• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thế nhưng Vương Lãnh...sao lại lợi hại như vậy?  

 

Ôn Giai Doanh cũng ngạc nhiên, cô ta đã sẵn sàng chứng kiến Vương Lãnh bị đánh, nhưng tình hình lại khác xa những gì cô ta dự đoán.  

 

Cái tên trông có vẻ gầy gò ốm yếu này, thế mà lại lợi hại như thế!  

 

Cô ta bị sốc bởi tốc độ và đòn đánh thần sầu của hắn.  

 

Đây, liệu có đúng là tên ăn chơi mà người ta đồn không?  

 

Vừa ngẩng lên nhìn, liền phát hiện xung quanh không còn một bóng người, Đoạn Lăng Phong bất giác nuốt nước bọt, run rẩy lùi về sau.  

 

Vương Lãnh xử lý xong đám kia liền từ từ bước tới chỗ Đoạn Lăng Phong.  

 

Với một kẻ đòi chặt tay mình, hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.  

 

Mỗi bước đi của hắn nặng nề vang lên trong tim Đoạn Lăng Phong.  

 

Vương Lãnh bước một bước, Đoạn Lăng Phong lại nuốt nước bọt một lần.  

 

Tới khi Vương Lãnh chỉ cách một khoảng nhỏ, Đoạn Lăng Phong như sụp đổ, hắn ta quỳ thụp xuống, van xin: “Việc này… Vương Lãnh, thật ra...chúng ta đầu có thù hằn gì to tát, cậu muốn bảo kê cô ta, được, từ giờ tôi sẽ không quấy rầy cô ta nữa”.    

 

Vương Lãnh hờ hững gật đầu: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cậu biết như vậy là rất tốt”.  

 

Đoạn Lăng Phong kinh hỉ, xem chừng, Vương Lãnh không dám làm khó hắn ta quá mức.  

 

Những người chờ xem trò hay xung quanh không khỏi thất vọng trong lòng.  

 

Dù sao bọn họ đều biết, mấy hôm trước Vương Lãnh đã cho Đồng Tinh Vũ mấy đấm liền, giờ đây, sao hắn lại đổi thái độ rồi?  

 

Theo lý mà nói, thế lực của Đồng Tinh Vũ không kém gì Đoạn Lăng Phong mà.  

 

Vương Lãnh cười nhạt, biểu cảm biến hóa khôn lường, dường như cười nhạo, lại như khinh thường.  

 

“Đã vậy, giờ hãy thanh toán món nợ của chúng ta đi”.  

 

Nghe vậy, Đoạn Lăng Phong cả kinh, suýt thì ngã khuỵu xuống đất.  

 

“Chúng ta...không có món nợ gì hết!”, Đoạn Lăng Phong vội vàng nói.  

 

Cả đời này, hắn ta chưa bao giờ sợ hãi như bây giờ, hắn ta giờ vô cùng hận Vương Lãnh, chỉ chờ một ngày, trả lại nỗi nhục này gấp trăm gấp triệu lần.  

 

Nhưng hiện tại, hắn ta chỉ có thể tỏ ra nhu nhược, lấy lòng Vương Lãnh, tránh khỏi ăn đòn.  

 

Vương Lãnh cười lạnh, thực ra kiếp trước hắn và Đoạn Lăng Phong chẳng có nợ nần gì, giờ lại có rồi!  

 

“Không phải cậu nói muốn chặt tay tôi ư?”  



Vương Lãnh thản nhiên nói, mặt đầy khinh thường! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK