• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nghe vậy, Lôi Hạo Vũ nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn ta bị nói như vậy, lại có người dám nói em của Lôi ca là con kiến ư?    

 

Nghĩ rằng Vương Lãnh cố ý chọc giận mình, Lôi Hạo Vũ nén giận, lửa giận trên mặt biến mất, sau đó cười nhạo nói: "Dù là con cóc hay con kiến, thì mày kiêu ngạo cái gì? Từ Phi Nhã cũng coi thường mày thôi!”  

 

Vương Lãnh khẽ nhếch miệng, nếu là trước đây, Từ Phi Nhã đúng là xem thường hắn, nhưng giờ...  

 

Nhận thấy ánh mắt giễu cợt của Vương Lãnh, Lôi Hạo Vũ có chút khó chịu, tên này như kiểu...không tin của hắn ta.  

 

Vẻ khinh thường trong mắt càng đậm, Lôi Hạo Vũ nhìn Vương Lãnh, nói: “Sao nào, không phải à?”  

 

“Kẻ mấy hôm trước bị Từ Phi Nhã chửi như tát nước lẽ nào không phải mày, còn vọng tưởng à?”  

 

Hắn ta hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Tao nói mày nghe, đừng có mơ mộng nữa, Từ Phi Nhã đã từng từ chối mày, hết cơ hội rồi!”  

 

“Không còn chút cơ hội nào!”, Lôi Hạo Vũ gằn từng chữ, vẻ khinh miệt tràn ngập.  

 

Nhìn thấy Vương Lãnh bị chế giễu kiểu này, tên mập ở bên vừa nhột nhột vừa căm hận, muốn nhấc ghế đập Lôi Hạo Vũ nhưng lại không dám, lão đại còn chưa ra tay, cậu ta cũng không dám manh động.  

 

Học sinh xung quanh đang chờ Vương Lãnh phản công, cảm thấy thập phần kỳ lạ.  

 

Hồi trước Vương Lãnh không phải người thế này, chắc chắc hắn sẽ không nhịn được mà xông vào ẩu đả.  

 

Họ còn nghe nói Vương Lãnh một mình xử hai tên Đoạn Lăng Phong và Đồng Tinh Vũ, nếu vậy, hắn không phải kẻ sẽ nhún nhường người khác, nhưng giờ là sao đây?  

 

Trong lúc mọi người đang khó hiểu, đột nhiên một giọng nói vang lên: “Vương Lãnh, có người tìm này”.  

 

Trong giọng nói vừa có chút ngạc nhiên vừa có chút ngưỡng mộ.  

 

Đang gay cấn, sao lại có người đến vào lúc này chứ?  

 

Mọi người vừa quay lại nhìn, liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa.  

 

Ngũ quan tinh tế, thân hình thon thả, đôi chân thẳng tắp thon dài bốc lửa.  

 

Đám đông bùng nổ!  

 

Không phải...Từ Phi Nhã đã từ chối Vương Lãnh và còn chửi hắn nữa ư?  

 

Sao lại tới đây tìm hắn rồi?  

 

Mọi người kinh ngạc, Lôi Hạo Vũ càng kinh ngạc hơn.  

 

Hắn ta thích Từ Phi Nhã không kém gì Vương Lãnh, nhưng đừng nói là tới tìm, đến đáp lời cô ta cũng chưa từng đáp, vậy mà giờ, cô ta lại tới tìm tên khốn Vương Lãnh!  

 

Lôi Hạo Vũ đố kỵ cực điểm.  

 

Nhưng hắn ta chợt nghĩ, có thể việc không như vậy, không chừng chỉ là một việc bình thường mà thôi?  

 

Nghĩ vậy, hắn ta tạm thời nén cơn đố kỵ và ngưỡng mộ xuống.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK