Ánh mắt này giống như ẩn chứa một ngọn lửa nóng bừng, khiến Viên Vũ Phi cảm thấy nơi mình đang nhìn đột nhiên trở nên vô cùng nóng bức.
Gã ta như mơ hồ cảm nhận được ngọn lửa của địa ngục từ trong ánh mắt Vương Lãnh, thống khổ vô cùng, lòng không ngừng run rẩy.
Bất giác, cơn giận trong lòng chỉ có thể nghẹn ngào mà nuốt xuống.
Mặc dù ánh mắt của Vương Lãnh nhìn trực diện về phía Viên Vũ Phi không hề nhìn người khác, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được vẻ đáng sợ ẩn chứa trong ánh nhìn đó.
Họ rất ngạc nhiên, nhưng người ngạc nhiên nhất chính là lão Phó.
Ông ta vốn tưởng rằng cho dù Vương Lãnh có mạnh đến đâu, nhiều nhất cũng sẽ là giai đoạn đầu của Ám Kình, nhưng với ánh mắt này...
Lại khiến một người đỉnh cao của Ám Kình cũng cảm thấy có một chút sợ hãi.
Cảnh tượng kỳ quái như vậy khiến ông ta rất bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ ra được, không biết tại sao Vương Lãnh lại có ánh mắt kinh hãi đến như vậy.
Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng nếu nói rằng Vương Lãnh mạnh hơn ông ta, lão Phó hoàn toàn không tin.
Ông ta rất có thiên phú, nhưng khi ngoài 60 tuổi cũng chỉ đạt tới đỉnh cao của Ám Kình, mà Vương Lãnh mới có mười mấy tuổi, nếu hắn thật sự làm được chuyện lúc ngoài 60 tuổi ông ta mới có thể thì chỉ có thể hình dung như một tên quái vật!
Một lúc sau, Viên Vũ Phi mới nhận ra mình có vẻ run rẩy khi bị Vương Lãnh nhìn như vậy, điều này khiến gã ta rất khó chịu.
Gã ta ước chừng vẻ mặt kinh hãi trên mặt mình hẳn là bị mọi người nhìn thấy, cho nên trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Tên nhãi này dám làm mình bẽ mặt...
Nghiến răng nghiến lợi, Viên Vũ Phi tức giận hét lên: "Tên nhãi, mày là người của sư môn nào, nói ra nghe thử!"
Vừa rồi, tuy Vương Lãnh đang ngồi thiền nhưng cũng không hề chuyên tâm tu luyện, dù sao đây cũng không phải trong nhà mình, không an toàn lắm, tất nhiên cần phải để tâm đề phòng.
Vì vậy, những gì Viên Vũ Phi vừa nói và làm, Vương Lãnh đều biết tất cả.
Hắn chọn cách phớt lờ với tên hề này, dù sao đường đường là một tiên tôn lại đi so đo với một tên người phàm có chút mất giá.
Cho dù tên này có không biết tốt xấu như thế nào, Vương Lãnh cũng mặc kệ, nhưng gã ta hết lần này đến lần khác khiêu khích, làm ảnh hưởng đến việc tu hành của hắn.
Uy nghiêm của Tiên Tôn Hạo Thiên có thể nào lại để một tên sâu bọ này xúc phạm đến?
Nhìn về phía Viên Vũ Phi, Vương Lãnh thờ ơ nói: "Tôi không có sư môn".
Khi nghe thấy lời này, trong lòng Viên Vũ Phi thầm vui mừng, gã ta hỏi vậy đương nhiên là có mục đích.