“Nghe nói, các cường giả đáng sợ của Thần tộc, mỗi ngày đều phải ăn mấy con cự long, các cường giả đỉnh phong của Thần tộc, đều có vài cái thế giới phụ cùng bí cảnh hoàn toàn sở hữu riêng, bọn họ ở bên trong nuôi nhốt rất nhiều cự long, còn có linh thú cấp cao cùng loại với cự long, có tùy tùng mỗi ngày đều giúp bọn họ giết chóc thiêu nướng, để bọn họ khôi phục lực lượng thân thể”. Thanh La kính sợ nói.
Đám người Lục Hằng, Huy Giáp cùng Bạch Lị, nghe Thanh La giải thích, sắc mặt đều biến đổi lớn.
Tần Liệt thì là mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Lúc trước, Lạp Phổ hướng hắn nói tới Thần tộc thông qua bắt giết cự long các sinh linh cấp cao, lấy máu cự thú thay thế sữa người, lấy thịt rồng làm nguyên liệu nấu ăn, để hậu duệ huyết mạch thuần khiết trong tộc trưởng thành, hắn vốn cảm thấy Lạp Phổ nói ngoa.
Nay, Thanh La có huyết mạch cự long này, từ trên điển tịch để lại của Long tộc, nói ra phen chuyện xưa này, rốt cuộc khiến Tần Liệt khẳng định lời Lạp Phổ nói không giả.
Xem ra, Bác Thiên tộc quả nhiên từng bắt giết cự long các cổ thú cấp cao quý mô lớn, làm nguyên liệu nấu ăn hằng ngày để chế biến.
“Thật là chủng tộc điên cuồng”. Ngữ khí Tần Liệt quái dị.
“Nghe nói, Thần Táng tràng chính là nơi Thần tộc dùng để rèn luyện hậu duệ, từng cái cấm địa bên trong, đều phân biệt có một linh thể trấn thủ. Băng Linh, chính là sinh linh Băng thuộc tính, chuyên môn phụ trách trấn thủ Băng chi cấm địa!”.
Thanh La thân là hỗn hợp chủng loài cự long cùng Nhân tộc, trong tộc còn tồn tại điển tịch cự long để lại, thông qua những điển tịch đó, hắn đối với Bác Thiên tộc tự xưng là “Thần”, có nhận thức tương đối khắc sâu.
“Đoạn thời gian trước đồn đại Thần Táng tràng nổ tung, không bao lâu, Hàn Băng đảo liền có chủ nhân! Nhìn từ trên thời gian, khả năng Băng Linh chính là chủ mới của Hàn Băng đảo, phi thường lớn!”. Thanh La lại nói.
Vốn, Lục Hằng và Huy Giáp, thậm chí Bạch Lị, đều đối với lời của Tần Liệt có điều hoài nghi.
Trải qua một phen giải thích của Thanh La, ba người cẩn thận nghĩ chút, cũng ít nhiều có chút tín nhiệm đối với Tần Liệt.
“Tiểu tử, ngươi sao lại biết chuyện Băng Linh?”. Lục Hằng lại nói.
Tần Liệt cười nhạt: “Xin lỗi, về điểm ấy... Ta không thể phụng cáo”.
“Vậy ngươi giúp chúng ta như thế nào?”. Sắc mặt Lục Hằng lạnh lùng.
“Ta có thể thử giúp các ngươi tập trung phương vị Băng Linh”. Tần Liệt quan sát các núi băng trước mặt.
Các ngọn núi băng không cao, tầng ngoài kết thành khối băng thật dày, từ xa nhìn lại, tỏ ra trong suốt long lanh, như các khối đá băng tinh đầy đủ.
Trung ương núi băng khí lạnh khắc nghiệt, từng đám sương mù lạnh nồng đậm trôi nổi, truyền đến tiếng gió dữ gào thét chói tai.
Hoàn cảnh có chút tương tự với Băng chi cấm địa.
Lấy tâm thần cảm giác, hắn phát hiện khí lạnh nơi đây, phải vượt qua Huyền Băng chi địa còn có Băng chi cấm địa, trong các ngọn núi băng đó, tựa như còn cất giấu nhiều khí tức lạnh vô cùng hơn.
Có vài sông băng núi tuyết, lúc trước tựa như từng xảy ra tuyết lở lớn. Có khối băng đá vụn thật dày thật lớn đắp lên, đem rất nhiều bộ vị sườn núi thân núi vùi lấp hết.
Dựa theo Bạch Lị giải thích, chỗ bụng các núi băng núi tuyết đó, vốn tồn tại từng cái hầm băng lớn, không hề thiếu võ giả tu luyện linh quyết hàn thuộc tính, còn có linh thú hàn thuộc tính, thường lui tới tu luyện trong các hầm băng đó.
Sau khi sông băng xảy ra tuyết lở, những hang băng đó đều bị đá băng ngăn chặn, bị vùi lấp.
Bên trong, các dị tộc tu luyện linh quyết hàn thuộc tính, còn có rất nhiều linh thú, từ đó không thấy tung tích.
Lạp Phổ cũng ở trong đó.
“Nếu Băng Linh chính là chủ nhân Hàn Băng đảo, nó không ở trong những sông băng đó, thì ở dưới Hàn Băng đảo”. Lục Hằng cau mày: “Mấy ngày gần đây, chúng ta đang thử đục sông băng, muốn đánh vỡ đường băng thông hướng bên trong thân núi. Nhưng chúng ta phát hiện băng đá núi băng phi thường cứng rắn, tốc độ phá vỡ thông đạo, so với chúng ta nghĩ chậm chạp hơn rất nhiều. Như vậy mà nói, cho dù là biết Băng Linh ở trong sông băng, chúng ta cũng không có cách nào trong thời gian ngắn tìm được nó”.
“Tiểu tử, từ khí tức trên người ngươi đến xem, linh quyết tu luyện hẳn cũng là hàn thuộc tính”. Thanh La cũng chen vào nói: “Như vậy, ngươi có lẽ có thể sống ở Hàn Băng đảo, có thể tương đối thích hợp hoàn cảnh lạnh vô cùng nơi này. Nhưng, muốn giúp chúng ta đục vỡ sông băng, đả thông đường băng đến bên trong, vẫn là cần gia hỏa tu luyện lực lượng hỏa diễm, hoặc là có được rất nhiều hỏa diễm linh thạch phẩm cấp cao”.
“Hỏa Tinh thạch bình thường và Viêm Dương ngọc đều không được, ít nhất là Thiên Viêm tinh loại linh thạch Hỏa thuộc tính này, mới có thể điểm hỏa, do đó dùng để hòa tan khối băng”. Huy Giáp thở dài.
Tần Liệt hơi kinh ngạc.
“Là như thế”. Bạch Lị cười khổ, lấy ra một khối Viêm Dương ngọc, trước mặt Tần Liệt, nàng thử lấy đá lửa điểm hỏa.
Hỏa thạch vừa mới làm ra một đốm lửa, ở nơi này, trong dòng khí lạnh lẽo, rất nhanh đã dập tắt.
Hỏa tinh căn bản không thể đem Viêm Dương ngọc thiêu đốt.
Cái này nếu ở bên ngoài, chỉ cần một đốm lửa nhỏ, Viêm Dương ngọc có thể lập tức hừng hực thiêu đốt.
“Ta có thể đem Viêm Dương ngọc đốt, nhưng nó cũng không thể thiêu đốt thời gian dài, cũng sẽ bị khí lạnh ảnh hưởng, do đó nhanh chóng tắt”. Tích Dịch tộc Huy Giáp, tu luyện lực lượng nên là hỏa diễm, hắn cầm một khối Viêm Dương ngọc, lòng bàn tay tia lửa đỏ rực hiện
Khối Viêm Dương ngọc đó rốt cuộc thiêu đốt ra lửa, nhưng, sau khi mất đi lực lượng thúc giục đến tiếp sau của Huy Giáp, Viêm Dương ngọc kia không bao lâu lại dập tắt.
