• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mong chờ sau khi bản thân nhảy xuống có thể chết đi mà không đau đớn, đón chờ kiếp sau tốt đẹp hơn...  

 

Nghĩ rồi nghĩ, Tô Hàm Vận mắt đã đẫm lệ, cô đi về phía trước một bước, kiễng chân lên chuẩn bị nhảy xuống thì một giọng nói đột nhiên truyền tới: "Có dũng khí nhảy lầu, mà sao lại không có dũng khí đối mặt chứ?"  

 

Nghe thấy giọng nói này, sự cuồng loạn đêm hôm đó cùng với cả sự đau khổ mấy đêm nay đều lần lượt chiếm đầy tâm trí cô.  

 

Tô Hàm Vận đau khổ, cô quay đầu lại thì thấy Vương Lãnh vẻ mặt bình thản, trong lòng cảm thấy cực kỳ thống khổ.  

 

Mặc dù cô biết Vương Lãnh cũng là người bị hại, cưỡng hiếp cô không phải là ý muốn của hắn.  

 

Nhưng sự thô bạo của Vương Lãnh cùng với cả tiếng cười gằn của hắn trong đêm hôm đó đều rõ ràng hiện lên trước mắt, cho dù Vương Lãnh bây giờ khiến cô cảm thấy không giống với người đêm đó, nhưng nhìn thấy gương mặt này vẫn khiến trong lòng cô dấy lên chút sợ hãi và cả sự bi thương sâu sắc.  

 

Quay đầu lại, Tô Hàm Vận không để ý đến hắn, cũng không trả lời, cứ nhìn chằm chằm xuống bên dưới, đôi mắt từ từ nhắm lại.  

 

Thấy Tô Hàm Vận vẫn tiếp tục ý định nhảy xuống, Vương Lãnh hơi chau mày, nói tiếp: "Tôi có thể bảo bác cả xóa bỏ hôn ước, trả lại cho chị tự do, rời khỏi nơi này".  

 

Vương Lãnh tin rằng, chỉ cần Tô Hàm Vận không còn là con dâu của nhà họ Vương nữa, rời khỏi nơi này thì có lẽ cô sẽ đỡ hơn.  

 

Nhưng vào đúng lúc hắn nói xong, đang đợi Tô Hàm Vận trả lời, thì Tô Hàm Vận không những không nói gì mà còn kiễng chân lên, nhảy xuống bên dưới.  

 

Vương Lãnh chấn động, linh lực toàn thân nháy mắt bạo phát, bỗng nhiên xuất hiện đằng sau Tô Hàm Vận, giơ tay ra phía trước tóm chặt lấy!  

 

Nhưng tay hắn trống không, hắn không tóm được bất cứ thứ gì, Tô Hàm Vận nhanh chóng rơi xuống phía dưới trước mắt hắn.  

 

Nuối tiếc trong quá khứ khiến Vương Phong cho dù đã tu tiên 500 năm, trong lòng vẫn còn đau khổ, hiện giờ bị kịch lại tái diễn, trái tim hắn bỗng nhiên run rẩy!  

 

 

 

Thả người nhảy theo, Vương Lãnh cũng bay vọt xuống dưới, cấp tốc đuổi theo Tô Hàm Vận vừa rơi xuống.  

 

Do lúc Vương Lãnh nhảy xuống đã dùng lực đạo cực lớn, cộng thêm thể hình của hắn cũng nặng, cho nên rất nhanh đã đuổi kịp Tô Hàm Vận.  

 

Nhìn người phụ nữ nhắm chặt mắt này, Vương Lãnh vươn tay ra ôm lấy cô, cảm giác dịu dàng mềm mại phút chốc ập đến.  

 

Khoảnh khắc được Vương Lãnh ôm chặt lấy, Tô Hàm Vậm mở trừng mắt ra, kinh ngạc nhìn Vương Lãnh.  

 

Lúc này hai người đang nhanh chóng rơi xuống, gió không ngừng thổi tới, thổi cho mái tóc của Vương Lãnh dựng ngược về sau.  

 

Nhìn thấy hắn khiến Tô Hàm Vận vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ Vương Lãnh lại nhảy xuống theo mình như vậy.  

 

Mặc dù cô chán đời, không muốn sống tạm bợ cho qua ngày nữa, nhưng cũng không muốn vì mình mà liên lụy đến Vương Lãnh.  

 

Cho nên cô vốn cực kỳ bình tĩnh lúc này cũng bắt đầu hoảng loạn.  

 

Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt sợ hãi đó của Tô Hàm Vận, Vương Lãnh không nói gì, cũng không có thời gian cảm nhận sự mềm mại kia, bởi vì sắp chạm tới mặt đất rồi, muốn không bị thương thì hắn bắt buộc phải ứng phó thật tốt!  



Cơ thể trong không trung, Vương Lãnh phất tay về phía dưới, sức mạnh linh lực từ bàn tay bắn ra, thân hình hai người đang rơi xuống đất chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK