• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thấy Vương Lãnh đang nhìn mình, đôi mắt vốn chỉ toàn là niềm đau của Tô Hàm Vận bỗng run lên.  

 

Nghĩ đến sự thô bạo đêm đó của Vương Lãnh, cơ thể cô không khỏi run lên, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn người đã mang đến ác mộng cho cô.  

 

Thu hồi ánh mắt, Vương Lãnh bước vào phòng họp, cánh cửa sau lưng đóng lại, phát ra âm thanh não nề.  

 

Ngoài các ị trưởng lão nhà họ Vương, bên trong còn có rất nhiều vệ sĩ, tất cả đều đứng vây phía sau Vương Chính Phong, nhìn Vương Lãnh với ánh mắt cảnh giác.  

 

Có thể dễ dàng nhận thấy những người này là lực lượng an ninh, đảm nhiệm việc bảo vệ chủ nhà, các vị trưởng lão và những nhân viên khác, đề phòng Vương Lãnh ra tay đánh người.  

 

Vương Lãnh lạnh lùng nhìn bọn họ sau đó quay lại nhìn Vương Hải Sơn với vẻ mặt bình tĩnh.  

 

Đúng lúc hắn định lên tiếng, một ông cụ liền hét lên: "Súc sinh, mày vẫn còn dám quay về đây sao".  

 

Vừa rồi ông ta còn trách móc tại sao Vương Lãnh không tới, bây giờ Vương Lãnh tới rồi ông ta lại nói như vậy, đúng là mặt dày, tính khí thất thường.  

 

Nhưng sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Vương Lãnh, không ai nhận thấy sự bất hợp lí trong câu nói này, Vương Lãnh đã giao hẹn là ba ngày, thì đương nhiên phải quay về, nếu không về biết chứng minh kiểu gì đây?  

 

Một ông cụ khác lớn tiếng nói: "Cậu đã dám đặt ra thời hạn ba ngày, vậy thì bằng chứng của cậu đâu?"  

 

Vương Lãnh vẫn phớt lờ ông ta, lặng lẽ nhìn Vương Hải Sơn với ánh mắt thương hại.  

 

Vương Hải Sơn có chút khó chịu khi bị hắn nhìn như vậy, ông ta định mắng chửi hắn, nhưng lại nghĩ đến việc bị Vương Lãnh tố cáo. Nếu ông ta lên tiếng sẽ bị nói là chột dạ, vì vậy ông ta đành cắn răng im lặng.  

 

Ông ta chưa nói gì, Vương Lãnh đã lên tiếng trước: "Vương Hải Sơn, tôi cho chú một cơ hội. Nếu chú chịu thừa nhận, tôi có thể giữ lại cho chút thể diện".  

 

Vương Hải Sơn kinh ngạc, không ngờ Vương Lãnh lại nói như vậy, nhưng ông ta lập tức hét lên: "Thừa nhận cái mẹ gì, súc sinh, mày đã cưỡng hiếp chị dâu của mình, còn muốn vu oan cho tao sao?"  

 

Vương Lãnh nghe xong liền cười khẩy, lập tức lấy điện thoại trong túi ra đặt lên bàn.  

 

"Mong là lát nữa, chú vẫn có thể cứng miệng như vậy".  

 

Thấy Vương Lãnh lấy điện thoại ra, tất cả đều ngây người, Vương Chính Phong nheo mắt kinh ngạc nhìn Vương Lãnh.  

 

Lẽ nào... Vương Lãnh thật sự có bằng chứng sao?  

 

Vương Hải Sơn thấy vậy, lông mày không ngừng giật, nhưng liền lập tức thả lỏng, cố gắng ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.  

 

Vương Lãnh mỉm cười, bật file ghi âm lên.  

 

Trước đó hắn còn nghĩ, liệu Vương Hải Sơn có cướp mất điện thoại trong lúc hắn đang phát không.  

 

Đương nhiên, nếu Vương Hải Sơn muốn cướp một thứ gì đó trước mặt một tiên tôn như hắn, thì chỉ có nằm mơ.  

 

Nhưng bây giờ Vương Hải Sơn không có bất kì động tĩnh nào, chắc chắn ông ta đã có chuẩn bị nên mới không sợ hãi như vậy.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK