Những môn nhân ban đầu của Khí Cụ tông, ở lúc nhìn về phía hắn, thì là mặt đầy kính sợ.
Ứng Hưng Nhiên cùng ba đại cung phụng, đều trước sau chết ở trên tay hắn, trong đó rất nhiều người thậm chí tận mắt nhìn thấy, bọn họ đối với Tần Liệt đều có ý sợ hãi thâm căn cố để.
“Vậy được, dẫn bọn hắn rời khỏi đi, rác rưởi nơi này... Vứt bỏ hết đi”. Ngồi Thủy Tinh chiến xa, từ trên cao hướng bên dưới nhìn xuống, hắn không nhìn thấy bất cứ linh tài có giá trị nào, không khỏi âm thầm thất vọng.
“Thứ thật sự trân quý, Linh Trận đồ thuộc về Khí Cụ tông, đều ở trên người ta cùng Tư Kỳ”. Mặc Hải cười giải thích.
“Ừm, ta hiểu rồi”.
Ở dưới ánh mắt của rất nhiều đồng môn cũ, Tần Liệt lấy ra từng chiếc Thủy Tinh chiến xa, đem nó dừng ở bên dưới, gọi Phùng Dung, Dĩ Uyên: “Bảo bọn hắn lên chiến xa đi”.
“Được”. Đám người Phùng Dung, Dĩ Uyên, Liên Nhu phân tán ra.
Bọn họ mỗi người một mình khống chế một chiếc chiến xa, bảo những môn nhân Khí Cụ tông trước kia theo thứ tự đi lên chiến xa.
Mỗi một chiếc Thủy Tinh chiến xa, đều có thể chở mười mấy người, chen chúc chút mà nói, hơn hai mươi người cũng có thể ngồi.
Các môn nhân Khí Cụ tông còn ở lại, đại đa số có tiềm chất Luyện Khí sư, hoặc là bản thân chính là Luyện Khí sư cấp thấp, số lượng cũng không phải quá nhiều.
Bọn họ rất nhanh an vị lên từng chiếc chiến xa.
“Tần Liệt, muốn đợi Tống tiểu thư các nàng một chút hay không?”. Phùng Dung thấy hắn lập tức chuẩn bị đi, vội hỏi: “Hai ngày trước bọn Huyền Thiên Minh Tống Tư Nguyên tới, nói là bên kia rất nhanh sẽ xong, hy vọng có thể cùng đi Huyết Chi tuyệt địa với chúng ta”.
Ánh mắt Tần Liệt hơi loạn.
Từ sau khi bị Tống Tư Nguyên nhìn ra quan hệ của hắn với Tống Đình Ngọc, hắn liền có chút không dám đi đối mặt người của Huyền Thiên Minh, nhất là Tống Vũ...
Lần này, hai người Tống Vũ cùng Tạ Diệu Dương, lại trăm phần trăm sẽ theo cùng nhau hướng tới Lạc Nhật quần đảo.
Hắn sợ Tống Vũ hỏi chuyện giữa hắn cùng Tống Đình Ngọc.
“Không cần chờ nữa”. Trầm ngâm một chút, Tần Liệt nói: “Huyết Chi tuyệt địa ở nơi nào, bọn họ cũng không phải không biết, chúng ta đi trước, đợi đến nơi, ta sẽ thông báo người của Huyết Sát tông một tiếng, để bọn họ cho đi đối với bọn Tống Đình Ngọc”.
“Ngươi thực không đợi?”. Phùng Dung cười tủm tỉm nói: “Không sợ tiểu thư Tống gia tức giận?”.
“Bớt nói nhảm đi! Đi thôi!”. Hừ một tiếng, Tần Liệt dẫn đầu khống chế Thủy Tinh chiến xa, hướng tới phương hướng Tử Vụ hải U Linh đảo phóng đi.
“Vậy đi thôi”. Phùng Dung bật cười nói.
Vì thế, từng chiếc Thủy Tinh chiến xa, từ trong đầm lấy sương độc bay lên trời, chạy ở phía dưới tầng mây.
Một ngày rưỡi sau, bọn họ xuất hiện ở U Linh đảo.
Vừa xuống U Linh đảo, Tần Liệt liền đột nhiên xấu hổ hẳn lên.
Trung ương U Linh đảo, chỗ miệng giếng đi Thông U Minh chiến trường, hai chiếc Thủy Tinh chiến xa lẳng lặng đỗ.
Tống Đình Ngọc dựa chéo ở trên chiến xa, câu được câu không nói chuyện với Tống Vũ, tỏ ra có chút không yên lòng.
Tạ Tĩnh Tuyền và cha nàng Tạ Diệu Dương ở một chiếc Thủy Tinh chiến xa khác.
Nghe được tiếng chiến xa rít trên bầu trời, Tống Đình Ngọc ngẩng đầu, trong mắt đẹp chợt lóe ánh sáng lạ, xa xa tập trung một chiếc đó của Tần Liệt, đợi đến sau khi Tần Liệt tới gần, nàng tựa cười mà không cười nói: “Sao? Muốn bỏ rơi chúng ta?”.
Tạ Tĩnh Tuyền ngẩng đầu, cũng lườm hắn một cái, tựa như trách cứ hắn không tuân thủ tín dụng.
