• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Từ Phi Nhã xuất hiện
 
             Tôn Đào vỗ cái mạnh vào mông Lưu Văn Văn, vẻ mặt kỳ quái nói: “Bảo bối, sao nàng lại nói tình lang cũ của mình như vậy, người ta dù gì cũng là đại thiếu gia của Vương gia mà”.  

             “Đại thiếu gia cái rắm”, Lưu Văn Văn khinh thường lườm Vương Lãnh, ác ý nói: “Hắn ta chỉ là tiện nhân mà thôi!”  

             “Không giống như Tôn thiếu, mặt nào cũng tài giỏi”, Lưu Văn Văn hôn Tôn Đào một cái, õng ẹo nói.  

             “Ha, ha, ha”, Tôn Đào cười ngoác miệng, Lưu Văn Văn này, quả là biết nịnh bợ hắn ta. Tôn Đào sống nửa đời rồi, chưa lúc nào sảng khoái đắc ý như bây giờ.  

             “Vương đại thiếu gia, đêm nay nữ nhân của mày trèo lên giường tao rồi, ta nên dùng ‘cách’ nào đối phó với cô ta đây? La hán đẩy xe? Hay là đồng tử bái phật? Ha ha ha, Vương đại thiếu gia, có tư thế nào hay gợi ý cho tao một chút đi”, Tôn Đào cợt nhả lớn tiếng, khiến người qua đường cười ồ lên, khinh thường nhìn về phía Vương Lãnh.  

             Vương Lãnh lắc đầu, không thể không nói, tên Tôn Đào này thật ấu trĩ.  

             “Chơi một thứ giày rách, còn cần cách gì, anh vui là được”, Vương Lãnh lãnh đạm nói, không hề bận tâm sự sỉ nhục của Tôn Đào.  

             Nhưng Tôn Đào và Lưu Văn Văn nghe xong câu này, mặt lập tức đỏ như đầu heo luộc.  

             Nhất là Tôn Đào, cứ nghĩ đến việc mình dùng đồ thừa của Vương Lãnh, trong lòng liền cảm thấy ức chế vô cùng.  

             “Vương Lãnh, đồ phế vật này, con mẹ anh nói ai là giày rách”, Lưu Văn Văn nổi điên, buông lời tục tĩu chửi mắng.  

             “Cô tự nhận mình là giày rách rồi, còn cần ai nói nữa?”, Vương Lãnh chế giễu, trước đó hắn chỉ nói bóng nói giói chứ không hề chỉ đích danh.  

             “Anh…”, Lưu Văn Văn sững người, dường như chính cô ta là người sa chân trước.  

             Mặt Tôn Đào xám xịt, ả đàn bà này đúng là ngu xuẩn, ngoài chơi đùa trên giường ra, hắn ta đều không dám đưa ra ngoài đường, kiểu gì cũng khiến hắn ta mất mặt.  

             “Vương Lãnh, giờ mày cũng chỉ khua môi múa mép được thôi, không có Vương gia chống lưng, loại phế vật như mày, sớm muộn tao cũng sẽ chơi chết mày”, Tôn Đào cúi đầu, hằn học uy hiếp.  

             Vương Lãnh khinh thường cười đáp: “Giờ anh có thể ra tay chơi chết tôi, không ai ngăn cản”.  

             “Mày tưởng tao không dám?”, Tôn Đào tức thì nộ khí xung thiên.  

             Vương Lãnh không đáp, chỉ lạnh lùng cười, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.  

             “Mẹ kiếp!”, Tôn Đào nổi đóa, hồi Vương Lãnh còn là cậu chủ Vương gia, hắn ta chỉ dám tức giận chứ không dám lên tiếng, nhưng hiện giờ, Vương Lãnh chẳng qua chỉ là một con chó chết giẫm, sao hắn ta còn phải nhẫn nhịn!  

             Không thể nhịn, không cần nhịn nữa!  

             Tôn Đào nắm quyền, đấm về phía Vương Lãnh.  

             “Dừng tay!”  

             Một âm thanh lanh lảnh vang lên.  

             Nắm đấm của Tôn Đào dừng lại giữa chừng, Vương Lãnh nhíu mày, hắn vốn định dạy cho Tôn Đào một bài học, người này đột nhiên xuất hiện, khiến cho dự định của hắn đổ bể.  

             “Cô chủ Từ!”, Tôn Đào thất thanh, sắc mặt kinh ngạc, không phải Từ Phi Nhã rất ghét Vương Lãnh ư, sao đột nhiên lại lên tiếng giúp hắn ta.  

             Vương Lãnh liếc Từ Phi Nhã, không hề ngạc nhiên với sự xuất hiện của cô ta, bởi vì chiếc hộp màu đen hắn đang cầm trên tay, vô cùng quan trọng với Từ gia.  

             “Cô chủ Từ, sao cô lại tới đây?”, Tôn Đào lập tức trở nên cung kính, ở nơi này, Từ Phi Nhã nổi tiếng với danh Bá Vương Hoa, Từ gia sau lưng cô ta mặc dù chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng mạnh gấp trăm lần mấy gia tộc cỏn con, vậy nên Tôn Đào không hề dám mạo phạm Từ Phi Nhã một chút nào.  

             “Bốp”  

             Từ Phi Nhã không hổ danh Bá Vương Hoa, cô ta thẳng tay tát vào mặt Tôn Đào một cái, khiến hắn ta ngã nhào ra đất, vẻ mặt mờ mịt.  

             Từ Phi Nhã tại sao lại đánh hắn ta?  

             “Tên khốn mày cũng dám động thủ với anh Lãnh ư?”, Từ Phi Nhã lạnh lùng nhìn Tôn Đào chất vấn.  

             Tôn Đào hoang mang cực độ, anh Lãnh?  

             Từ Phi Nhã lại gọi Vương Lãnh là anh Lãnh?   

             Sao có thể? Cô gái kiêu ngạo như Từ Phi Nhã, tại sao lại gọi tên phế vật Vương Lãnh là anh Lãnh chứ?  

             “Cô chủ Từ…”, Tôn Đào định lên tiếng.  

             Nhưng Từ Phi Nhã không hề cho hắn ta cơ hội.  

             “Mau xin lỗi anh Lãnh đi”, Từ Phi Nhã ra lệnh, vẻ cường thế của cô ta bừng bừng dọa người.  

             Từ Phi Nhã lạnh lùng nhìn Lưu Văn Văn bên cạnh Tôn Đào, nói: “Còn cô, đồ rách nát, anh Lãnh đụng đến cô là phúc tám đời nhà cô, cô lại dám ở đây mắng anh ấy là phế vật, quỳ xuống, mau xin lỗi!”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK