Tiếng chấn động kỳ dị như trái tim nhảy lên, bắt đầu từ trong trái tim lôi điện kia truyền ra, làm người ta nghe mà hết hồn.
Trong biển mây thi khí, những võ giả Đô Linh động bị thi khí ăn mòn, Nguyệt Thần chi dực, còn có khiên ánh trăng trên người đã sắp vỡ vụn, còn đang vất vả chống đỡ.
Nhưng, ở sau khi Tần Liệt quát ra ‘Huyền Lôi Tâm Hạch’, theo thanh âm như trái tim nhảy lên, khiên ánh sáng những người đó gắt gao bảo vệ bản thân nháy mắt vỡ thành mảnh vụn.
Thân thể bọn họ hoàn toàn triệt để bại lộ ở trong mây thi khí.
Vô số như thi khí nhỏ bé như thi trùng, cứ như vậy theo lỗ chân lông bọn họ, chui vào trong máu thịt bọn họ.
Một loại cảm giác đáng sợ tê dại đau đớn, như bị sâu cắn nuốt, từng chút một tràn vào trong lòng.
Bọn họ rất nhanh liền cảm giác được toàn thân tê dại, không nhấc lên nổi lực lượng, tinh thần uể oải, chỉ muốn ngủ say lúc này, vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Sinh cơ mênh mông trong cơ thể như bị thanh kiếm sắc bén không nhìn thấy nhất nhất chặt đứt.
“Thịch thịch!”.
Quả cầu ánh sáng lôi điện lóa mắt, chấn động ngay giữa tám cây Lôi Cức Mộc, từng dòng điện mắt thường khó thấy, mang theo dao động sấm sét cuồng bạo, hướng chung quanh bắn vút đi.
Phía sau Đổng Thần, sáu võ giả Đô Linh động đạp lồng giam, đột nhiên như dính đòn nặng, thân thể lập tức loạng choạng bạo lui trên không.
Cái lồng giam nặng nề kia tự nhiên cũng theo đó rời tay.
Trong lồng giam, toàn thân Lô Nghị bị tơ vàng sợi bạc xuyên thấu, máu tươi chảy theo sợi tơ, từng chút một lực lượng tê dại thẩm thấu vào, làm hắn không thể động đậy.
Trong miệng nhét một cục đá to, hắn ngay cả nói chuyện cũng không thể, chỉ có thể theo lồng giam cùng nhau ngã xuống.
Hắn có lòng giãy thoát ra, cùng chinh chiến với Tần Liệt, Lâm Lương Nhi, lại phát hiện hắn bất lực.
“Xẹt xẹt xẹt!”.
Ngay tại lúc hắn tuyệt vọng bất đắc dĩ, các ngọn lửa đột ngột thoáng hiện, trên ngọn lửa đó còn có các đốm máu, kỳ diệu bám vào trên những tơ vàng tơ bạc trên người hắn, lập tức hừng hực bốc cháy lên.
Loại tơ vàng tơ bạc đặc chế này Bái Nguyệt giáo năm đó nhốt phạm nhân, ở dưới loại lửa đó, tựa như không chịu nổi một kích.
Thời gian ngắn ngủi những tơ vàng tơ bạc đó đã bị hòa tan.
Lực lượng trói buộc giam cầm Lô Nghị, đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, mắt hắn đột nhiên sáng ngời, hít sâu một hơi, đột nhiên cắn chót lưỡi quát to một tiếng.
Các đồng tiền hình tròn màu vàng cùng màu bạc, hợp với tơ vàng tơ bạc, từ trong máu thịt hắn bị mạnh mẽ bức cách ra.
Tiền vàng bạc, vốn nhét vào máu thịt, ở chỗ khớp xương nối tiếp, chế trụ xương cốt hắn hoạt động, là đầu sỏ khiến hắn không thể động đậy.
Nay, theo tiền tệ vàng bạc rời cơ thể, Lô Nghị lập tức mất đi cấm chế trói buộc.
Tâm niệm khẽ động, hắn hóa thành một đạo huyết quang từ trong lồng giam giãy thoát ra, cả người máu tươi đầm đìa, khí thế lại đột nhiên hung lệ đến cực điểm.
“Tần Liệt! Đô Linh động động chủ Hà Kiền ta giúp ngươi đối phó!”. Lô Nghị kêu la.
Hắn biết hắn có thể thoát vây, tất nhiên là vì Tần Liệt âm thầm ra tay, bởi vì từ trên ngọn lửa bất diệt đó, hắn thấy được các tia vết máu.
Đó là dấu vết Tần Liệt thúc giục bản mạng tinh huyết.
Tuy không biết bản mạng tinh huyết của Tần Liệt vì sao có thể đem chuỗi sợi tơ tiền vàng bạc hòa tan, nhưng hắn lại biết giờ phút này Tần Liệt cần một cỗ trợ lực này của hắn.
“Ta để thi yêu đối phó Hách Liên Tranh!”.
Xa xa, cách hắn đám người Đô Linh động, còn có thi yêu, Tần Liệt lúc này thuận thế nhìn tới, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong lúc nhất thời, Lô Nghị một lần nữa dấy lên ngọn lửa hy vọng, hắn đột nhiên phát hiện ở dưới sự trợ giúp của Tần Liệt, hắn có lẽ có thể được như mong muốn.
Một khi người mạnh nhất của Đô Linh động Hách Liên Tranh bị thi yêu chế trụ, lấy sức hắn, Tần Liệt, còn có Lâm Lương Nhi, rất có hy vọng ở Đô Linh động lật sông nghiêng biển, đem thế cục đảo ngược từ đây.
Tần Liệt không tiếc lại một lần nữa hao phí bản mạng tinh huyết, giúp Lô Nghị thoát vây ra, cũng là hy vọng Lô Nghị có thể ở trong trận này phát huy tác dụng nên có.
Mắt thấy Lô Nghị vừa giãy thoát, lập tức giương giọng hô to, chủ động gánh vác trọng trách đối phó Hà Kiền, Tần Liệt thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ rằng cuối cùng không lãng phí bản mạng tinh huyết của mình.
Bản mạng tinh huyết hắn khác với bất cứ võ giả Huyết Sát tông nào, khắc Liệt Diễm thần hỏa, có thể thiêu đốt tất cả sự vật.
Sợi tơ vàng bạc xuyên thấu ở trên người Lô Nghị, cho dù là Địa cấp linh kiếm chém xuống, cũng chưa chắc có thể chặt đứt.
Cái này cũng là nguyên nhân đám người Hách Liên Tranh yên tâm.
Trên đời này, trừ võ giả Bất Diệt cảnh của Thiên Kiếm sơn, rất ít người nắm giữ Thiên cấp linh kiếm, ít nhất lúc này Đô Linh động không có.
Cho nên đám người Hách Liên Tranh hoàn toàn không thể ngờ được Lô Nghị còn có thể thoát vây đi ra.
Chờ nghe được tiếng quát hung lệ của Lô Nghị, Hà Kiền nhìn lại, sắc mặt lần đầu biến đổi.
Hắn nhìn thấy Lô Nghị quả nhiên đã giãy thoát.
“Sợi tơ vàng bạc sao có thể bị thiêu đốt?”. Đổng Thần nhịn không được hét lên.
Tiền vàng bạc từ trên người Lô Nghị bóc ra, còn có sợi dây nhỏ màu vàng màu bạc, lúc này còn dính bản mạng tinh huyết của Tần Liệt, vẫn đang thiêu đốt.
“Động chủ! Ngươi đi chiếu cố tốt Lô Nghị!”. Hách Liên Tranh hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần ngưng trọng: “Ta đi đối phó thi yêu!”.
Hắn cũng nhìn ra thế cục không ổn.
Trước đó, hắn nhiều lần xác nhận, biết chỉ có ba người Tần Liệt, Lâm Lương Nhi, Lô Nghị, tỉ mỉ cân nhắc thế lực hai bên, sau khi bảo đảm có thể đem ba người bắt, mới chính thức dám trở mặt động thủ.
Hắn không đoán trước được lực quan sát của Lâm Lương Nhi kinh người như thế, chỉ cần bởi vì một câu nói của hắn phát giác được không ổn, do đó sớm cảnh cáo Tần Liệt.
Làm Tần Liệt và Lâm Lương Nhi không xâm nhập lòng núi.
Trong hang núi, đại trận bọn họ sớm bố trí, cũng chưa thể phát huy ra lực lượng nên có, vẻn vẹn chỉ là nhốt một mình Lô Nghị.
Hắn càng thêm không ngờ, ở sâu bên trong biển quanh Đô Linh động, Tần Liệt còn giữ lại chuẩn bị ở sau.
Bồ Trạch thi khí ngập trời, mang theo một cái quan tài bằng xương trắng, ngay tại Đô Linh động càn quét ngang dọc, như vào chỗ không người, quả thực muốn làm gì thì làm.
Không có bất cứ một ai có thể ức chế mũi nhọn của Bồ Trạch chút nào.
Cái này đã hoàn toàn phá rối kế hoạch của hắn.
“Thi yêu vừa trừ, Tần Liệt và Lô Nghị giãy dụa như thế nào nữa cũng vô dụng. Bọn hắn chắc chắn không chạy thoát khỏi Đô Linh động!”. Hách Liên Tranh lạnh lùng cứng ngắc nói.
Nói xong như vậy, hắn từ trong Không Gian giới chỉ lấy ra một viên minh châu to cỡ nắm tay, giơ tay hướng tới thi yêu ném đi.
“Hạo Nguyệt châu!”.
Sắc mặt Lô Nghị đột nhiên phát lạnh, gắt gao trừng mắt nhìn Hách Liên Tranh, trong mắt hắn lượn lờ sát ý vô cùng vô tận.