Minh chủ Huyền Thiên minh Tống Vũ, còn có Tạ Diệu Dương thì là mặt đầy nét cười: “Ha ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, sớm ở sau khi ngươi giúp Khí Cụ tông đem năm phương thế lực bức lui, ta đã biết tiểu tử ngươi tiền đồ không thể hạn lượng, chỉ là, ta phát hiện ta vẫn là đã xem nhẹ ngươi, ài, năm đó ta đem ngươi kéo vào Huyền Thiên Minh, để ngươi lấy thân phận khách khanh của Huyền Thiên Minh hoạt động, chính là thưởng thức ngươi, đáng tiếc...”.
Lắc lắc đầu, vẻ mặt Tống Vũ tiếc hận: “Đáng tiếc về sau ta nhất thời váng đầu, bị một phen chuyện ma quỷ của Tống Trí mê hoặc, làm ra một số chuyện hoang đường. Ai, nay nghĩ đến, ta còn vẫn hối hận không kịp”.
“Tần Liệt, trước kia Huyền Thiên Minh quả thực thẹn với ngươi, mong ngươi không nên so đo”. Tạ Diệu Dương thì là dứt khoát lưu loát thừa nhận sai lầm.
“Chuyện của quá khứ, thì để nó trôi qua đi, chỉ cần các ngươi về sau không nên tiếp tục làm sai là được”. Trong lời của Tần Liệt có ẩn ý.
“Sẽ không! Không bao giờ nữa!”. Tống Vũ liên tục cam đoan.
Lúc nói chuyện với bọn họ, Tần Liệt bỗng nhìn thấy một bóng người mập mạp, từ một góc xa xa thò đầu ra, lén lút hướng tới bên này liếc một cái, tỏ ra có chút rụt rè.
“Diêu đại sư!”. Tần Liệt kinh hỉ như điên.
“Ha ha, không dám nhận, không dám nhận”. Diêu Thái vội vàng xua tay, xấu hổ từ bên kia đi ra, gãi đầu, cười xấu hổ nói: “Tống tiểu thư thế nào cũng phải kéo ta tới, nói là muốn dẫn ta gặp ngươi, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, cứ như vậy theo bọn Tống minh chủ qua đây”.
“Mấy năm nay khỏe không?”. Tần Liệt kích động nói.
Hắn đối với Diêu Thái có cảm tình đặc thù.
Lúc ở Tinh Vân các, Diêu Thái luôn thành tâm đối đãi hắn, đem tri thức luyện khí bản thân lĩnh ngộ nhiều năm, không chút nào giữ lại giao cho hắn.
Diêu Thái có thể nói là sư phụ vỡ lòng của hắn.
Lúc hắn phân liệt với Huyền Thiên Minh, liền luôn lo lắng Diêu Thái, dặn thật kỹ Tống Đình Ngọc, bảo nàng cần phải an trí Diêu Thái thật tốt.
“Ta rất ổn”. Diêu Thái cười ngây ngô nói.
“Lúc Đình Ngọc có mặt, liền vẫn luôn rất coi trọng đối với Diêu Thái, nó trước khi hướng tới Bạo Loạn chi địa tham gia hội thí luyện, còn tự mình tìm ta, muốn ta cam đoan Diêu Thái không có việc gì”. Tống Vũ mỉm cười: “Diêu Thái ở Huyền Thiên Minh mấy năm nay, tuy không được chiếu cố đặc thù, nhưng cũng chưa bị đặc biệt nhằm vào”.
“Cuộc sống của ta rất không tồi, thực!”. Diêu Thái kinh sợ nói.
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!”. Thấy Diêu Thái không có việc gì, phúc hậu như trước đây, oán hận của Tần Liệt đối với Huyền Thiên Minh không khỏi tiêu tan mấy thành: “Diêu đại sư, lần này theo ta cùng đi Bạo Loạn chi địa, về sau, ngươi có thể tận tình luyện khí ở đó!”.
Diêu Thái đột nhiên chấn động: “Đi Bạo Loạn chi địa?”.
Trước khi tới đây, hắn cho rằng chỉ là gặp Tần Liệt một lần, thậm chí cho rằng Tống Vũ, Tạ Diệu Dương là lấy hắn để áp chế Tần Liệt.
Hắn không biết mục đích Tống Đình Ngọc dẫn hắn tới.
Nay, thấy Tống Vũ, Tạ Diệu Dương loại đại nhân vật cao cao tại thượng này, thế mà trò chuyện với Tần Liệt thật vui, còn một bộ tư thế cố ý giao hảo Tần Liệt, hắn trong lúc nhất thời cũng có chút mờ mịt.
“Ta biết ngươi khẳng định muốn gặp hắn”. Tống Đình Ngọc khẽ cười một tiếng, lại nói: “Ta cũng biết, ngươi không quá muốn đi Huyền Thiên thành, cho nên ta giúp ngươi đem người mang tới đây”.
Nàng hiểu biết Tần Liệt hơn so với bất luận kẻ nào.
“Cảm ơn!”. Tần Liệt trịnh trọng gật đầu.
“Hiện tại biết cảm ơn ta rồi?”. Lườm hắn một cái, Tống Đình Ngọc ý có điều ám chỉ: “Không phải hận không thể cách ta xa xa?”.
Tần Liệt xấu hổ vạn phần.