Một chạy một đuổi, sau khi chiến tuyến kéo dài trăm dặm, Tần Liệt tới trên một ngọn núi trụi lủi thấp bé.
Hắn đột nhiên đứng vững, nhắm mắt cảm giác chốc lát, nói: “Có thể rồi!”.
Đám người Đỗ Hướng Dương, Lạc Trần lần lượt dừng lại, phân tán ở cạnh hắn, từ trên cao hướng bên dưới nhìn phía sau, nhìn võ giả Hắc Vu giáo, Thiên Khí tông, Vạn Thú sơn còn đang điên cuồng chạy, nhìn mưa tên theo đuổi không bỏ phía sau bọn họ.
“Người Đông Di am hiểu dùng cung tên, bọn hắn ở phương diện này trình độ cao thâm, hầu như mỗi người đều là thần xạ thủ”. Tuyết Mạch Viêm thấp giọng giải thích: “Địa giới người Đông Di sinh sống hung thú hoành hành, còn xen lẫn một ít Tà tộc, bọn hắn trời sinh cầu sinh ở trong hoàn cảnh ác liệt, người người dũng mãnh thiện chiến, đều không sợ chết”.
“Người Đông Di cùng Bạo Loạn chi địa chiến đấu, một bên nào chiếm ưu?”. Tần Liệt hỏi.
“Tất nhiên là chúng ta!”. Đỗ Hướng Dương cười ngạo nghễ: “Người Đông Di tuy không sợ chết, cực kỳ hung hãn, nhưng võ giả các phe thế lực của Bạo Loạn chi địa, cũng không một người lương thiện. Hơn nữa, chúng ta nơi này linh quyết càng thêm phong phú, linh khí cũng là cao siêu cường hãn, chúng ta so với người Đông Di thông minh hơn rất nhiều, chỉ cần dựa vào ưu thế linh khí cường đại, có thể ép người Đông Di thở không ra hơi”.
“Người Đông Di hiếu chiến là hiếu chiến, nhưng bọn họ mỗi một lần xâm nhập Bạo Loạn chi địa, kết cục đều sẽ phi thường đau đớn thê thảm”. Phan Thiên Thiên cũng ngẩng đầu, nói: “Người Đông Di không có Luyện Khí sư cao siêu, không luyện chế được linh khí phẩm chất cao, càng thêm thiếu phi hành linh khí cùng loại linh khí phòng ngự công kích cỡ lớn”.
“Cho nên ở trong từng lần đại chiến, người Đông Di đều chưa chiếm được tiện nghi, thường thường còn có thể bị chúng ta giết vào địa giới bọn họ, nhưng ở trong địa giới của bọn họ, người Đông Di lại có thể mượn dùng địa thế đặc thù bên kia, rất nhiều cấm địa không rõ, do đó thoải mái chạy thoát, thường thường còn có thể thình lình ám toán chúng ta”.
“Nói như vậy, người Đông Di cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng?”. Tần Liệt giật mình.
“Nhưng bọn họ nhiều người”. Phan Thiên Thiên nhăn nhó khuôn mặt nhỏ.
“Vậy tách ra chậm rãi giết!”. Lạc Trần quát lạnh.
“Chính là như vậy”. Tần Liệt cũng cười lên.
Sở Ly buông thi thể Hà Vi xuống, đột nhiên đứng lên, ở trên ngọn núi trụi lủi nhìn ba phương thế lực còn sót lại chạy đến, hắn trầm giọng nói: “Tần Liệt, ngươi muốn làm như thế nào?”.
“Các ngươi nghĩ như thế nào?”. Tần Liệt nheo mắt.
“Người Đông Di số lượng quá nhiều, vẻn vẹn chỉ là chúng ta một phương này, muốn đối kháng hơn hai trăm người Đông Di quá mức khó khăn”. Đỗ Hướng Dương sờ cằm, ánh mắt âm u nhìn về phía Tuyết Mạch Viêm, nói: “Có lẽ, chúng ta nên tạm thời buông xuống thù hận cùng bọn Hắc Vu giáo, ngươi nói thế nào?”.
“Ta rõ”. Tuyết Mạch Viêm nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Liệt vì thế lên tiếng: “Vậy giết người Đông Di trước!”.
“Tốt!”.
Trên ngọn núi thấp, mọi người đều tự cầm linh khí, từ trên cao nhìn xuống nhìn mấy chục tên võ giả Hắc Vu giáo phía sau ba đại thế lực.
“Đáng tiếc Tịch Diệt Huyền Lôi hao hết rồi! Bằng không, cho dù là hai trăm người Đông Di, ta cũng làm bọn chúng tan xương nát thịt mà chết!”. Thanh âm Sở Ly khàn khàn nói.
Lúc nói chuyện, Sở Ly triển khai linh giáp tinh tú trên người, trên bộ áo giáp đó điểm xuyết các điểm sáng tinh tú, nháy mắt trở nên lấp lánh lóa mắt, phóng ra linh lực dao động mãnh liệt.
Đột nhiên, từng quầng sáng tinh tú từ trên linh giáp của hắn bay vọt ra.
Cùng lúc, Sở Ly thân khoác linh giáp ánh sáng tinh tú, lăng không lơ lửng ở trên ngọn núi thấp.
“Lưu Sa Phong Bạo!”.
Ngàn vạn điểm sáng ánh vàng lung linh, đột nhiên từ trong huyệt khiếu cả người Sở Ly trôi nổi ra, một dao động cơn lốc cuồng bạo, cũng từ quanh thân Sở Ly nhanh chóng ngưng tụ thành.
Chỉ một chốc, Sở Ly đã ở trung ương Lưu Sa Phong Bạo màu vàng, trong ở cơn lốc lốc xoáy rên rỉ, hướng phương hướng người Đông Di vặn vẹo mà đi.
Sở Ly, là trung tâm cơn phong bạo, ngàn vạn điểm sáng màu vàng kia, như hạt cát nhỏ màu vàng, lại truyền ra khí tức sắc bén như kiếm quang đao sắc.
“Vù vù vù vù! Hô hô hô hô!”.
Sở Ly thân hóa cơn lốc màu vàng, lấy một loại tư thế bẻ gãy nghiền nát, xoay chuyển lượn vòng.
Rất nhiều mưa tên như sao băng bắn về phía ba phương thế lực Hắc Vu giáo, bị cơn lốc màu vàng đó va chạm, lập tức nổ thành mảnh ánh sáng tiêu tán.
“Đây, đây mới là thực lực thật sự của Sở Ly?”. Tống Đình Ngọc ngưng thần nhìn, nhịn không được hô khẽ ra tiếng.
Tần Liệt, Tạ Tĩnh Tuyền cũng âm thầm kinh dị.
Sở Ly thân khoác tinh giáp, rõ ràng tu luyện linh quyết phương diện tinh tú, không dự đoán được nay ở dưới cơn giận bay lên trời, còn lấy bản thân ngưng tụ thành lốc xoáy cuồng bạo, bày ra uy thế như cơn lốc tàn sát bừa bãi thiên địa.
Hắn rõ ràng càng thêm tinh thông một loại linh quyết bão cát!
Tần Liệt theo bản năng nhìn về phía đám người Lạc Trần, Tuyết Mạch Viêm, Đỗ Hướng Dương, phát hiện bọn họ đều là vẻ mặt bình tĩnh, giống như không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Giống như, bọn họ cũng đều biết thực lực thật sự của Sở Ly, biết Sở Ly cường hãn cùng uy danh, không đơn giản chỉ là Tịch Diệt Huyền Lôi.
“Ở kẻ lĩnh quân các phương thế lực bước vào trong Thần Táng tràng, thực lực Sở Ly, tuyệt đối xếp hạng hàng đầu!”. Đỗ Hướng Dương quát khẽ.
Tần Liệt âm thầm gật đầu.
Ngay sau đó, kiếm sắc trong tay Lạc Trần ngưng làm một đạo kiếm quang màu bạc sáng, cũng bay nhanh về phía người Đông Di bên kia.
Thanh kiếm này, hào quang mũi kiếm vậy mà dài mấy chục thước, như lưỡi đao không gian cắt ngang trời đất, có sự sắc bén vô cùng, khí thế cũng khủng bố vô cùng.
Tuyết Mạch Viêm bỗng ngồi xuống tại chỗ, Huyễn Ma châu trong tay lại bay ra, Huyễn Ma châu đó sau khi bay lên không, như một đôi mắt long lanh, đem từng màn cảnh tượng phía dưới thu vào trong đó.
Một bóng hình xinh đẹp nhàn nhạt, bỗng nhiên hiện ra ở trong hạt châu, cẩn thận nhìn, rõ ràng chính là bộ dáng Tuyết Mạch Viêm.
Như một u hồn màu trắng.
Dưới Huyễn Ma châu, toàn bộ võ giả người Đông Di, ở lúc ngẩng đầu nhìn trời, nhìn về phía Huyễn Ma châu, đột nhiên mỗi người vẻ mặt thất thường.
Trong mắt mỗi người bọn họ thế mà đều toát ra nét mê say mờ mịt.
Bọn họ như ở trong Huyễn Ma châu, bỗng nhìn thấy người thân cận nhất chỗ sâu trong tâm linh.
Tuyết Mạch Viêm hiển lộ bóng hình xinh đẹp ở Huyễn Ma châu, tựa như có thể theo mỗi người quan sát, biến ảo thành người tâm linh hắn suy nghĩ, ngay lập tức biến ảo ngàn vạn, vô cùng kỳ diệu.
Rất nhiều võ giả người Đông Di đều bị lạc.
Bao gồm tên cự hán hung hãn người Đông Di thân cao hai thước hai, làn da cứng rắn như đá hoa cương, trong cái sọt sau lưng đều là đầu người kia.
“Mẹ...”. Hắn cúi đầu nỉ non, bỗng dừng bước, trong mắt thế mà trào ra ánh lệ.
Ma lực của Huyễn Ma châu, làm mấy chục tên võ giả người Đông Di, ít nhất một nửa bị lạc, làm bọn hắn dừng lại ở tại chỗ bất động.