“Hưu hưu hưu hưu hưu hưu!”
Những đạo hào quang màu bạc sắc bén từ tấm thuẫn sáu cạnh trong tay Lưu Duyên bắn ra, tạo thành một vòng phòng ngự.
Lăng Phong, Lăng Ngữ Thi lấy linh khí, dồn linh lực vào, kích phát uy lực.
Cao Vũ âm trầm nhìn đám ma lang, kích hoạt quỷ giới.
Những oán linh thể mặt quỷ như mây đen di chuyển chắn trước người hắn, âm lãnh khiếp người, mang theo một làn sóng tinh thần làm người ta lạnh người run rẩy, cũng tạo thành một tầng phòng tuyến.
Tần Liệt chĩa pho tượng về phía đàn sói, lưới điện dần được triển khai.
“Gr…à…ooo!!!”
Con ma lang bị thương gầm lên trầm trầm, ý bảo đàn sói tản ra, vây lấy mọi người.
“Mọi người coi chừng! Ngân Dực ma lang có trí tuệ, chúng biết công kích vào những chỗ yếu trên phòng tuyến của chúng ta, mọi người đừng để chúng phá trận hình!”
Lưu Duyên nhắc nhở mọi người, thần sắc ngưng trọng vận chuyển linh lực, phòng tuyến rút nhỏ lại, chỉ chừa Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Cao Vũ và hắn ở ngoài mà thôi.
Bọn Lăng Dĩnh Lăng Hâm cầm sẵn lao kiếm trường mâu cung tiễn, những binh khí công kích từ xa, ở bên trong vòng phòng ngự, chuẩn bị chờ ma lang tới gần, sẽ cùng bọn Tần Liệt, Cao Vũ phối hợp công kích.
“Tới rồi!”
Lưu Duyên quát khẽ, tấm thuẫn trong tay sáu đạo cầu vồng sáng hẳn lên, một khí thế ác liệt, từ người hắn phóng ra.
Mắt thấy mười một con ma lang cùng lúc phát động công kích, từ bốn phía liều chết xông tới, bọn Tần Liệt Lăng Ngữ Thi đều hết sức dồn linh lực vào linh khí.
Nhất thời, các linh khí phóng ra hào quang đủ màu, chiếu vào đám ma lang khiến đồng tử của chúng đều co lại.
“Vù vù vù! Ba ba ba!”
Cầu vồng, lưới lôi điện, mây lửa, oán linh mặt quỷ, từng màn sáng bạc cùng lúc phóng thích uy lực, tạo thành tầng tầng lớp lớp vòng phòng ngự, ngăn cản tấn công của đàn ma lang.
Đám Lăng Dĩnh Lăng Hâm phía sau dốc sức giương cung bắn tên, hoặc ném lao, trường mâu về phía đàn sói đang phóng tới.
“Ng..a..ooo!!”
Đám ma lang tru lên, xông vào phòng tuyến, bị đám cung tiễn trường mâu kia xạ kích, thân sói dài cả hai mét nẩy hào quang, như bốc cháy.
Cung tiễn, mâu lao chỉ tạo nên những vết thương cực nhạt trên người chúng, căn bản chẳng hề làm chúng bị thương.
Chỉ có lưới điện, cầu vồng, và oán linh của Tần Liệt, Lưu Duyên, Cao Vũ mới làm chúng thê lương kêu thảm, không thể không hoảng sợ tránh né.
Rõ ràng, chỉ có công kích của ba người này mới có thể tạo nên tổn thương trí mạng cho chúng.
Một đợt công kích của ma lang chưa thể xé rách phòng tuyến của mọi người, dưới uy lực của ba người Lưu Duyên, bầy ma lang vội lui lại, tạm thời rời khỏi phạm vi công kích của ba người.
Đợt công kích đầu tiên chấm dứt, mọi người chỉ tạo được một vài vết thương trên cơ thể vài con ma lang.
“Gr…à…ooo!!!”
Con ma lang giao chiến với Tần Liệt đầu tiên bỗng gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt hung lệ nhìn mọi người, rồi tự nhiên từ từ rút lui.
Đám ma lang còn lại cũng rút đi theo nó, tựa như muốn buông tha bữa tiệc ngon lành này.
“Không phải chứ?” Lăng Hâm kiệt sức ngồi phịch xuống, sắc mặt tái nhợt: “Ta còn tưởng mình sắp bị xé thành mảnh vụn, dùng sức của chúng ta… rõ ràng không có khả năng chiến thắng, sao chúng lại rút đi?”
Ai cũng thấy nghi ngờ giống hắn.
Mười một con Ngân Dực ma lang đều là linh thú nhị giai, thực lực tương đương Khai Nguyên cảnh, đánh giết tất cả họ không phải là việc khó.
Mới công kích đợt thứ nhất, thiếu chút nữa chúng đã xé rách phòng ngự của Lăng Ngữ Thi và Lăng Phong, xông vào trong cắn chết võ giả hai nhà Lăng, Cao.
