Nghe vậy, Vương Lãnh gật đầu, lạnh lùng nói: "Ừm, chờ tới khi có đủ dược liệu, tôi sẽ bắt đầu luyện chế và cho các người hai viên, giúp ông chữa khỏi bệnh cũ".
Phó Thanh Phong gật đầu, cung kính hỏi: "Nếu cậu cần, tôi sẽ phái người đi thu thập dược liệu giúp".
Vương Lãnh lắc đầu: "Dược liệu để luyện chế ra viên đan dược này không khó kiếm, chỉ cần mấy ngày là có thể thu thập đủ, không cần phiền tới ông Phó".
Vương Lãnh đã nói như vậy, Phó Thanh Phong cũng không cưỡng cầu gì thêm.
Lúc này, một tên vệ sĩ bỗng tiến lên nói nhỏ với Phó Thanh Phong, sau đó Phó Thanh Phong gật đầu, rồi thì thào dặn dò gì đó với đối phương.
Nghe Phó Thanh Phong dặn dò xong, tên cấp dưới dáng vẻ sắc sảo bước tới, cung kính dâng tấm danh thiếp, nói với Vương Lãnh: “Thưa anh, tôi là Tiểu Lâm, đây là danh thiếp của tôi, anh luyện xong dược có thể gọi cho tôi qua số điện thoại này, tôi chờ điện thoại 24/7”.
Vương Lãnh cầm tấm danh thiếp, khẽ gật đầu.
Phó Thanh Phong cất tiếng: “Cậu này, tôi có chuyện đi trước, không ở lại lâu được, mong lượng thứ”.
Vương Lãnh gật đầu, Phó Thanh Phong giờ mới thả lỏng tay, từ từ rời khỏi.
Đợi bọn họ đi mất, Vương Lãnh cũng không nghĩ gì nhiều.
Mặc dù bọn họ đều là người có thế lực, nhưng trên đường đời, thứ có thể dựa vào chỉ có bản thân, vậy nên thực lực vẫn là thứ quan trọng nhất.
Vậy nên, Vương Lãnh tiếp tục ngồi xuống và tu luyện.
Thời gian chầm chậm trôi qua, bất giác đã tới buổi tối, đầu tháng trăng non, đèn đường khắp nơi tỏa ánh sáng vàng nhạt, soi rọi đường phố.
Vương Lãnh đứng dậy duỗi người, hắn cảm giác được sự linh động trong người.
Thời gian tu luyện như vậy đáng giá hai ngày tu luyện ở nhà, có thể thấy được nơi đây linh lực tràn đầy, hiệu quả thực sự là phi thường.
Ngay khi hắn đi đến một nhà hàng ngẫu nhiên bên ngoài để dùng bữa xong và định quay lại để tiếp tục tu luyện thì Phương Đồng đột nhiên gọi đến.
“Alo, cậu Vương, dược liệu đã thu thập xong rồi, tôi cho người đưa đến nhà cậu có được không”.
Vương Lãnh đáp: “Ok”.
Nếu đã có dược liệu, Vương Lãnh đương nhiên muốn tự tay luyện, vậy nên không thể ở đây, hắn quyết định đi về nhà.
Hồi trước tu luyện, hắn cảm thấy linh lực như muốn bùng nổ, đạt mức cao nhất, có nghĩa là, nếu không có Bồi Nguyên Đan áp chế, vậy thì không thể tiếp tục tu luyện được nữa.
May là nguyên liệu luyện đan đã tới rồi, sau khi sử dụng, hắn không cần lo về chuyện linh lực bạo phát nữa.
Vừa về tới nhà, Vương Lãnh liền nghe tiếng xe sau mình, vừa quay đầu lại, chiếc xe đã đỗ ngay sau hắn.
Nhìn thấy Vương Lãnh, người trong xe vội xuống xe, sau đó lấy chiếc vali ở ghế phụ xuống.
Vương Lãnh vừa nhìn liền thấy người này quen mắt, có vẻ từng thấy ở Quán Thần Quyền, nếu đoán không nhầm, người này có lẽ là học trò của Phương Đồng.