Ngược lại là một mảng sương mù máu nọ giữa bọn họ tràn ngập một loại năng lượng dao động kỳ dị, còn mơ hồ truyền đến từng trận rít gào như như long ngâm.
“Tần Liệt!” Mâu Di Tư quát.
Trong tiếng quát, trong con ngươi nàng đột nhiên hiện ra từng đạo bí văn không gian, rất nhiều cột sáng huyễn lệ từ chỗ nàng bắn nhanh ra.
Trong con ngươi phân thân Hồn Thú của Tần Liệt, từng đám lửa xanh biếc đột nhiên thiêu đốt mãnh liệt.
Ngọn lửa đến từ trong mắt phân thân Hồn Thú, như đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, từ trong mắt hắn nhanh chóng lan tràn đến thân thể khổng lồ của Hồn Thú.
Trong nháy mắt, Hồn Thú to lớn như núi, toàn thân đều bị ngọn lửa màu xanh biếc bao trùm.
Huyết mạch Hồn Thú cấp chín này, giờ phút này như bị điểm hỏa, linh hồn dao động từ phân thân Hồn Thú tràn lên lại đang kịch liệt tăng vọt!
Ba đại thiên phú huyết mạch của Hồn Thú -- Huyết Hồn!
Tiêu hao năng lượng huyết mạch, nháy mắt tăng cường linh hồn lực của Hồn Thú, làm “Phệ Hồn” của Hồn Thú trở nên càng thêm đáng sợ khó có thể chống lại.
“Vù vù! Vù vù!”
Sâu trong con ngươi của Hồn Thú như nảy sinh ra gió lốc khủng bố, đối với linh hồn của chủng tộc sinh mệnh sinh ra một loại lực hút càng thêm mạnh mẽ.
Bốn lão giả Tích Dịch tộc đều có huyết mạch cấp chín, thực lực có thể so với Hư Không cảnh sơ, trung kỳ.
Vốn, ở lúc phân thân Hồn Thú của Tần Liệt thi triển “Phệ Hồn”, bọn họ còn thoải mái có thừa, chưa bị dẫn dắt ra linh hồn.
Nhưng, sau khi Tần Liệt lấy “Huyết hồn” để thúc giục “Phệ Hồn”, linh hồn suy yếu bọn họ thi triển cấm thuật liền không sức chống cự nữa.
Sài Văn Hòa trơ mắt nhìn linh hồn bốn người từ thiên linh cái bọn họ trôi nổi ra, không chịu khống chế bay về phía Hồn Thú.
“Vù!”
Sau một cái chớp mắt, linh hồn bốn lão giả Tích Dịch tộc đã biến mất vào phân thân Hồn Thú của Tần Liệt.
Tần Liệt kích phát “Huyết hồn” tiêu hao năng lượng huyết mạch, sau khi được linh hồn bốn lão giả Tích Dịch tộc bổ sung, lại rất nhanh khôi phục lại.
“Cút!” bạn nào muốn đọc trước full liên hệ: [email protected]
Một thanh bạch cốt liêm đao to lớn kia nở rộ ra vạn trượng kim mang, đột nhiên bổ về phía thanh mộc hồn đàn của Sài Văn Hòa.
“Xẹt!”
Các khe hở không gian lấp lánh, theo bạch cốt liêm đao cắt, bị vô tình xé rách ra.
Từ trong những khe hở không gian đó đột nhiên bắn vọt ra rất nhiều vực ngoại lưu quang không biết tên, mang theo loại lực ăn mòn khủng bố nào đó.
Sài Văn Hòa đột nhiên biến sắc, vội vàng điều khiển sáu tầng thanh mộc hồn đàn rút lui, lấy tốc độ nhanh nhất né tránh cột sáng không biết tên từ không gian xé rách bắn vọt tới.
“Xẹt xẹt!”
Phân thân Hồn Thú của Tần Liệt nắm giữ một thanh bạch cốt liêm đao to lớn kia phóng ra vạn trượng kim mang, sau khi bị các tia vực ngoại lưu quang va chạm, cũng chợt trở nên ảm đạm.
Kim mang ẩn chứa kim lực lượng sắc bén, bắt nguồn từ cái sừng duy nhất của A Đặc Kim Tư, sắc bén vô cùng.
Nhưng sau khi dính những vực ngoại lưu quang chưa biết kia, thế mà cũng bị ăn mòn tan rã, lực lượng trở nên giảm hẳn, giống như không có tính uy hiếp gì.
“Cẩn thận!” Mâu Di Tư thét chói tai, “Không nên bị những cột sáng đó chạm phải. Sư phụ của ta năm đó chính là vô ý rơi vào khe hở không gian tràn ngập loại lưu quang chưa biết đó, cũng không thể trở về nữa!”
Nàng vừa quát như vậy, không chỉ Tần Liệt kinh hãi không hiểu, vội vàng thu liễm bạch cốt liêm đao sắc bén, để tránh xé rách nhiều khe hở không gian hơn.
Sài Văn Hòa cũng sợ hãi vô cùng, sau khi kêu một tiếng hung dữ, như ban ngày thấy ma, rời khu vực này thật xa.
Thương Mưu sư phụ của Mâu Di Tư và Trần Lâm, chính là cường giả đạt tới tầng Vực Thủy cảnh, hơn nữa am hiểu còn vừa vặn là không gian bí thuật.
Loại cường giả đỉnh phong độ cao này, vô ý rơi vào một cái khe hở không gian chưa biết, cũng không trở về nữa, tám chín phần mười sớm đã ngã xuống rồi.
Dựa theo lời Mâu Di Tư, khe hở không gian chưa biết kia trải rộng một loại lưu quang quỷ dị tràn ngập lực ăn mòn này.
Lưu quang như vậy, có thể đem cường giả Vực Thủy cảnh am hiểu không gian bí thuật hủy diệt, huống chi là hắn?
Hắn chỉ có thể né tránh ra xa xa, không muốn dính phải một chút vực ngoại lưu quang kỳ dị như vậy, không muốn đi mạo hiểm.
“Thế mà đáng sợ như vậy...”
Tần Liệt sau khi cả kinh, cũng đem một thanh bạch cốt liêm đao cực lớn kia thu hồi, không tiếp tục phóng thích sự sắc bén của thanh hung khí này.
Hắn ý thức được vừa rồi Mâu Di Tư trước tiên phóng ra rất nhiều phù văn không gian, đem không gian quy tắc của vùng biển sao này quấy hỗn loạn cuồng bạo, khiến một cánh cửa vực giới kia trở nên cực kỳ không ổn định, để ngăn cản một con thằn lằn khổng lồ nọ của Tích Dịch tộc đến.
Cái này cũng dẫn tới không gian khu vực quanh thân trở nên cực kỳ yếu ớt.
Thanh bạch cốt liêm đao hung lệ ngập trời kia lại sắc bén vô cùng, ở dưới hắn toàn lực điều khiển, dễ dàng xé rách ra khe hở không gian.
Không gian vốn đã trở nên cuồng bạo, đột nhiên hiện ra khe hở không gian, ai cũng không biết nối liền đến nơi nào.
Từ trong đó bắn tung tóe ra lưu quang kỳ dị, lại mang theo lực ăn mòn làm người ta sợ hãi. Loại ăn mòn đáng sợ đó, làm ánh sáng màu vàng trên bạch cốt liêm đao cũng trở nên ảm đạm suy yếu.
Bạch cốt liêm đao, chính là một kiện hung khí hắn tỉ mỉ rèn luyện, mà không phải thân thể máu thịt.
Lực lượng ngay cả hung khí như vậy cũng có thể ăn mòn, một khi bắn tung tóe đến trên thân thể máu thịt, hắn tin tưởng khối phân thân Hồn Thú cấp chín này chỉ sợ cũng ăn không tiêu.
“Hồn đàn của ta còn bị sương mù máu bao vây!” Mâu Di Tư đột nhiên nói.
Trong con ngươi âm u màu biếc của phân thân Hồn Thú của Tần Liệt đột nhiên hiện ra một tia kinh dị. Hắn lập tức nhìn về phía sương mù máu chỗ một cánh cửa vực giới kia.
Chỉ thấy bốn lão giả Tích Dịch tộc, bởi bị hắn hút ra linh hồn mà chết, nhưng khu sương mù máu bọn họ lúc trước cắn đứt lưỡi phát huy máu tươi xây dựng lại vẫn tồn tại, cũng chưa bởi vì bốn người đó hồn diệt mà biến mất.
Hồn đàn của Mâu Di Tư tựa như cũng vẫn bị mảng sương mù máu đó vây khốn, chưa thể húc nát một cánh cửa vực giới kia.
“Ô ngao!”
Cũng ở giờ phút này, một tiếng rống giận chấn quần thể vẫn thạch phụ cận cũng lắc lư, từ trong một cánh cửa vực giới kia truyền đến.
“Ha ha ha! Các ngươi không còn kịp rồi. Một con thằn lằn già kia sẽ lập tức tới đây. Chờ hắn vừa tới đây, phát hiện toàn bộ con cháu đều bị các ngươi giết chết, không cần ta khiêu khích cổ động, hắn sẽ điên cuồng đuổi giết các ngươi!” Sài Văn Hòa vừa nghe thấy từ cánh cửa vực giới vang lên tiếng hét giận dữ, đột nhiên hưng phấn cười điên cuồng, như đã nắm chắc thắng lợi.