Lời nói vừa dứt, trên khuôn mặt thanh niên đeo kính lộ ra vẻ hết sức điên cuồng, khi hắn ta bỗng nhiên nhấc người lên không trung, thân hình giống như một quả đạn pháo, lao thẳng vào Vương Lãnh.
Lúc nắm đấm của hắn ta lao tới đã nâng lên cao, sức mạnh đáng sợ được tập trung trong đó.
Nhìn thấy tên thanh niên đeo kính tấn công đến, Vương Lãnh lắc đầu chế nhạo nói: "Không ngờ một con tép riu cũng dám kiêu ngạo như vậy!"
Không cần làm gì nhiều, Vương Lãnh chỉ lui chân phải ra sau, giơ nắm đấm phải lên, lúc nắm đấm của tên thanh niên đeo kính đập mạnh tới, hắn bất ngờ tung nắm đấm mình công kích lại!
Song quyền va vào nhau!
"Bùm!"
Một tiếng động lớn vang lên, vừa rồi tên thanh niên đeo kính vẫn còn rất khí thế khiến người khác kinh hãi giờ đã văng ngược ra ngoài bởi nắm đấm của Vương Lãnh, trực tiếp đập xuống đất, tạo thành một cái hố sâu cực lớn.
Khói bụi bay lên cuồn cuộn, mọi người đều chết lặng.
Tại sao Vương Lãnh lại đối phó với võ giả cổ một cách dễ dàng đến như vậy...
Sức mạnh của hắn đáng sợ đến mức nào?
Nhìn thấy con át chủ bài cuối cùng bị giẫm nát, vẻ mặt Vương Hải Sơn lập tức hoảng sợ, không ngừng hét lên: "Không thể! Không thể, chuyện này không thể nào!"
Nhìn Vương Hải Sơn đang điên cuồng, Vương Chính Phong nói với vệ sĩ bên cạnh: "Lôi bọn họ ra ngoài, trông chừng cho thật tốt, đợi tôi xử lý xong mọi chuyện rồi sẽ gọi cảnh sát!"
Nghe vậy, đám vệ sĩ này vừa rồi còn giống như con chim cút, lúc này đột nhiên lộ ra vẻ mặt như sói, xông tới khống chế Vương Hải Sơn và Vương Chấn Uy lôi ra khỏi phòng họp.
Sau đó một đám trưởng lão mới có phản ứng, xông về phía Vương Lãnh, không ngừng nịnh nọt.
Bây giờ chuyện đã kết thúc, Vương Lãnh chắc chắn sẽ là gia chủ tương lai của nhà họ Vương, cộng với thực lực kinh người vừa thể hiện, tất nhiên cũng đủ khiến những lão già này phải quỳ gối phục tùng.
Vẻ mặt Vương Lãnh lãnh đạm, nói vài câu liền đuổi những trưởng lão này đi.
Tuy không trực tiếp nói ra, nhưng chỉ cần vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, cũng đủ khiến những trưởng lão này hiểu ý lần lượt rời đi.
Vương Lãnh hôm nay thực lực lớn mạnh, chỉ cần một cái biểu cảm thôi cũng có thể khiến cho tất cả mọi người sợ đến náo loạn.
Nhìn về phía góc tường, Vương Lãnh nhướng mày trầm ngâm khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hàm Vận, trong lòng lại có chút kinh ngạc.
Trong kiếp trước, lúc hắn lấy pháp luật ra ràng buộc, Tô Hàm Vận đã chọn cách nhảy lầu tự sát.
Nói như vậy, Vương Hải Sơn cùng Vương Chấn Uy đã nhận được hình phạt thích đáng của họ, vậy cô ấy sẽ không...
Nghĩ đến đây, Vương Lãnh biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
Phát giác được Vương Lãnh đang ngẩng đầu nhìn mình, Tô Hàm Vận chợt thấy có lỗi.
Trông cô ấy như vậy rõ ràng là vì trước đó mình đã trách nhầm Vương Lãnh.
Còn Vương Lãnh thì không nói gì nhiều, chỉ khẽ cười với cô.