“Chúng ta từng thử, đá băng nơi đây phi thường cứng, dùng vật sắc nhọn đục tốc độ sẽ phi thường chậm. Chỉ có Thiên Viêm tinh loại linh thạch Hỏa thuộc tính phẩm chất cao này, mới có thể sau khi điểm hỏa, không chịu khí lạnh ảnh hưởng quá nhiều, có thể tiếp tục thiêu đốt, hòa tan hết đá băng”. Thanh La bất đắc dĩ nói.
“Ta thì còn có một ít Thiên Viêm tinh”. Tần Liệt sờ cằm nói.
Lời vừa nói ra, mắt mấy người đều rõ ràng sáng lên, Lục Hằng thái độ luôn không tốt, mắt cũng hiện ra nét vui mừng, nói: “Vậy ngươi qua bên này!”.
Tần Liệt đi qua theo.
Không bao lâu, ở dưới Lục Hằng dẫn dắt, Tần Liệt theo bọn họ, tới chỗ sườn một ngọn núi băng.
Một hầm băng bị đục ra sâu mười mấy thước, xuất hiện ở trong tầm mắt Tần Liệt.
“Vào đi”.
Lục Hằng dẫn đầu bước vào.
Tần Liệt đi đến sâu bên trong hố băng, phát hiện hố băng còn ở trạng thái đục, bên trong khắp nơi đều là vụn băng.
“Hướng bên trong đào bới nữa, đại khái sau khi năm sáu mươi thước, hẳn là có thể tìm được một đám gia hỏa bị đóng băng”. Ngữ khí Lục Hằng khẳng định: “Ta từng lấy bí thuật tra xét, còn có thể cảm giác được sinh mệnh khí tức của bọn họ, cái này nói rõ bọn họ tuy bị đông lạnh, tạm thời còn chưa chết”.
“Tìm được bọn họ, đem bọn họ đánh thức, hẳn là có thể biết ở trên người bọn họ đã xảy ra cái gì, biết là ai động thủ rồi!”. Huy Giáp nói.
“Diêu Thiên, đem Thiên Viêm tinh của ngươi lấy ra, xem có thể giúp được gì không đi”. Bạch Lị yêu cầu nói.
Thanh La chỉ hướng cuối hồ băng: “Cứ từ nơi đó bắt đầu, điểm hỏa Thiên Viêm tinh, sau khi hòa tan đá băng kia, tốc độ có thể nhanh hơn một chút”.
“Ngươi đem Thiên Viêm tinh cho Huy Giáp đi, lực lượng hắn tu luyện, có thể đem Thiên Viêm tinh phát huy ra tác dụng tốt hơn”. Lục Hằng nói.
“Đưa ta đi, ta có thể đem lực lượng của Thiên Viêm tinh phóng thích toàn bộ”. Tích Dịch tộc Huy Giáp chủ động đưa tay.
“Không, ta tự mình đến”. Tần Liệt đi hướng sâu bên trong hầm băng.
Mọi người khẽ nhíu mày.
“Tiểu tử, ngươi tu luyện linh quyết thuộc tính băng hàn, do ngươi tới kích phát Thiên Viêm tinh, sẽ chỉ hao tổn một bộ phận viêm lực của Thiên Viêm tinh, ta thấy ngươi...”. Sắc mặt Lục Hằng không quá dễ coi, than thở, rất không hài lòng.
Chỉ là, lúc phen lời này của hắn còn chưa nói xong, hắn liền chủ động ngừng lại.
Mắt Lục Hằng chợt hiện ra hào quang kinh ngạc.
Trong hầm băng, Huy Giáp, Thanh La và Bạch Lị, cũng là vẻ mặt kinh ngạc, biểu cảm cực kỳ phức tạp nhìn về phía Tần Liệt.
Một khí tức nóng bức cực kỳ mãnh liệt, ngay tại lúc này, chợt xuất hiện từ trên người Tần Liệt, như núi lửa vạn năm sắp bùng nổ.
Tần Liệt thuyên chuyển huyết mạch lực.
“Ô!”.
Long Nhân tộc Thanh La, ở sau khi huyết mạch vận dụng huyết mạch lực, đột nhiên phát ra một tiếng rống lên như cự long, vậy mà lại theo bản năng lui về phía sau.
Không biết vì sao, giờ phút này, khí tức trên người Tần Liệt, làm hắn theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Trong cơ thể Thanh La chảy dòng máu cự long, tuy cực kỳ loãng, nhưng dù sao vẫn là máu tươi của cự long, cho nên nghiêm khắc nói tới, Thanh La cũng có huyết mạch rồng.
Chính là máu rồng cực kỳ loãng đó trong cơ thể, khiến cả người Thanh La run rẩy, thể xác và tinh thần đều cảm thấy phi thường sợ hãi, chỉ muốn mau chóng rời xa Tần Liệt, từ nơi này trốn xa xa.
Đây là ý sợ hãi sâu đậm khắc ở trong máu cự long.
“Ô!”.
Thần kỳ, ngay cả Tích Dịch tộc Huy Giáp, cũng ở sau khi huyết mạch lực của Tần Liệt dần dần tỉnh lại, nhịn không được thất thanh kêu quái dị.
Huy Giáp và Thanh La giống nhau, cũng trừng mắt nhìn Tần Liệt, lùi từng bước về phía sau.
Huy Giáp cũng theo bản năng cảm thấy sợ hãi!
Không đơn giản là bọn hắn, tộc nhân Long Nhân tộc cùng Tích Dịch tộc theo hai người cùng nhau tiến vào, đều giống với bọn họ, từng bước hướng tới bên ngoài hầm băng thối lui.
Chỉ có Lục Hằng và Bạch Lị những Nhân tộc kia, ở sau khi Tần Liệt kích hoạt huyết mạch lực, không có một chút khác thường, đều đứng ở trong hầm băng.
“Chuyện gì vậy?”. Lục Hằng rất nhanh lưu ý đến Thanh La, Huy Giáp khác thường: “Các ngươi... Lui cái gì? Ở sâu bên trong hầm băng, các ngươi là cảm giác được cái gì phải không?”.
Bạch Lị cũng nghi hoặc hẳn lên: “Cảm nhận được khí tức Băng Linh rồi?”.
Lục Hằng và Bạch Lị, đều cho rằng Tích Dịch tộc với Long Nhân tộc khác thường, là vì Băng Linh sâu bên trong hầm băng có thể tiết lộ khí tức.
Bọn họ rất rõ, đối với những dị tộc này tuyệt đối không thể coi thường, rất nhiều dị tộc có khứu giác cùng cảm giác lực sâu sắc vượt xa Nhân tộc, có thể cảm giác được rất nhiều khí tức đặc thù.
“Không phải bởi vì Băng Linh”. Thanh âm Thanh La khẽ run, chỉ vào Tần Liệt nói: “Là vì hắn, khí tức trên người hắn, làm chúng ta... Theo bản năng muốn bỏ chạy”.
Huy Giáp và các tộc nhân Tích Dịch tộc kia cũng liên tục gật đầu.
Lục Hằng và Bạch Lị mắt hiện ra quang mang kỳ lạ, lấy một loại ánh mắt cực kỳ kinh hãi, chăm chú nhìn thật sâu ở trên người Tần Liệt.
“Oành!”.
Ngay lúc này, từ trên người Tần Liệt xuất hiện ánh lửa mãnh liệt, trong những chùm tia sáng lửa đó xen lẫn phù văn thần bí mắt thường khó thấy, ẩn chứa một loại khí tức khủng bố thiêu hủy trời đất, làm vạn vật hóa thành tro tàn.
“Bốp bốp bốp!”.
Thiên Viêm tinh trong tay Tần Liệt lấy ra, truyền đến tiếng vỡ mãnh liệt, Thiên Viêm tinh hóa thành từng quả cầu ánh lửa, thời gian cực ngắn đã đem viêm năng phóng ra.
