Lúc ba người bên này nói chuyện, Mặc Hải, Phùng Dung, còn có Đường Tư Kỳ, Liên Nhu, Dĩ Uyên các võ giả Xích Lan đại lục, cũng lần lượt từ các khu vực tới.
Đường Tư Kỳ vừa tới, đã thấy Tống Đình Ngọc vô cùng thân thiết kéo cánh tay Tần Liệt, trên gương mặt bên trái của Tần Liệt, còn có vết môi đầy đặn.
Nhìn thoáng qua, sắc mặt nàng tối sầm lại, biểu cảm có chút hạ thấp.
“Chúng ta đều chuẩn bị về Xích Lan đại lục một chuyến”. Phùng Dung sau khi đến gần, nói: “Trừ Lang Tà không vướng bận gì, vừa mới qua đây không lâu, không tính trở về, chúng ta đều chuẩn bị trở về một chút”.
“Tốt, đều không có vấn đề gì”. Tần Liệt nói.
Nói như vậy xong, Tần Liệt liền đi tìm người Huyết Sát tông câu thông, lại thông báo với Hồ Vân của Kim Dương đảo một phen, mặt khác còn đi kho linh tài Kim Dương đảo một chuyến, ở bên trong chọn lựa một lô linh khí từ Hắc Vân cung, Thiên Hải các thu được, một bộ phận đan hoàn, rất nhiều linh tài linh thảo quý trọng ở Xích Lan đại lục.
Sau khi tất cả chuẩn bị thỏa đáng, hắn mới mang theo mọi người hướng tới Truyền Tống trận, ở dưới Mông Phụng tự mình cùng đi bước vào Truyền Tống trận.
Huyết quang sáng lạn nở ra, đem toàn bộ người tới từ Xích Lan đại lục trong Truyền Tống trận bao lấy, ở sau một phen dao động kịch liệt, mọi người đều biến mất không thấy.
Trong huyết quang rạng rỡ, đám người Tần Liệt thông qua Không Gian Truyền Tống trận, từ Viêm Nhật đảo đến thẳng tuyệt địa.
Quanh truyền tống đài, có mười mấy võ giả Huyết Mâu trước kia, còn có không ít võ giả Huyết Sát tông phân tán, đều đang mượn dùng Huyết Chi tuyệt địa tu luyện Huyết Linh quyết.
Từ sau khi Truyền Tống trận xây dựng thành công, rất nhiều võ giả Huyết Sát tông cũng đều sẽ đến nơi này tu luyện.
Bởi vậy, ở Huyết Chi tuyệt địa dưới Xích Lan đại lục, cũng không bởi vì đám người Huyết Mâu rời khỏi hoang vắng, trái lại, còn trở nên càng thêm náo nhiệt so với trước kia.
Tần Liệt còn biết, lúc này, Huyết Lệ cũng ẩn nấp ở một góc của Huyết Chi tuyệt địa khổ tu.
“Huấn luyện viên Phùng, Mặc trưởng lão, Tần Liệt...”.
Một võ giả Huyết Mâu, thấy bọn họ từ Truyền Tống trận đi ra, không khỏi chen lên, cung kính hành lễ.
Huyết Mâu trước kia lệ thuộc Khí Cụ tông, đám người Mặc Hải, Phùng Dung, Tần Liệt, đều là thành viên Khí Cụ tông, cho nên các thành viên Huyết Mâu vẫn tiếp tục sử dụng xưng hô trước kia.
“Chúng ta muốn về bên trên một chuyến”. Phùng Dung nhìn về phía võ giả Huyết Mâu này: “Trong khoảng thời gian này, võ giả Xích Lan đại lục, không tiếp tục công kích U Minh chiến trường à? Bên dưới các Giác Ma tộc kia của U Minh giới, cũng hẳn chưa hướng lên trên cứng rắn xông lên chứ?”.
“Không có”.
Từ một lần huyết chiến trước chấm dứt, U Minh chiến trường liền phi thường bình tĩnh, Tà tộc đều lui về phía dưới, Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện cũng không hướng bên dưới công kích". Võ giả Huyết Mâu này cung kính nói.
“Vậy thì tốt”. Phùng Dung yên lòng.
“Các ngươi tiếp tục đóng ở nơi đây, chúng ta muốn về bên trên, tới Xích Lan đại lục”. Tần Liệt hướng vài tên môn nhân Huyết Sát tông phân phó vài câu.
Các môn nhân Huyết Sát tông đó đều biết thân phận tôn quý của Tần Liệt, toàn bộ rất cung kính gật đầu đáp ứng.
Vì thế, mượn dùng thang trời kia, đám người Tần Liệt hướng tới bên trên leo lên, hướng mấy tầng bên trên của U Minh chiến trường rảo bước tiến lên.
Ven đường quả thực chưa đụng phải chiến sĩ Giác Ma tộc, cũng chưa nhìn thấy võ giả Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện, mọi người một đường thuận thuận lợi lợi đến thẳng tầng cao nhất của U Minh chiến trường.
Một tầng trên cùng, một cô gái áo tím dáng người cao gầy thần thái lười nhác mang theo vài tên võ giả Tử Vụ hải, qua lại ở một mảng đầm nước.
Bọn họ là một đám người trông coi của Tử Vụ hải đóng quân U Minh chiến trường.
Mấy năm gần đây, Tà tộc U Minh giới phi thường an phận, chưa bao giờ bước qua U Minh chiến trường, không tiếp tục hướng Xích Lan đại lục liều lĩnh.
Bát Cực thánh điện và Huyền Thiên Minh, cũng đều từ Thiên Kiếm sơn bên kia thu được mệnh lệnh, không cho phép bọn họ lẻn vào U Minh giới, không cho phép bọn họ làm loạn.
Điều này làm U Minh chiến trường nhiều năm liên tục chinh chiến bỗng nhiên trở nên vắng vẻ đi.
Thế lực của Xích Lan đại lục không biết Thiên Kiếm sơn và U Minh giới đã đạt thành hiệp nghị, hai bên đã thành lập thông đạo mậu dịch khác, hơn nữa thông qua trao đổi linh tài, đôi bên đều được lợi.
Bát Cực thánh điện và Huyền Thiên Minh chính là thế lực cấp dưới của Thiên Kiếm sơn, tất nhiên phải nghe lệnh Thiên Kiếm sơn, Thiên Kiếm sơn bảo bọn họ không được phép nhúc nhích, bọn họ sẽ phải thành thành thật thật.
Chỉ là bọn họ không biết Thiên Kiếm sơn với Tà tộc U Minh giới sớm có ăn ý, tuy U Minh chiến trường hàng năm không có giao chiến, bọn họ vẫn không dám khinh thường.
Cho nên ở một tầng đi thông Xích Lan đại lục này, Bát Cực thánh điện vẫn an bài mấy chi tiểu đội đóng quân, phòng ngừa Tà tộc U Minh giới làm loạn.
Chi tiểu đội này chính là một mũi trong đó.
“Thật là không thú vị”. Nữ tử trẻ tuổi đầu lĩnh, qua lại chán đến chết, nói: “Mấy năm gần đây U Minh chiến trường quá bình tĩnh, những Tà tộc kia cũng không biết sao lại thế, lại không chịu tấn công phòng tuyến nữa. Ài, Dĩ Uyên khốn kiếp kia, cũng là đột nhiên mất tích không biết rúc ở nơi nào”.
“Không có cách nào, Thương Lị đại tỷ, địa phương quỷ quái này chúng ta còn phải chịu đựng thêm nửa năm”. Một đại hán bất đắc dĩ nói.
“Quá nhàm chán rồi, ta đi tìm Bàng Phong, đánh một trận nữa với hắn!”. Thương Lị đột nhiên nổi hứng.
Vân Tiêu sơn Bàng Phong, cũng là thủ lĩnh một tiểu đội đóng quân nơi đây, nửa năm thời gian gần đây, hắn thành thú vui hiếm có của Thương Lị, thường xuyên bị Thương Lị tìm tới cửa khiêu chiến.
