Chống lưng Vương Lãnh vẫn còn đấy, đánh một trận còn được, nhỡ mà đánh gãy tay thật, vậy thì trận ẩu đả giữa đám thanh niên sẽ thành cuộc chiến tranh giữa hai gia tộc mất.
Nhưng hiện giờ, Vương Lãnh lại dám lớn họng như vậy, nói hắn ta không dám động vào mình, điều này khiến Đoạn Lăng Phong bật cười ha hả.
“Nực cười!”, Đoạn Lăng Phong cười tàn ác, nói: “Lần này, không khiến mày trả giá, mày lại cho rằng nhà họ Đoạn không làm được gì ư?”
Nói xong, hắn ta quay sang thấy Ôn Giai Doanh đang do dự, khẽ nhếch miệng, phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ, cả lũ liền xông tới chỗ Vương Lãnh.
Vì đã quen đấu với người có võ, giờ nhìn tốc độ này, Vương Lãnh cảm thấy đúng là chậm đến mức khiến người ta mất kiên nhẫn.
Mấy tên này ai nấy đều cao to, so với người bình thường tuyệt đối nhanh hơn nhiều, nhưng trong mắt hắn, lại như con rùa bò trước mặt con báo vậy.
Vốn hắn là Tiên Tôn Hạo Thiên, không cần chấp nhặt mấy người này, nhưng tên Đoạn Lăng Phong lại không biết tốt xấu, vậy thì…nên giáo huấn bọn chúng một chút!
Hắn đứng nguyên tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, thần sắc lạnh lùng, phong thái ung dung đó, lại khiến cho đám người xung quanh kinh ngạc vô cùng.
Đối mặt với đám oắt con hung hãn này, Vương Lãnh lại cực ung dung, thật sự có chút...phong thái của một cao thủ!
Có điều mọi người không biết, liệu Vương Lãnh có bị ăn hành hay không, dù gì thuộc hạ của Đoạn Lăng Phong cũng không giống của Đồng Tinh Vũ.
Lần trước, thuộc hạ Đồng Tinh Vũ hắn còn chưa ra tay đã sợ khiếp rồi, vậy nên Vương Lãnh mới xử lý Tôn Đào và Đồng Tinh Vũ.
Đừng tưởng trông hắn ra tay rõ nhẹ, nhưng 2 tên đó đều là kẻ ngu si tứ chi phát triển, vậy nên mọi người đều nghĩ Vương Lãnh không lợi hại lắm.
Bây giờ đi học thấy Vương Lãnh gây gổ với tên đầu sỏ Đoạn Lăng Phong, mọi người đều đứng lại xem, thầm cầu nguyện cho hắn.
Dường như họ đã tưởng tượng ra, lát nữa Vương Lãnh oai hùng, sẽ nằm bẹp thảm hại dưới đất, bầm dập một trận.
Thế nhưng sự việc lại không như bọn họ dự đoán.
Chỉ thấy đám kia xông tới, Vương Lãnh vẫn đứng yên, à không! Hai tay hắn để yên, chân phải khẽ nhấc lên, nhanh như chớp giật, lại mang theo cuồng phong dữ dội.
Lần nào hắn cũng đạp chân phải vào bụng của những kẻ đang lao tới, rồi dễ dàng hạ gục đám thanh niên cao to nặng cả trăm cân này.
Chỉ trong vòng mấy giây, những tên thuộc hạ dũng cảm lao tới, đều nằm lăn lóc trên đất, rên rỉ không ngừng.
Lúc này, tất cả đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Mặc dù chỉ vài đường như vậy, không giống như Vương Lãnh biết đánh nhau, nhưng tốc độ và sức mạnh lại khiến người ta không tin nổi.
Vương Lãnh, cả người phất phơ mềm oặt vì say, đột nhiên lợi hại như vậy ư?
Đám đông kinh ngạc, còn Đoạn Lăng Phong thì kinh sợ không thôi.
Hắn ta quen thuộc với Vương Lãnh hơn so với mọi người, dù gì cả 2 đều là cậu ấm ăn chơi.
Đừng nói một chọi mười mấy, dù là một với một, kể cả hắn ta cũng chỉ có nước ăn đòn.