Sâu bên trong hầm băng, những tường đá hàn băng kia dần dần tan rã, trong hang bốc hơi ra lượng lớn hơi nước màu trắng, đem thân thể Tần Liệt dần dần bao lấy.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài hang băng dị tộc loại Nhân tộc, bởi vì rất nhiều hơi nước tràn ngập, làm bọn họ không thể thấy rõ bóng người cùng động tác của Tần Liệt.
Bọn họ chỉ cảm giác được, giờ phút này Tần Liệt chính là một ngọn núi lửa phun trào nham thạch nóng chảy, hướng ra phía ngoài phóng ra năng lượng nóng rực cuồng bạo.
“Lui ra ngoài!”. Thanh La thất thanh thét chói tai.
Tộc nhân Long Nhân tộc và Tích Dịch tộc đã sớm chịu không nổi khí tức khủng bố từ trên người Tần Liệt phóng ra, vội vàng từ trong hầm băng chạy ra.
Chỉ có Lục Hằng những Nhân tộc kia còn ở trong hang.
“Vì sao sẽ như vậy? Khí tức chúng ta sợ hãi, rốt cuộc là cái gì?”. Sắc mặt Thanh La mờ mịt.
Tích Dịch tộc Huy Giáp cũng vẻ mặt trầm trọng: “Tiểu bối Nhân tộc này, trong cơ thể có huyết mạch đặc thù, chúng ta e ngại, hơi thở chợt xuất hiện nọ trong huyết mạch hắn”.
“Đó sẽ là huyết mạch thái cổ cường tộc nào?”. Thanh La kinh hãi.
“Ta cũng không biết”. Huy Giáp lắc đầu.
“Chủng tộc cường đại thời đại thái cổ có rất nhiều, thái cổ cự long cũng là một trong các tộc mạnh, chảy trong cơ thể ta chính là máu rồng. Tuy máu rồng đó phi thường loãng, nhưng vẫn là máu rồng! Ta sợ hãi theo bản năng, cũng là đến từ máu rồng, cường tộc có thể khiến thái cổ cự long sợ hãi, tựa như chỉ có một cái”. Thanh La hít sâu một hơi, dần dần làm rõ mạch lạc, quát: “Huyết mạch Bác Thiên tộc!”.
“Bác Thiên, Bác Thiên, giao đấu với trời đất! Quả thật là chủng tộc cực đoan tự phụ, cũng là cực đoan bá đạo!”.
Tích Dịch tộc Huy Giáp sắc mặt thâm trầm, trong một đôi con ngươi màu đỏ sậm, có đốm lửa hướng ra phía ngoài bắn tung tóe: “Trong cơ thể Tích Dịch tộc ta chảy huyết mạch cự tích (thằn lằn khổng lồ), cự tích tuy không bằng thái cổ cự long, nhưng cũng từng huy hoàng ngắn ngủi. Ta sẽ cảm thấy sợ hãi theo bản năng, cũng là bởi vì huyết mạch cự tích, xem ra Bác Thiên tộc săn giết sinh linh cấp cao, không đơn giản chỉ là thái cổ cự long, ngay cả tổ tông Tích Dịch tộc chúng ta cự tích, cũng là con mồi của bọn họ!”.
“Đã là con mồi, cũng là thức ăn bọn họ hằng ngày hưởng dụng, nguyên liệu nấu ăn những cường giả Bác Thiên tộc kia, dùng đề bồi dưỡng hậu duệ... Chính là tiền bối chúng ta”. Thanh La trầm giọng nói.
Lúc hai thủ lĩnh dị tộc nói chuyện, cũng không kiêng dè cái gì, cho nên các tộc nhân kia của bọn họ cũng đều nghe rõ ràng.
Rất nhiều tộc nhân Tích Dịch tộc cùng Long Nhân tộc, sau khi từ trong miệng hai người đạt được bí mật cổ xưa, lúc nhìn hầm băng lần nữa, trong mắt không khỏi phun ra hào quang sắc bén.
“Tiểu bối Nhân tộc chảy huyết mạch Bác Thiên tộc, cũng dám xuất hiện ở địa giới chúng ta! Đại nhân, chúng ta nên đối đãi gia hỏa này như thế nào?”. Một tộc nhân Long Nhân tộc hò hét.