“Có phải thấy Lưu đại ca, Cao Vũ và Tần Liệt không dễ đối phó, chúng sợ có thương vong, nghĩ nếu giết chúng ta thì phải trả giá lớn không. Chúng… có lẽ không muốn bị thương vong, nên mới buông tha không?” Lăng Phong cân nhắc một chút, nói ra suy nghĩ của mình.
Lưu Duyên, Lăng Ngữ Thi đều khẽ gật, đồng ý với suy nghĩ của Lăng Phong, cảm thấy cũng có lý.
“Không phải!” Cao Vũ tim đập thình thịch, nhìn hướng ly khai của đàn ma lang ở phía xa, nói: “Lúc chúng phát động công kích, từ xa có truyền tới tiếng sói tru, nếu ta không nghe sai, chúng hẳn là bị thủ lĩnh gọi về!”
Hắn vừa nói ra, mọi người đều sợ hãi biến sắc, Lăng Phong hoảng sợ: “Chẳng lẽ còn có một đàn sói nữa? Nếu như, thủ lĩnh của chúng ở trong một đội sói khác, vậy đội sói kia so với đội sói này chắc chắn đáng sợ, khó chơi hơn nhiều!”
Mọi người nghe vậy đều sợ hãi, nhìn về phía rút đi của ma lang.
Tần Liệt kinh ngạc nhìn Cao Vũ, khẽ trầm ngâm: “Tuy ta không muốn làm mọi người lo lắng, nhưng ta phải nói, tiếng sói tru xa xa kia… ta cũng nghe thấy, ta cứ tưởng mình nghe lầm, nhưng Cao Vũ nói như vậy, vậy ta không nghe lầm…”
Hơi ngừng một chút, hắn cười khổ: “Cao Vũ nói không sai, còn có một đội sói nữa trong rừng, tuyệt đối đáng sợ hơn rất nhiều so với đội chúng ta gặp vừa rồi.”
Ai nấy mặt xám như đất.
Cao Vũ nhíu mày, thoáng liếc qua hắn, hừ một tiếng: “Lăng gia, ít nhất cũng không phải tất cả đều là phế vật…”
Hắn nói rất nhỏ, người Lăng gia biết hắn đã bị chết không ít tộc nhân, vô cùng oán hận Lăng gia, nên nghe thấy cũng làm như không có.
“Làm sao bây giờ?” Lăng Phong nhìn Lưu Duyên.
Lưu Duyên sắc mặt ngưng trọng suy nghĩ, rồi nhìn Cao Vũ, lại nhìn Tần Liệt, hỏi: “Các ngươi thấy sao?”
“Chạy mau!”
Cao Vũ Tần Liệt gần như nói cùng một lúc, nói xong hai người giật mình, liếc nhau rồi quay đầu đi.
“Vậy thì trốn mau!” Lưu Duyên không biết con sói thủ lĩnh vì sao ra lệnh rút quân, càng không biết đoán ý sói qua tiếng tru, suy nghĩ thấy có một tia hy vọng sống thì không dám chần chờ, thúc giục Tần Liệt: “Ngươi dẫn đường, tất cả chúng ta theo ngươi!”
“Được!”
Tần Liệt cũng không dài dòng, hít sâu một hơi, xác định một phương hướng, mang theo mọi người nhanh chóng khởi hành.
Một phút sau.
“Ô a!”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tiếp vang lên cách đó không xa, ngay ở phía trước con đường Tần Liệt đang hướng tới.
Một võ giả Toái Băng Phủ toàn thân máu thịt bầy nhầy, cánh tay trái hoàn toàn biến mất, nét mặt sợ hãi chạy ra.
Một con Ngân Dực ma lang xòe cánh, vọt lên không trung, hung mãnh giết tới, cắn ngay vào gáy hắn.
“Rắc!”
Cái cổ bị cắn gãy, máu tươi phun ra như suối, bị cắn chết sờ sờ ngay trước mắt đám người Tần Liệt.
“Thì ra đội sói kia đụng phải người Toái Băng Phủ…”
Không cần nói nhiều, ai nấy đều hiểu ngay tại sao đội sói đang tập kích họ lại rút lui.
“Xem ra, vận khí của chúng ta cũng còn là tốt, ít nhất… chúng ta không đụng phải thủ lĩnh ma lang.” nhìn cảnh máu huyết tung tóe trước mắt, Lăng Phong nói giọng khô khốc, trong mắt đầy đau khổ.
Con ma lang ngay trước mặt mọi người xé võ giả Toái Băng Phủ thành từng mảnh, vừa ăn thịt vừa tru lên, hình như muốn gọi thêm đồng loại tới.
Con ma lang này có lẽ cho rằng bọn Tần Liệt là cùng bọn với người của Toái Băng Phủ, ánh mắt nó lạnh băng, vô cùng tàn nhẫn.
“Rút! Rút sang bên này! Ồ? Người của Tinh Vân Các? Người của Tinh Vân Các!”
Một võ giả Toái Băng Phủ đang thục mạng chạy ra, nhìn thấy bọn Tần Liệt, Lăng Dĩnh, lập tức hét ầm lên.
“Vù vù vù!”
