Vừa nãy nghe thấy câu này sát thủ vẫn còn vô cùng khinh bỉ không bận tâm, nhưng bây giờ hắn ta mới biết sự khủng bố thật sự của đối phương.
Cho dù hắn đã hành nghề sát thủ mấy năm, cũng chưa từng gặp ai như người này.
Căn bản không nhìn rõ được động tác của hắn, nhanh đến kinh người!
Sát thủ có thể chắc chắn, cho dù có là lính đặc chủng tinh nhuệ nhất cũng tuyệt đối không thể làm được như vậy!
Bây giờ hắn ta không còn chút nghi ngờ nào rằng đối phương có thực lực giết chết được hắn ta!
Nỗi sợ cái chết khiến sát thủ run rẩy không ngừng, hắn ta vội vàng lắp bắp nói: "Tôi có thể nói với cậu, nhưng cậu phải tha cho tôi... a!"
Còn chưa nói xong, trước mắt sát thủ đã tối đen, trực tiếp bị đánh bay đi, phần bụng xuất hiện một vết lõm cực sâu!
Hắn ta đau đớn đến mức gần như ngất xỉu đi!
Mặc dù sát thủ không nhìn rõ, nhưng hắn ta có thể xác định rằng, vừa nãy chắc chắn Vương Lãnh đã ra tay thêm lần nữa!
"Ở chỗ của tôi, con kiến không có đường sống để cò kè mặc cả, nếu như không nói, tôi có thể khiến anh đau đớn hơn gấp trăm lần so với bây giờ!", Vương Lãnh đi gần đến phía trước, từ trên cao nhìn xuống sát thủ, cực lỳ lạnh lùng nói ra.
Đau đến gần như chết đi sống lại, lúc này sát thủ mới bắt đầu thật sự mong chờ sự dứt khoát!
"Tôi nói! Tôi nói!", sau một hồi rống lên, sát thủ đau đến mức thở không ra hơi, mãi lúc sau mới chật vật nói: "Ở biệt thự số 3, đường Lưu Hoa, đó chính là hang ổ của Vương Hải Sơn, lúc trước tôi đến chính nơi đó!"
Chỉ sợ Vương Lãnh ra tay thêm lần nữa, cho nên dù đau đớn đến cực điểm, sát thủ vẫn nhanh chóng nói ra, nói xong mới điên cuồng thở dốc, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.
Đáy mắt Vương Lãnh khẽ ngưng lại, sau đó giơ tay lên, tiếng hít thở hổn hển như cái bễ nháy mắt biến mất, tên sát thủ vừa nãy còn vô cùng đau khổ, lúc này đã có được sự giải thoát.
Xử lý xong hiện trường, Vương Lãnh nheo mắt nhìn về phía ngoài rừng cây, ánh sáng trong con ngươi vô cùng thu hút.
Hắn vốn dĩ định dựa vào thực lực để ép Vương Hải Sơn, bắt ông ta nói ra âm mưu hãm hại hắn và anh họ, nhưng lúc này, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý.
Nếu chỉ dựa vào bức ép mà Vương Hải Sơn đột nhiên thay đổi lời khai trước mặt bác cả, vậy chẳng phải hắn hết đường chối cãi rồi sao, hơn nữa còn lãng phí mất thời gian ba ngày, khả năng sẽ không có cơ hội lật mình nữa?
Do vậy hắn phải nắm được đằng chuôi, để cho dù Vương Hải Sơn có khua môi múa mép, ngụy biện thế nào thì cũng không thể thoát được chứng cứ.
Nghĩ như vậy, Vương Lãnh khẽ di chuyển, giống như một con báo cấp tốc lao ra khỏi rừng cây.
Không lâu sau, hắn đã đến khu chung cư Liên Hoa, bên trong ngoại trừ không ít tòa nhà ở cao tầng ra thì còn có mấy căn biệt thự nữa.
Lúc này đã là bốn giờ sáng rồi, là lúc mọi người ngủ say nhất, cho nên Vương Lãnh dễ dàng đột nhập vào trong khu chung cư.
Đi theo ký hiệu, hắn tới trước căn biệt thự số 3, nhìn căn biệt thự xa hoa đang sáng đèn, Vương Lãnh cười khẩy một tiếng.
Trước đây, Vương Hải Sơn rất hiếm khi đêm muộn rồi còn chưa về biệt thự nhà họ Vương, bây giờ có một kẻ địch lớn như hắn đang ở phía trước nên ông ta đành phải thức trắng đêm bày binh bố trận.
Không cần đoán Vương Lãnh cũng biết, lúc này trong căn biệt thự này nhất định có người đang điều khiển âm mưu.