Vì vậy, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi Vương Lãnh nói vậy, bọn họ thầm thở dài cho rằng Vương Lãnh quá kiêu ngạo, nói mà không biết nghĩ!
Cảm thấy da mặt đau rát, Đồng Tinh Vũ khiếp sợ, ngây người nhìn Vương Lãnh, một lúc sau mới dữ tợn nói: "Vương Lãnh, mày... mày dám đánh tao sao?"
"Bốp"
Một âm thanh giòn giã lại vang lên, trên khuôn mặt còn lại của Đồng Tinh Vũ xuất hiện thêm một dấu tay đỏ ửng.
"Tôi đánh đấy thì sao nào, anh có thể làm gì tôi đây?"
Vừa dứt lời, một bàn chân liền đặt lên bụng Đồng Tinh Vũ, trực tiếp đá anh ta bay ra ngoài.
Sau khi đá bay Đồng Tinh Vũ, Vương Lãnh thản nhiên xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Đối phó với một tên ăn hại như vậy đúng là vô vị.
Nghĩ vậy, hắn liền bước qua đoàn người, rảo bước ra ngoài.
Tên mập đứng cạnh xem cũng vô cùng thích thú, vui vẻ chạy theo.
Lúc này, mọi người đã hoàn toàn chết lặng.
Rốt cuộc là Vương Lãnh có chỗ dựa thế nào mới dám ra tay đánh Đồng Tinh Vũ?
Mọi người chỉ biết thầm thở dài, có thể là do mấy ngày không tới nên đầu óc Vương Lãnh có vấn đề rồi.
Họ mơ hồ đoán được, sau này, trong sân trường chắc chắn sẽ có rất nhiều kịch hay để xem.
Nói cho cùng, Đồng Tinh Vũ cũng không phải loại người cho phép bản thân bị sỉ nhục hay chịu thua thiệt như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ đáp trả.
Khi đó, trường học sẽ trở thành nơi... gà chó không yên.
...
Ở nước ngoài, tại một nước Đông Nam Á, trong một căn phòng tối om được bao phủ bởi bóng tối, không có lấy một tia sáng.
"Cốc cốc cốc ...", tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.
Lúc này, một người trong phòng đột nhiên mở mắt, ánh mắt người đó như chứa đựng ánh mặt trời, khiến cả căn phòng bỗng chốc trở nên sáng bừng!
"Vào đi".
Nếu không phải vì người này mở mắt, thì rất khó có thể nhận ra là trong phòng có người, có thể thấy thực lực của người này rất mạnh mẽ, tới nỗi gần như hòa làm một thể với môi trường.
Cánh cửa kẽo kẹt từ từ mở ra, một chút ánh sáng từ ngoài cửa xuyên vào chiếu sáng người trong phòng.
Đó là một người đàn ông với một vết sẹo dài trên mặt, ngoài ra thì đôi mắt toát ra sát khí đáng sợ đó cũng khiến người ta khó mà quên được.
"Thế nào, có tin tức gì không?"
Người này chính là Lôi Khiếu Lăng.
Hắn phái Điêu Nguyên Phi đến Kim Lăng để giải quyết kẻ thù cũ là nhà họ Từ, nhưng hắn không ngờ sau khi Điêu Nguyên Phi tới Kim Lăng lại lặn mất tăm như cá thả vào đại dương.