Tiếng gió phần phật từ khắp nơi truyền tới, rất nhiều võ giả Toái Băng Phủ nghe thấy tiếng kêu to ấy, đều hướng về phía này phóng lại.
“Ta giết mẹ ngươi!” Lăng Hâm đỏ mắt, chửi ầm lên.
“Móa nó, lão tử làm thịt ngươi!” một võ giả Cao gia tròng mắt cũng đỏ thẫm, chửi mười tám đời tổ tông của tên kia, rồi dậm chân, nổi giận đùng đùng vọt tới.
Tên võ giả Toái Băng Phủ này hét toáng vị trí của bọn Tần Liệt, rõ ràng là ý muốn kéo uy hiếp tử vong của Ngân Dực ma lang tới đây, khiến mọi người cùng ở chung một chỗ cho đàn sói cắn xé, muốn bọn Tần Liệt phải bị chôn cùng, khó trách bọn Lăng Hâm nổi giận.
Quả nhiên, nghe tiếng hét ấy, rất nhiều võ giả Toái Băng Phủ nhao nhao phóng tới.
Phùng Dật và một tộc nhân Phùng gia cũng ở trong đám này, toàn thân đẫm máu xông về phía bọn Tần Liệt.
“Phá vòng vây ra ngoài nhé?” Lăng Hâm kêu to.
“Trong rừng, tiếng sói tru không ngừng, nếu chạy vào ngay chỗ của chúng, chắc chắc còn chết nhanh hơn. Một khi chạy trốn, đội hình tản ra, bọn ma lang cũng sẽ đuổi theo, giết từng người một. Chỉ có tạo trận hình tử thủ mới có thể có được đường sống, không nên chạy loạn!” Lưu Duyên hét to, để mọi người cố giữ tỉnh táo, tranh thủ thời gian kết trận lần nữa.
Chỉ là, tên tộc nhân Cao gia kia, xúc động quá nên lúc này chỉ muốn xông tới giết tên võ giả Toái Băng Phủ kia mà thôi.
“Xùy!”
Một mũi sáng hình nửa vòng tròn, lạnh như băng từ trong rừng bắn ra, trúng ngay vào người tên này.
Lồng ngực của tên tộc nhân Cao gia la hét đòi giết người bị xuyên một lỗ máu, còn chưa đến được chỗ tên kia, không cam lòng tắt hơi ngã xuống đất.
“Bằng ngươi cũng xứng giết ta sao?”
Võ giả Toái Băng Phủ kia phun nước miếng vào xác hắn, thanh kiếm trên tay vung một cái, chặt đầu người kia, nhe răng cười bỏ đi.
“Nghiêm Thanh Tùng! Ta sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn!” Cao Vũ gào lên như dã thú, điên cuồng xông ra, muốn giết chết tên kia.
“Hắc hắc, cứ tới thử xem, ta cũng sẽ cắt đầu ngươi giống như thế đó.” Nghiêm Thanh Tùng kia chẳng hề để ý cười quái dị, phất tay nói với đám võ giả Toái Băng Phủ sau lưng: “Tới đây hết đi, kéo hết đám ma lang tới đây luôn, mẹ nó, không lý do gì chúng ta phải chết, để bọn chúng không công chiếm tiện nghi!”
Đám võ giả Toái Băng Phủ đều xông tới.
Không bao lâu, ngay cả Nhan Đức Vũ cũng xuất hiện.
Ngực hắn cũng có vết máu, còn bị thương, đôi mắt âm lãnh nhìn Lưu Duyên, khẽ gật gù: “Để giết các ngươi, bọn ta phải trả giá quá nhiều rồi, các ngươi chết cũng có thể nhắm mắt.”
“Lần này hết cách thật rồi.” Lưu Duyên cười khổ, thở dài: “Hoặc bị Toái Băng Phủ giết, hoặc bị ma lang cắn chết, đã như vậy, cứ tận lực liều chết giết thêm người của Toái Băng Phủ đi. Tình hình thế này, chúng ta dù có chết hết, thì khi đám ma lang đuổi giết tới, bọn Toái Băng Phủ kia cũng chẳng sống được mấy người, cũng đáng giá!”
Quả nhiên, Lưu Duyên vừa nói xong, bên ngoài lại truyền tới tiếng sói tru.
Tiếng sói này vừa vang lên, Nhan Đức Vũ biến sắc.
Âm thanh Ngân Dực ma lang lướt trên không trung từ bốn phương tám hướng truyền tới, một con lại một con ma lang dần dần hiện ra.
Bọn ma lang này có kỷ luật vô cùng chặt chẽ, theo tiếng tru của thủ lĩnh, dùng ưu thế tốc độ của mình dần tạo thành một vòng vây, vây cả người Toái Băng Phủ lẫn bọn Tần Liệt Lưu Duyên.
Thế là xuất hiện cảnh Toái Băng Phủ và bọn Tần Liệt đứng ở hai đầu giằng co với nhau, mà sau lưng và xung quanh họ, đều là Ngân Dực ma lang đang nhìn chằm chằm.