Bàng Phong và Thương Lị chiến đấu đã tiến hành rất nhiều lần, hai người đều là Vạn Tượng cảnh hậu kỳ, cho nên tranh đấu giữa bọn họ đều có thắng thua, ai cũng không làm gì được ai.
“Có động tĩnh!”. Tên đại hán nói chuyện kia, một khối thủy tinh màu lam trong tay đột nhiên sáng lên: “Cảm Linh Tinh phát hiện rất nhiều dao động sinh mệnh, linh hồn bọn họ rất cường đại! Ngay tại phương hướng cách chúng ta không xa!”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thương Lị biến đổi, nói: “Lập tức đưa tin Bàng Phong!”.
Vài phút đồng hồ sau, Bàng Phong ở gần, mang theo một ít võ giả Vân Tiêu sơn, sắc mặt thâm trầm mà đến.
Bọn họ sau khi hội họp với Thương Lị, lập tức lao về phía phương vị Cảm Linh Tinh truyền tin.
Bên đó, trong đầm lầy trồng đầy Tịnh Ma Lan thảo, đoàn người Tần Liệt vừa mới từ một tầng dưới bước vào, đám người Tạ Tĩnh Tuyền, Dĩ Uyên quen thuộc khu vực này đang phân biệt phương hướng, chuẩn bị quay về bên trên.
“Có người tới đây”. Tần Liệt thuận miệng đến một câu.
Đám người Tống Đình Ngọc vẻ mặt thong dong: “Mặc kệ tới là người nào, cũng sẽ không cấu thành uy hiếp với chúng ta, nơi này là Xích Lan đại lục, là đất của chúng ta”.
Tần Liệt cười cười, cũng thản nhiên tự nhiên.
Giờ này ngày này, hắn cho dù là lấy thân phận chân thật hành tẩu ở Xích Lan đại lục, Huyền Thiên Minh cùng Bát Cực thánh điện cũng không dám làm gì hắn.
Huyền Thiên Minh với Bát Cực thánh điện dù sao cũng là thế lực phụ thuộc Thiên Kiếm sơn.
Mà hắn, nay chẳng những quan hệ không phải là cạn với Lý Mục, bởi vì Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương, còn hướng Lạc Nam, Yến Bạch Y vận chuyển di hài thái cổ sinh linh, được hảo cảm của Lạc Nam, Yến Bạch Y.
Hai người Lạc Nam, Yến Bạch Y ở Thiên Kiếm sơn lại đều là nhân vật cường quyền.
Lý Mục cũng từng nói cho hắn, Lạc Nam, Yến Bạch Y từng hướng Xích Lan đại lục Huyền Thiên Minh, Bát Cực thánh điện truyền lời, về sau hắn có thể yên tâm lớn mật hoành hành ở Xích Lan đại lục, Huyền Thiên Minh và Bát Cực thánh điện tuyệt không dám làm khó nữa.
Mặt khác, lấy tu vi Thông U cảnh đỉnh phong của hắn giờ này ngày này, bên người còn có Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền hai nàng, hắn thật đúng là không sợ ở U Minh chiến trường đụng phải bất luận kẻ nào.
“Xem người đến là ai một chút”. Dĩ Uyên cũng đã bước vào Thông U cảnh sơ kỳ, lúc này cười cười, nói: “Hiện tại U Minh chiến trường không có đại chiến, cho nên đóng ở nơi đây, không phải Vân Tiêu sơn, chính là Tử Vụ hải bên kia. Ha ha, ta cũng từng đóng quân nơi đây một đoạn thời gian, hẳn đều là người quen”.
Ở Bạo Loạn chi địa qua lại một đoạn thời gian, cảnh giới Dĩ Uyên tăng lên cũng phi thường nhanh chóng mãnh liệt, từ Vạn Tượng cảnh trung kỳ lúc trước, trực tiếp bước vào Thông U cảnh hiện nay.
Sở dĩ như thế, là vì ở Bạo Loạn chi địa áp lực quá lớn, ép người ta không thể không cố gắng tiềm tu.
