Đây chính là cảm giác mà Ôn Giai Doanh mang lại cho Vương Lãnh, một người con gái xinh đẹp mà lại yếu đuối, cô ta sở dĩ có vẻ yếu đuối mỏng manh như vậy có lẽ là do gia cảnh dẫn đến.
Cũng chính vì gia cảnh của cô ta nghèo khó, cho nên trường cấp ba Thị Nhất mới thích cô ta, người theo đuổi cô ta nhiều hơn so với hai hoa khôi còn lại. So với hai tiểu thư nhà giàu kia thì Ôn Giai Doanh dễ tiếp cận hơn chút, cũng khiến mọi người cảm thấy theo đuổi cô ta dễ dàng hơn nhiều.
Gia cảnh không giàu có khiến Ôn Giai Doanh cực kỳ ham học, hoàn toàn không để tâm đến chuyện yêu đương, thậm chí nghĩ còn chưa từng nghĩ tới, vì vậy mà cho đến nay cũng vẫn chưa từng nhận lời bất cứ ai, cho dù là thế gia công tử cũng không thể khiến cô nàng mở lòng.
Không thể không nói, Ôn Giai Doanh quả thực là thanh liêu trong đám hoa khôi, không giống với hai hoa khôi còn lại, vì gia cảnh không tệ mà có chút ngang ngược hống hách.
Nhìn thấy Ôn Giai Doanh càng đi càng nhanh, Vương Lãnh thấy hơi kỳ lạ, hắn nhìn thời gian thì phát hiện ra vẫn còn sớm, không cần phải vội vàng đến lớp như vậy.
Vì thấy kỳ lạ nên hắn nhìn ngược về sau thì thấy vài người không nhanh không vội đang đuổi theo Ôn Giai Doanh, vừa đuổi theo bọn chúng vừa cười phóng đãng.
Nhìn thấy người bên đầu đó, Vương Lãnh khẽ nhíu mày.
Đoàn Lăng Phong, đại ca của lớp 4 khối 12, con trai trưởng của nhà họ Đoàn, cực kỳ kiêu ngạo cuồng vọng, ăn chơi trác táng ở khắp các câu lạc bộ, khá tương tự với hắn trước đây, đều là đám công tử quần là áo lượt của trường cấp ba Thị Nhất.
Thế lực của nhà họ Đoàn và nhà họ Đồng xấp xỉ nhau, so với với nhà họ Vương thì hơi kém hơn, nhưng đến cấp bậc này thì kém một chút cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Cho nên có thể nói Vương Lãnh và Đoàn Lăng Phong có thế lực ngang nhau, ở trong trường thuộc dạng nước sông không phạm nước giếng.
Trước đây, Vương Lãnh chỉ không hợp nhau với Đồng Tinh Vũ, chứ không hề có bất cứ mâu thuẫn nào với Đoàn Lăng Phong, bình thường cũng chẳng có giao du gì.
Lúc này thấy tên khốn này dẫn theo một đám tay chân trêu chọc đuổi theo Ôn Giai Doanh, Vương Lãnh tự nhiên trong lòng lại thấy tức giận.
Hắn cũng không phải là người thích làm việc nghĩa, cũng không phải vì người gặp nạn là một cô gái xinh đẹp mà khí huyết dâng trào lao đến giúp đỡ.
Sở dĩ hắn như vậy là vì những chuyện hắn đã gặp phải ở kiếp trước sau nhiều năm ra tù.
Lúc đó, nhà họ Vương vốn do con trai của chú ba Vương Chấn Uy cầm quyền, đừng nói đến trợ giúp Vương Lãnh, có thể không thừa cơ hãm hại hắn đã là tốt lắm rồi.
Do vậy, Vương Lãnh bơ vơ không chốn dung thân đã bị kẻ thù Đồng Tinh Vũ sỉ nhục như một con chó chết.
Hắn bị đánh cho ngã xuống đất không đứng lên nổi, liên tục hộc ra máu, là Ôn Giai Doanh đi qua đã dìu hắn đứng lên.
Vương Lãnh không biết Ôn Giai Doanh khi đó dìu hắn dậy là vì đã nhận ra hắn hay là chỉ vì lòng thương, nhưng cái dìu ngày đó chính là ân tình.
Hắn thân là Tiên Tôn Hạo Thiên, đã nhận ân tình của người khác, khi đó không có cơ hội báo đáp, hiện nay đã quay về thì đương nhiên cũng đến lúc nên báo đáp.
Nheo mắt lại, Vương Lãnh tăng tốc lái xe về phía bãi đỗ xe, sau khi đỗ xe xong mới bước nhanh quay lại.