Một mặt khác, là vì hệ thống tu luyện của Bạo Loạn chi địa càng thêm rõ ràng, rất nhiều đan dược cùng linh quyết cấp cao đều có thể tìm được, còn có thể có được một số bộ sách đặc thù phương diện tu luyện.
Lúc Tần Liệt ở Thần Táng tràng đại sát bốn phương, Dĩ Uyên bị Lý Mục dẫn vào một chỗ an toàn của Thiên Kiếm sơn, cũng thơm lây không ít.
Cho nên hắn có thể tiến giai Thông U.
“Đến rồi”. Vẻ mặt Phùng Dung dạt dào hứng thú nhìn về phương hướng tiếng bước chân dồn dập truyền đến, không bao lâu, hai đội nhân mã quần áo khác nhau, cùng nhau tới trước mặt mọi người.
“Bàng Phong!”.
“Huấn luyện viên Phùng!”.
“Dĩ Uyên!”.
“Thương Lị!”.
Mọi người sau khi gặp lại, đều lần lượt kinh hô, vẻ mặt mỗi người quái dị.
Trong đó, Bàng Phong vừa thấy Phùng Dung, Mặc Hải và Đường Tư Kỳ, trong mắt hổ đột nhiên phun ra hào quang kích động, chẳng qua một chốc sau, hắn đã khôi phục bình tĩnh, sắc mặt cũng trầm xuống.
Bàng Phong vốn là môn nhân Khí Cụ tông, từng được Phùng Dung coi trọng, chuẩn bị đem hắn hấp thu đến Huyết Mâu.
Đáng tiếc, chưa chờ Bàng Phong tiếp nhận khảo nghiệm sâu hơn của Huyết Mâu, bởi vì Sâm La điện bọn năm thế lực lớn xâm nhập, Bàng Phong vì muội muội Bàng Thi Thi của hắn, ở sau khi phát hiện Khí Cụ tông khó thoát kiếp nạn, rất quyết đoán thoát ly Khí Cụ tông, một lần nữa về tới trong lòng Vân Tiêu sơn.
Lúc ở Khí Cụ tông, Bàng Phong còn thầm mến Đường Tư Kỳ, từng kịch chiến với Tần Liệt một hồi.
Nay đã nhiều năm trôi qua, ngay tại trong U Minh chiến trường, mọi người một lần nữa gặp mặt.
“Dĩ Uyên, ngươi còn sống?”. Thương Lị quái thanh quái khí nói.
“Chẳng những còn sống, ta còn sống rất tốt, hắc, không dự đoán được sau khi ta từ nơi này đi ra, Tử Vụ hải đem ngươi an bài vào thay thế ta”. Vẻ mặt Dĩ Uyên lười nhác, nheo mắt nhìn nàng, nói: “Vạn Tượng cảnh hậu kỳ, cũng không tệ, đáng tiếc so với ta còn kém một đoạn”.
“Ngươi bước vào Thông U cảnh rồi!”. Thương Lị biến sắc.
Dĩ Uyên rạng rỡ cười to.
Ở Tử Vụ hải chỉ là thế lực cấp Hắc Thiết, một võ giả Thông U cảnh, tuyệt đối không thể coi thường.
Nhất là, dưới tình huống năm đó lúc Tử Vụ hải vây công Diễm Hỏa sơn, tổn thất thảm trọng, rất nhiều võ giả Thông U cảnh bị chết.
Bước vào Thông U cảnh, Dĩ Uyên lúc này nếu trở về Tử Vụ hải, nhất định sẽ được trọng dụng, thậm chí có thể trở thành thủ lãnh một phương địa giới của Tử Vụ hải.
Chỉ cần Dĩ Uyên chịu nán lại tiếp, tương lai, hắn có khả năng rất lớn biến thành chủ nhân Tử Vụ hải!
Đáng tiếc, sau khi trải qua lễ rửa tội của Bạo Loạn chi địa, kiến thức được thủ đoạn hủy diệt của Khương Chú Triết, Bồ Trạch, Đoạn Thiên Kiếp, anh em Công Dã các cường giả đỉnh phong Bất Diệt cảnh, Tử Vụ hải loại tiểu thế lực cấp Hắc Thiết này, đã khó vào pháp nhãn của Dĩ Uyên nữa.
“Bàng Phong, đã lâu không gặp”. Tần Liệt chủ động nói.
Bàng Phong có chút kinh ngạc, nhìn Tần Liệt một cái thật sâu, hắn gật gật đầu, nói: “Đã lâu không gặp”.
Dừng một chút, Bàng Phong lại nhìn về phía Phùng Dung cùng Mặc Hải, do dự một chút, hơi khom người, thành khẩn nói: “Rất vui gặp lại huấn luyện viên Phùng cùng Mặc trưởng lão”.
“Hừ, gia hỏa này còn không biết xấu hổ nói rất vui?”. Liên Nhu lạnh lùng cười, châm chọc nói: “Năm đó lúc Khí Cụ tông gặp phải đại nạn, chẳng những không lựa chọn cùng tồn vong với tông môn, thế mà còn trở về Vân Tiêu sơn, còn theo người của Vân Tiêu sơn đi lên, muốn tận mắt thấy Khí Cụ tông diệt vong, thật là vô tình vô nghĩa”.
Ánh mắt Bàng Phong không loạn, chưa phản bác, chỉ là trầm mặc.
“Thôi đi”. Dĩ Uyên thì lại thở dài một tiếng: “Khí Cụ tông năm đó, căn bản không nhìn thấy một tia hy vọng, đừng nói Bàng Phong, ngay cả ta... Cũng đã mất đi lòng tin”.
Dĩ Uyên nói như vậy, Liên Nhu lập tức ngậm miệng, nghĩ một chút, cũng trầm mặc xuống.
“Chúng ta muốn về Xích Lan đại lục, các ngươi... Sẽ không ngăn cản chúng ta chứ?”. Tần Liệt mỉm cười nói.
Bàng Phong ngẩn ra, chợt hướng phía sau lui vài bước, nhường ra một con đường để bày rõ thái độ.
Tử Vụ hải Thương Lị, thì là có chút do dự.
“Tử Vụ hải các ngươi còn dám cản lại ta hay sao?”. Tống Đình Ngọc cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Đương nhiên không dám cản lại ngươi, chỉ là...”. Thương Lị nhìn về phía đám người Tần Liệt: “Nhưng bọn họ là dư nghiệt Khí Cụ tông”.
“Về sau thì không phải nữa”. Tống Đình Ngọc nhướng mày: “Xem ra Tử Vụ hải các ngươi cũng chưa từ Bát Cực thánh điện bên kia nhận được nhiều tin tức hơn, cũng đúng, Tử Vụ hải các ngươi chỉ là thế lực phụ thuộc, Bát Cực thánh điện sẽ không đưa tin mọi chuyện cho các ngươi”.
Nói như vậy, Tống Đình Ngọc ở phía trước dẫn đường, mang theo mọi người rời khỏi.
“Chuyện hôm nay gặp chúng ta, ngươi có thể hướng Tử Vụ hải các ngươi báo cáo, lại hướng Bát Cực thánh điện truyền đạt”. Tống Đình Ngọc bổ sung nói.
“Nhường đường đi”. Dĩ Uyên mỉm cười: “Thương Lị, thời đại đã khác, về sau ở Xích Lan đại lục, không có gia hỏa đui mù, còn dám đi tìm bọn Tần Liệt làm phiền”.
Lời vừa nói ra, đám người Bàng Phong và Thương Lị, vẻ mặt đều kinh ngạc.
Đám người Bàng Phong, Thương Lị nhìn theo bọn Tần Liệt rời khỏi, không dám đưa tay ngăn trở.
Bởi vì ở trong những người đó, có Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền của Huyền Thiên Minh, hai nữ nhân này từ sau khi được Thiên Kiếm sơn mời, bước vào Bạo Loạn chi địa tham dự hội thí luyện, thân phận, địa vị các nàng ở Xích Lan đại lục đều có sự tăng lên trên diện rộng, làm bất luận kẻ nào cũng không dám coi thường.